Phương Minh Viễn lắc đầu nói:
-Đến lúc mà mỏ cũng khai thác hết rồi, thì ruộng nước cũng chẳng còn, như vậy thôn dân nơi này làm sao sinh tồn?
-Đúng vậy!
Lưu Dũng Lục đồng cảm nói:
-Nhưng không làm như vậy, đất hiếm cũng không thể khai thác!
Hắn thật ra cũng biết được, khu mỏ này rồi sẽ có ngày bị khai thác hết, mà những ruộng nước này nếu có thể bảo vệ tốt, thì có thể lưu truyền sang thế hệ con cháu!
Phương Minh Viễn trầm ngâm chốc lát nói:
-Tôi cũng biết, đề án 85 có một hạng mục tên là kỹ thuật ngâm quặng, có thể áp dụng cho khai thác đất hiếm! Hơn nữa cũng không ảnh hưởng nhiều đến môi trường!
Nói xong, hắn cầm một tập tư liệu từ trong tay Lâm Dung, đưa cho Lưu Dũng Lục và Tương Thường Thắng!
Lưu Dũng Lục và Tương Thường Thắng không khỏi vui sướng bất ngờ, nói thật, bọn họ cũng biết, khai thác đất hiếm, đúng với Lũng Bắc mà nói, giống như là uống rượu độc giải khát vậy. Mặc dù đối với nền kinh tế huyện cũng có chút tác dụng xúc tiến, nhưng tác dụng phụ thì còn mạnh hơn! Chỉ là bọn hắn đối với vấn đề này không thể có biện pháp gì! Hai người cầm tập tư liệu, cặm cụi đọc.
Phương pháp này còn được gọi là ngâm tích tại chỗ, "Lấy thủy chế thủy, dùng nước đóng kín lại, xử lý nước đầu, đè ép nước giữa, tuần hoàn sử dụng nước cuối", lấy phương pháp thẩm thấu để lấy quặng. Sau khi xác định mỏ, mở đào rót dịch giếng, đổ H2SO4 lỏng, cho hấp thụ nham thạch trên đất hiếm.
Gặp các ion có tính chất hoá học hoạt bát,
Sẽ đổi chỗ cho các ion này, dịch đất hiếm lại từ nơi tập trung ở chân núi chảy ra, thu thập dịch này là có thể tinh luyện đất hiếm.
Hơn nữa, loại chất lỏng cũng không gây ô nhiễm gì cho đất, lưu lại ở thổ nhưỡng cũng sẽ gia tăng cấu tạo quặng mỏ và độ phì của đất đai, càng có lợi cho cây cối sinh trưởng. Và so sánh với phương pháp sản xuất thô sơ ban đầu, loại phương pháp này không cần tróc lớp bề mặt thảm thực vật, không phá hư thực vật trên núi, không đào khuân vác quặng, không chất thải công nghiệp, bài phóng đất chết, giảm thiểu cường độ lao động, lợi dụng tối đa tính dẫn của tài nguyên đất hiếm, giảm thiểu phí tổn sản xuất, giải quyết vấn đề khai thác đất hiếm, phát triển và bảo vệ môi trường thiên nhiên.
Lưu Dũng Lục và Tương Thường Thắng càng xem càng thấy vui sướng, loại phương pháp này, áp lực môi trường nhỏ hơn rất nhiều! Tuy nhiên, hai người trong lòng cũng có chút tự nhủ, chỉ e rằng phí tổn cho việc này cũng không ít! Thăng cấp trong kỹ thuật khai thác của Hoa Tân, có lẽ chính là cái này!
-Bí thư Lưu, chủ tịch Tương, cậu Phương lúc này đây đến Lũng Bắc, một mặt là muốn xem xét tình hình mấy xí nghiệp khai thác đất hiếm ở Lũng Bắc, mặt khác cũng là muốn tìm hiểu tình hình khai thác bừa bãi ở huyện ta! Cậu Phương có ý là... quý huyện có thể khống chế loạn cục được hay không?
Liên Chính Minh nhìn thẳng vào mắt Lưu Dũng Lục và Tương Thường Thắng mà nói.
Lưu Dũng Lục và Tương Thường Thắng này trong lòng có chút hồi hộp, mảnh đất Chương Châu này, tài nguyên đất hiếm tương đối phong phú, cũng không có đặc sản gì khác, nên tình hình khai thác bừa bãi là vô cùng nghiêm trọng. Mà so với các huyện khác, Lũng Bắc thuộc loại khá nghiêm trọng. Nơi này giao thông tương đối kém, nhưng do nhiều núi, nên có khai thác thế nào thì cũng không ai biết, mà kể cả có bị phát hiện, cơ quan ban ngành có liên quan cũng không hơi đâu đi quản, trừ phi là trung ương, ở tỉnh hoặc ở thành phố có mệnh lệnh rõ ràng, mới chịu giải quyết!
Cũng không thể trách bọn họ, bởi căn bản cũng không có đầy đủ kinh phí và nhân lực, Lũng Bắc nhiều núi, không có xe mà chỉ có thể đi xe đạp hoặc đi bộ, tuần tra một lần từ trên xuống dưới, đúng là mệt chết người! Hơn nữa những kẻ đi khai thác rất thích chơi trốn tìm, cán bộ đến, chúng dừng mọi công việc, cán bộ đi, lại khẩn trương khai thác! Dù có đến tuần tra, thì cũng không ai biết!
Hơn nữa ở huyện những chuyện như thế này, cũng là phải mở một mắt nhắm một mắt, dù sao những người khai thác đất hiếm cũng là thuê dân bản xứ, hơn nữa cũng phải mua nguyên vật liệu ở địa phương, cũng coi như là một loại hình đầu tư!
Phương Minh Viễn nhìn ra vẻ ngượng nghịu trên gương mặt của Lưu Dũng Lục và Tương Trường Thắng, cười nói:
-Bí thư Lưu, chủ tịch Tương, với phương pháp này, mở lại khu mỏ, tuy rằng vẫn không thể hoàn toàn không ô nhiễm, nhưng so với phương pháp truyền thống, ô nhiễm đã giảm đi rất nhiều! Hai cái, cái nào thích hợp với Lũng Bắc hơn, tôi nghĩ vẫn là phải chứng kiến mới biết được. Lũng Bắc nơi này hiện tại tuy nghèo, nhưng vẫn còn lưu lại được non xanh nước biếc, nếu như đến non xanh nước biếc cũng không bảo vệ được, thì người Lũng Bắc cũng không thể cả đời dựa vào đất hiếm mà sống?
-Cậu Phương, lời này của cậu qua không sai, đây cũng là nỗi khó xử của chúng tôi!
Lưu Dũng Lục cắn răng nói:
-Huyện chúng ta là huyện nghèo của đất nước, hàng năm tài chính chẳng những không thể tự cung tự cấp, còn phải dựa vào quốc gia chi mới có thể duy trì được. Kinh phí Ủy ban nhân dân huyện hàng năm có thể cho cơ quan quản lý quặng, thành thật mà nói, phát xong tiền lương thì phúc lợi cũng chẳng dư được bao nhiêu! Nếu muốn khống chế tình hình khai thác bừa bãi ở huyện, căn bản cũng không có nhân lực vật lực!
Phương Minh Viễn thản nhiên nói:
-Bí thư Lưu, không có nhân lực vật lực, tôi có thể trợ cấp cho Lũng Bắc, nhưng ông có thể cam đoan xoá sạch tình trạng này không?
Lưu Dũng Lục và Tương Thường Thắng trong lòng run lên, nhìn nhìn Liên Chính Minh, lúc này mới cắn răng nói:
-Không biết cậu Phương có thể trợ cấp cho bao nhiêu?
-Tương lai từ lượng đất hiếm khai thác được của quý huyện, lợi nhuận hàng năm, 5% tôi sẽ chia cho quý huyện để khống chế hiện tượng khai thác bừa bãi. Nếu như ngừng sản xuất lúc đầu năm, thì dựa theo thời hạn... Ừ, vậy sẽ là một triệu nhân dân tệ!
Phương Minh Viễn trầm ngâm một chút nói.
-Bao nhiêu?
Lưu Dũng Lục và Tương Thường Thắng tròn mắt nhìn. Lũng Bắc là một huyện nghèo, một năm thu nhập tài chính cũng chỉ khoảng mười ba mười bốn chục triệu tệ, con số mà Phương Minh Viễn vừa nói, là một phần mười thu nhập tài chính một năm. Hơn nữa nghe ý tứ của hắn, một triệu tệ, đây vẫn chưa phải con số cuối cùng!
-Từ lượng đất hiếm mà quý huyện khai thác được, lãi hàng năm 5% và một triệu tệ, cái nào giá trị hơn thì sẽ trợ cấp cho các người như thé! Nói cách khác, kể cả cậu Phương sang năm không làm gì, một chút đất hiếm cũng không mua, cũng sẽ cho quý huyện một triệu tệ!
Liên Chính Minh vẻ mặt hâm mộ nói. Chuyện tốt đẹp như vậy sự, sao có thể rơi xuống trên đầu bọn hắn!
-Cảm ơn! Rất cảm ơn!
Lưu Dũng Lục và Tương Thường Thắng vui mừng nói. Hàng năm một triệu nhân dân tệ, đây đối với Lũng Bắc mà nói, quả là đáng quý!
-Bí thư Lưu, chủ tịch Tương, khoản tiền này các vị phải dùng cho đúng, nhất định phải khống chế sự xói mòn đất hiếm của quý huyện! Các vị có thể tính xem, đất hiếm cho kẻ khác khai thác bừa bãi, khai thác trộm rồi chở ra ngoài, quý huyện có thể có được cái gì? Hơn nữa bọn họ ở trên thị trường quốc tế căn bản cũng không thể bán được! Mà nếu tất cả thuộc về công ty khai thác mỏ Hoa Tân chúng tôi, chúng tôi có thể đem bán với giá cả hợp lý trên trường quốc tế, giá tiền của chúng ta càng cao, thì kim ngạch trả cho quý huyện ngày sau cũng sẽ càng cao, các vị nói có đúng hay không?
Phương Minh Viễn cười nói.
Nếu muốn thay đổi giá cả hiện giờ trên thị trường quốc tế, khống chế được tình trạng khai thác bừa bãi của quốc nội, không nghi ngờ gì chính là giải quyết tận gốc. Phương Minh Viễn đương nhiên sẽ không trông cậy vào Hoa Tân có thể làm được điểm này ở Chương Châu, chỉ có chính quyền địa phương coi trọng, mới có thể thực hiện ngăn chặn hiện tượng khai thác bừa bãi. Nói cách khác, chỉ có quản lý giống như quản chế thuốc phiện, thì hiện tượng này mới có thể hoàn toàn ngăn chặn.
Nhưng làm được điểm này, cũng không phải là chuyện dễ dàng, muốn thuyết phục trung ương các bộ và uỷ ban ra văn kiện như vậy, rồi thiết thực chấp hành từ trên xuống dưới, phải mất mấy năm, mới có thể thấy được hiệu quả của nó.
Cho nên để chặt đứt tình trạng này ở Chương Châu, Phương Minh Viễn cũng chỉ có thể là dùng lợi ích mà dụ bọn họ! Mà một huyện nghèo giống như Lũng Bắc, Phương Minh Viễn lại đặc biệt coi trọng. Bởi vì dân chúng nơi này, không có con đường nào làm giàu tốt hơn, cho nên cũng chỉ có thể dựa vào đất hiếm mà sinh sống!
Lưu Dũng Lục và Tương Thường Thắng liên tục gật đầu đồng ý, đạo lý này bọn họ đương nhiên là hiểu được, tùy ý khai thác, chẳng những làm ô nhiễm môi trường, phá hủy thảm thực vật, không mang lại điều gì cho tài chính huyện. Nhưng nếu là công ty khai thác mỏ Hoa Tân, chẳng những ô nhiễm nhỏ, có thể bảo vệ được non xanh nước biếc của huyện, còn có thể hàng năm thu được từ thuế và ít nhất một triệu tiền trợ cấp! Cách nào có lợi với sự phát triển của Lũng Bắc, cả người ngu cũng hiểu được!
-Bí thư Lưu, chủ tịch Tương, qua một tuần nữa, các vị đến công ty khai thác mỏ Hoa Tân ở Chương Châu lấy sáu chiếc xe Jeep, coi như là chúng tôi quyên tặng ban quản lý khai thác mỏ của Lũng Bắc, dùng để đưa đón nhân viên tuần tra thay cho đi bộ!
Phương Minh Viễn nói tiếp.
Lưu Dũng Lục và Tương Thường Thắng lại một phen mừng rỡ, sáu chiếc xe Jeep, cho dù là đồ cũ, cũng là một khoản không nhỏ! Lũng Bắc nghèo rớt mồng tơi, sáu chiếc xe Jeep này đối với bọn hắn mà nói, cũng là một khoản hậu lễ!
-Tuy nhiên, chúng tôi phải nói trước, nếu như quý huyện đến lúc đó vô phương quản lý, tiếp tục xuất hiện tình trạng khai thác bừa bãi, khoản trợ cấp này sẽ bị xóa bỏ, hơn nữa tôi sẽ còn trách cứ lên đến cán bộ tỉnh và thành phố!
Phương Minh Viễn ngăn không cho bọn họ nói lời cảm tạ, nghiêm mặt nói.
-Cậu Phương yên tâm!
Lưu Dũng Lục vỗ ngực nói:
-Lũng Bắc diện tích rộng lớn, những tên bát nháo, tôi không dám cam đoan là tránh được. Nhưng nếu có hiện tượng khai thác quy mô lớn, nếu chúng tôi không kịp thời xử lý, đến lúc đó tôi Lưu Dũng Lục sẽ từ chức! Về nhà bế cháu!
Tương Thường Thắng cũng cam đoan nhất định sẽ trừng trị nghiêm khắc, tuyệt đối không cho phép hiện tượng này xuất hiện ở Lũng Bắc!
-Tối nay, chúng tôi sẽ chiêu tập cán bộ, bố trí nhiệm vụ, dọn dẹp toàn bộ khu bên trong mỏ!