Mục lục
Cầu Ma
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Vậy thử hết cho rồi” Tô Minh cắn răng đem thảo dược bông hoa màu hồng sáu cánh cho vào bên trong Thạch Lô luyện dược.

Thảo dược bông hoa sáu cánh này là Tô Minh hái được trong vũng bùn, khi nở có thể tỏa ra một mùi hương đặc biệt khiến cho máu người như bị thiêu đốt.

Tại chớp mắt khi thảo dược tiếp xúc với đáy Hoang đỉnh và dịch thuốc, Tô Minh thấy được một mảnh hồng mang yêu dị xuất hiện. Hắn không đem nắp Hoang đỉnh đậy lại, mà trực tiếp tiến lên vài bước, vòng qua Hoang đỉnh, chọn ra mấy cái khe rảnh hỏa diễm di chuyển trên mặt đất, rồi lấy xương sừng hoành thông một cái để ngăn chặn hỏa diễm tăng thêm.

Từng cái khe rãnh trên mặt đất, so với một tháng trước phải nhiều hơn không ít khiến cho mặt đất tràn đầy vết tích. Đây là một tháng qua Tô Minh tổng kết tự nghĩ ra phương thức khống chế.

Lúc này Tô Minh rất khẩn trương, gần như toàn bộ lực chú ý của hắn đều đặt tại bên trên Hoang đỉnh. Dựa theo hắn một tháng qua quan sát, thì hiện tại lúc này hắn có ít nhất nửa canh giờ an toàn, không cần để ý đến cái khác.

Thời gian từng chút trôi qua, rất nhanh nửa canh giờ cũng hết. Tô Minh lập tức lui ra, rời khỏi nơi đó. Tại lúc hắn rời khỏi không lâu, lượng lớn hỏa diễm từ trong mặt đất ầm ầm bộc phát.

Trong lúc một màn này xảy ra, Tô Minh đứng ở cách đó không xa, mình đầy mồ hôi. Tuy nhiên, hắn vẫn kiên trì nhìn chằm chằm vào Hoang đỉnh, dựa vào kinh nghiệm một tháng qua của hắn, hắn biết còn phải đợi bảy, tám canh giờ nữa mới thấy được kết quả.

Trong lúc đó hắn phải tùy thời căn cứ vào sự biến hóa của dịch thuốc, để điều chỉnh hỏa diễm mạnh yếu cho phù hợp, càng phải tại thời khắc cuối cùng đem nắp của Hoang đỉnh đậy lại, khiến cho hỏa diễm trong đó bạo tăng, ngưng tụ ra dược thạch.

Một lần hành động này, hắn tại trong một tháng qua đã tiến hành vô số lần, bây giờ thực hiện rất là thuần thục.

Một canh giờ, hai canh giờ, bên trong Hoang đỉnh dần dần xuất hiện một cỗ sương mù màu hồng, sương mù không mùi nhưng trong nó lại có quang mang quỷ dị lập lòe. Sau khi Tô Minh thấy được, máu huyết trong cơ thể tựa như lưu động nhanh hơn.

Trong lúc chờ đợi, Tô Minh lại điều chỉnh độ mạnh yếu của hỏa diễm thêm mấy lần. Đến lúc sắc trời bên ngoài hoàn toàn tối đen, hai mắt của Tô Minh cũng đỏ bừng, tràn đầy tơ máu. Một ngày thời gian này, hắn gần như dùng toàn bộ vào việc luyện chế dược thạch. Từ lúc tiến hành đến giờ, tất cả đều thuận lợi, chỉ còn một bước cuối cùng.

Thông qua sương mù màu hồng, Tô Minh có thể mơ hồ thấy được dịch thuốc trong Hoang đỉnh còn lại không nhiều, chỉ là nó không ngừng toát ra trống ngâm, mỗi lần trống ngâm vỡ, thì lượng sương đỏ lại tăng lên.

“Không sai biệt lắm” kết hợp với kinh nghiệm thất bại vô số lần trước đó, lúc này hai mắt Tô Minh chợt lóe, không chút do dự đứng dậy, tiến tới bên cạnh nắp Hoang đỉnh sau đó hướng về phía Hoang đỉnh mạnh mẽ đậy lại.

Tại chớp mắt khi Hoang đỉnh bị che đậy, thanh âm rền rĩ trong Hỏa Dung động lại quanh quẩn vang lên.

“Được hay không liền xem lần này!” đậy nắp rồi, Tô Minh thở hỗn hễn lui lại phía sau mấy bước, khoanh chân ngồi dưới đất, nhắm mắt dưỡng thần. Hắn biết, việc nên làm cũng đã làm, có thành công hay không không phải chính mình có thể lựa chọn, phải nhìn xem vận khí.

Lại gần một canh giờ trôi qua, thanh âm ầm vang trong Hoang đỉnh chớp mắt tăng mạnh, sau một hồi giằng co lại chầm chậm bình tĩnh trở lại. Ngoại trừ hỏa diễm bên dưới Hoang đỉnh vẫn còn cháy, bên trong nó đã không còn tiếng vang.

Tô Minh không có mở mắt ra mà lại tiếp tục nhắm mắt dưỡng thần, chậm rãi chờ đợi. Đến thời điểm khoảng cách hỏa diễm phun ra, tại chớp mắt lửa bên dưới Hoang đỉnh tản đi, Tô Minh mạnh mẽ mở mắt đứng dậy bước tới, tay phải nắm lấy thảo dược cách nhiệt, hướng về phía nắp Hoang đỉnh mạnh mẽ đẩy, lại đem nó mở ra. Nháy mắt khi cái nắp bị đẩy ra, một cỗ sóng nhiệt màu hồng bỗng nhiên tràn ra, nhưng Tô Minh đã sớm có chuẩn bị, gần như ngay lúc mở ra Hoang đỉnh hắn liền lùi lại phía sau.

Đợi chốc lát, khi sóng nhiệt màu hồng dần dần tản đi, trái tim Tô Minh nảy lên thình thịch, mang theo khẩn trương cùng chờ mong, hắn tiến đến nhìn về phía Hoang đỉnh.

Khi liếc mắt nhìn lại, Tô Minh bỗng nhiên cười ha hả.

Ở đáy Hoang đỉnh có ba hạt dược thạch màu đỏ sẫm!

Cẩn thận đem ba hạt dược thạch lấy ra, Tô Minh mang theo kích động ngồi xuống bên cạnh đỉnh. Hắn không ngừng xem xét dược thạch này cùng với hình ảnh vật kì dị hắn thấy được trong kí ức.

Loại dược thạch hình tròn này khiến cho Tô Minh có chút yêu thích, hắn càng là đem chúng đặt tại mũi ngửi cả nửa ngày, nhưng đáng tiếc chúng lại không có chút dược hương nào, ngược lại còn mơ hồ toát ra mùi huyết tinh nhàn nhạt.

Không những thế, loại dược thạch này tựa như còn rất dễ vỡ. Thậm chí Tô Minh có cảm giác chỉ cần dùng sức liền có thể đem dược thạch này hóa thành bột phấn. Thực tế cũng là như vậy. Tuy nhiên đối với điểm này Tô Minh cũng không quá để ý.

“Một tháng thời gian, cuối cùng ta cũng có thể luyện thành!” Tô Minh càng xem, càng vui mừng, đặt tại bên miệng đang muốn ném thử một lần nhưng lại có chút do dự.

Hắn đè xuống kích động trong lòng, trong dầu suy nghĩ đến một màn quỷ dị lúc hái thảo dược bông hoa màu hồng sáu cánh.

“Nếu loại thảo dược này cuối cùng đã có thể luyện chế ra dược thạch, như vậy một loại khác không biết là hay không có thể…” Tô Minh trầm ngâm đem ba viên dược thạch quý giá cất giữ cẩn thận, sau đó lấy ra thảo dược bông hoa năm cánh màu hồng.

Yên lặng một lát, hai mắt hắn chợt lóe, sau khi tính toán thời gian liền nhắm mắt đả tọa, lấy vận chuyển huyết mạch chi lực trong cơ thể để khôi phục bản thân khỏi mệt mỏi.

Một đêm không nói chuyện, Tiểu Hồng nửa đêm chạy trở về, chui vào Hỏa Dung động, trên mặt mang theo vẻ say mê, ngửi móng vuốt phải, cũng không để ý tới Tô Minh mà sau khi nhảy vào động liền nằm xuống một nơi không quá nóng.

Một tháng qua, nó cũng đã quen với chỗ này.

Chỉ có điều, lúc này coi như nó đã nằm vào chỗ đó, cũng như cũ khồng ngừng mà ngửi vuốt phải, vẻ say mê ngày càng đậm, tựa như nghĩ đến cái gì, bản thân ở chỗ đó bỗng kêu lên chi chi rồi lại nhếch miệng nở nụ cười.

Sáng sớm ngày thứ hai, Tô Minh từ trong nhập định mở mắt ra, hoạt động thân thể, cảm giác mệt mỏi hôm qua dĩ nhiên đã tản đi không còn xót lại chút gì.

Tinh thần phấn chấn, Tô Minh cầm lấy thảo dược bông hoa năm cánh, bắt đầu tiếp tục luyện dược.

Mấy ngày sau, Tô Minh đi ra khỏi Hỏa Dung động nơi mà hắn đã nhiều ngày không rời khỏi quá. Khi thấy được ánh mặt trời bên ngoài, hai mắt hắn hơi có chút đau nhức. Đã quen với màu đỏ rực trong động, bây giờ phải đối mặt với ánh sáng quá mức hắn hơi có chút không thoải mái.

Đứng ở nơi đó, hít lấy mấy ngụm không khí trong lành, Tô Minh đợi hai mắt khôi phục như thường mới cẩn thận nhìn bốn phía một chút, lúc này mới chầm chậm xuôi theo hướng bên dưới ngọn núi leo xuống.

Một đường leo xuống động tác của hắn cực kì nhanh, từng thời khắc đều bảo trì cảnh giác, đồng thời có thêm Tiểu Hồng ở một bên lưu ý, nên ngược lại cũng không gặp phải nguy hiểm gì, thuận lợi đi xuống núi.

Hắn kiếm một con sông dưới chân núi, nước sông chỗ này cũng tỏa ra hơi nóng, Tô Minh cởi y phục, cả người ngâm ở bên trong. Cảm giác mệt mỏi do luyện dược mấy ngày gần đây tựa như đều bị quyét một cái sạch trơn.

Lúc này hắn mới lưu luyến không rời leo ra ngoài, cùng với Tiểu Hồng nhanh chóng rời khỏi, hắn còn có chuyện trọng yếu cần phải đi làm.

Bên trong rừng rậm, thân ảnh Tô Minh và Tiểu Hồng vụt bay nhanh, sau khi xoay chuyển vài vòng, trong tay Tô Minh đã bắt được mấy đầu tiểu thú hình dạng dữ tợn.

Thậm chí tại chỗ Tiểu Hồng cũng bắt được mấy con.

Trong một góc nhỏ hẻo lánh, Tô Minh nhìn thoáng qua mấy đầu tiểu thú bị trói chặt tứ chi đang hướng về phía mình gào thét, không thèm để ý tới, hắn thu hồi ánh mắt, vẻ mặt ngưng trọng lấy ra từ trong lòng hai cái bình đất nhỏ.

Hai cái bình nhỏ đó chứa hai loại dược thạch. Trong đó một loại màu đỏ sẫm, thoạt nhìn mà giật mình. Một loại khác lại có màu xanh, đem ngửi thì có mùi dược hương nhàn nhạt tỏa vào mặt, hít một ngụm tựa có thể làm cho tinh thần người ta phấn chấn.

Dược thạch màu xanh, chính là Tô Minh tại mấy ngày trước đó lấy thảo dược bông hoa năm cánh luyện chế ra.

“Thanh Trần tán…nếu dựa vào cảm giác thì dược thạch màu xanh mới đúng là Thanh Trần tán…nhưng còn dược thạch màu hồng…lại là cái gì…” ánh mắt Tô Minh chợt lóe, hai bình dược thạch này mỗi bên ba miếng, hắn đầu tiên đồng dạng lấy ra mỗi bên một miếng, ngẩng đầu lên nhìn mấy đầu tiểu thú, hắn đứng dậy bước qua.

Sau khi đem hai viên dược thạch bất đồng cấp cho hai đầu tiểu thú ăn, Tô Minh lui ra phía sau mấy bước, khẩn trương quan sát, ngay cả khỉ con cũng bị ảnh hưởng, lập tức khẩn trương lên.

Đợi một lúc rất lâu, hai đầu tiểu thú nuốt vào dược thạch vẫn không có chút nào biến hóa. Như cũ ở chỗ đó hướng về phía

Tô Minh gào thét, bộ dạng hung tàn.

Tô Minh nhíu mày, lại đợi nửa ngày, như cũ vẫn không có gì thay đổi.

“Tại sao có thể như vậy…dựa theo lý thuyết mà nói thì ít nhất cũng phải có một chút phản ứng mới đúng chứ…chẳng qua cũng có thể nhìn ra là không độc. Không lẽ hai loại dược thạch này không phải dùng để uống vào mà là dùng bên ngoài?” Trong đầu Tô Minh linh quang chợt lóe, lấy ra xương sừng đi tới bên cạnh hai đầu tiểu thú khác không có uống thuốc, trên người chúng nó, nhẹ nhàng tạo ra hai đạo vết thương, máu tươi thẩm thấu ra ngoài.

Tiểu Hồng vội vàng tiến lên, đứng ở bên cạnh xem.

Chỉ thấy sau khi Tô Minh tạo ra hai đạo vết thương trên người hai đầu tiểu thú, lập tức lại lần nữa lấy ra hai viên dược thạch khác nhau lần lượt đặt tại chỗ vết thương của hai đầu tiểu thú này.

Đúng lúc này, dị biến đột nhiên nổi lên!

Dược thạch màu hồng khi chạm vào vết thương của tiểu thú, gần như là trong chớp mắt, không có bất kì tiếng kêu thảm nào, toàn bộ thân thể tiểu thú bỗng trở nên run rẩy rồi trực tiếp hóa thành một đoàn máu loãng, chỉ có điều không đợi máu loãng rơi xuống đất, liền lập tức tựa như bốc cháy hình thành một mảnh sương đỏ trên không.

Tất cả chuyện này đều chỉ xảy ra trong chớp mắt, nhanh đến mức không cách nào tưởng tượng, khiến cho Tô Minh kinh hô cấp tốc lui lại phía sau. Còn Tiểu Hồng lại càng bị hoảng sợ, tê minh một tiếng liền nhanh chóng rời khỏi.

“Đây…đây là…” Tô Minh hít một hơi khẩu khí, ánh mắt lộ ra vẻ kinh hoàng. Hắn chẳng thể nào nghĩ tới, dược thạch màu hồng do bản thân luyện chế ra này, lại kinh người như vậy!

Sương đỏ bốc lên không rồi chậm rãi biến mất. Trên mặt đất chỉ còn lại một đám xương cốt màu đỏ tía, khiến cho người nhìn thấy mà giật mình. Về phần mấy đầu tiểu thú khác bên cạnh nó, tuy ở khoảng cách rất gần nhưng cũng không bị ảnh hưởng, dù vậy hiển nhiên chúng cũng bị dọa cho hoảng sợ.

Tô Minh hô hấp dồn dập, một lúc rất lâu sau hắn mới cúi đầu nhìn bình nhỏ chứa dược thạch màu hồng trong tay, trong đó còn có một viên, nhưng lúc bấy giờ khi hắn nhìn lại, viên dược thạch này tựa như tràn ngập máu tanh.

“Nuốt vào không sao, nhưng thấy máu chắc chắn phải chết! Loại dược thạch do ta luyện ra này, ngày sau liền gọi là Huyết tán!”Tô Minh thì thào, hắn kiềm nén sự sợ hãi trong lòng, đem loại dược thạch này cẩn thận cất đi. Hắn mơ hồ cảm thấy,vật này có lẽ sẽ trở thành một đòn sát thủ của bản thân.

“Như vậy dược thạch màu xanh, hẳn đúng thật là Thanh Trần tán, nhưng tác dụng của nó lại là ở chỗ nào…” Tô Minh trầm ngâm một lát, trong lúc suy tư ánh mắt của hắn lại rơi vào miệng vết thương nơi mà dược thạch màu xanh đã tan ra, nhưng tiểu thú vẫn trông không có vẻ gì là không ổn.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK