- Hơi thở của Tang Tương!
Tô Minh lập tức đoán ra cánh mỏng dán ngực Thương Tam Nô là hơi thở Tang Tương, rất đậm, thậm chí vượt qua ý chí Tang Tương mà lúc trước Tô Minh cảm nhận được.
- Đây là ...
Con ngươi Tô Minh co rút, Thương Tam Nô thì nhe răng cười ha hả. Thương Tam Nô giơ tay phải lên kéo cánh mỏng xuống ngực, vung tới trước, dung nhập vào không gian, khoảnh khắc xuất hiện ở đằng trước Tuyệt Ý Kiếm, nhje phất qua, Tuyệt Ý Kiếm vỡ vụn ra, tan vỡ tầng tầng.
Thanh tộc khí của Đại Minh bộ lạc trong khoảnh khắc bị đập nát.
Dường như mọi tồn tại không thể chống cự trước cánh mỏng này, khi bị đụng chạm liền tan nát hầu như không còn. Hư vô vỡ, trời sao run rẩy, cảm giác nguy hiểm mãnh liệt bao phủ trong tinh thần Tô Minh. Nếu không trải qua chuyện thanh niên áo đen thì đây là khí thế mạnh nhất mà Tô Minh từng cảm nhận, nhưng sau khi gặp thanh niên áo đen, dù cánh mỏng khiến hắn thấy nguy hiểm sinh tử nhưng không thể khiến hắn rung động được.
Tuy nhiên, khi thấy cánh mỏng thì Tô Minh hiểu tại sao Thương Tam Nô tự tin như vậy, tại sao lão dám đến trêu chọc vào hắn, mọi đáp án chính là bởi vì vật ấy!
Cánh mỏng chớp mắt đến gần, mắt Tô Minh lóe tia sáng, hắn không lùi lại mà giơ lên tay phải, lập tức ý chí bốn chân giới Đạo Thần, Tiên Tông, Cương Thiên, Minh Hoàng ngưng tụ vào người hắn. Tu vi bùng nổ, ý chí của Tô Minh tỏa ra vô tận, hai ngón tay phải giơ lên chỉ hướng cánh mỏng tới gần, trông không giống chỉ mà là kẹp. Suy nghĩ của Tô Minh không phải đối kháng nó mà là muốn chiếm làm của riêng.
Biểu tình của Thương Tam Nô lộ vẻ châm chọc, có nhiều người chết dưới chí bảo này của lão, cũng có một số cho rằng mình thần thông quảng đại muốn thu lấy nó nhưng khi đụng vào nó thì đều tan vỡ thân hình, hoặc là bị bôi xóa mọi thứ, thậm chí là hồn phách. Theo cách nghĩ của Thương Tam Nô thì tu vi của Tô Minh chắc không đến nỗi trở thành tro bụi mà sẽ là cái xác rỗng, con rối thích hợp cho lão luyện chế. Thương Tam Nô càng cười tươi hơn, nhìn cánh mỏng và hai tay Tô Minh phút chốc va nhau, nhìn tay hắn kẹp lấy cánh mỏng.
Thương Tam Nô cười càn rỡ:
- Chết, chết cho lão phu!
Thương Tam Nô lắc người lao hướng Tô Minh, tính tình của lão là vậy, không muốn lập tức giết kẻ địch ngay mà phải trêu đùa một phen, khiến người ta cảm thấy lúc trước vờn lão xoay quanh nhưng cuối cùng phát hiện thì ra người bị trêu chọc trước giờ không phải là Thương Tam Nô. Lão thậm chí nghĩ tới luyện chế Tô Minh thành con rối như thế nào, Thương Tam Nô nghĩ rất nhiều thứ. Thương Tam Nô nhấc chân lên, khi sắp đạp xuống thì nụ cười đông lại, biểu tình lộ ra nỗi kinh hoàng. Thương Tam Nô thấy người Tô Minh run rẩy nhưng không có chút dấu hiệu tan vỡ hay thần trí bị xóa đi mà có cảm giác như đối kháng cùng cánh mỏng.
- Cái này ... cái này ...
Thương Tam Nô ngây như phỗng, lão thấy Tô Minh run rẩy, cánh mỏng cũng run run.
Tô Minh nhìn chằm chằm vào cánh mỏng trong tay mình, khi đụng vào nó thì ý chí của hắn sục sôi, sôi trào mãnh liệt như dấy lên sóng to ngập trời vô biên vô tận trong tinh thần của hắn, càn quét thần thức.
Ý chí của Tô Minh đối kháng với cánh mỏng, áp chế lẫn nhau, đôi mắt hắn tràn ngập tơ máu, biểu tình có sự điên cuồng. Sau lưng Tô Minh xuất hiện ảo ảnh một con bươm bướm.
Dù là Tang Tương hay Tam Hoang thì ý chí của họ đều là hình dạng bướm. Tô Minh là ý chí thứ ba, đến cực độ hiện ra cũng là ảo ảnh bươm bướm.
Khi ảo ảnh bươm bướm xuất hiện thì cánh mỏng run bần bật. Mắt Tô Minh lóe tia sáng, tay phải mạnh kéo ra sau. Bùm một tiếng, vang tiếng nổ điếc tai, hắn thụt lùi ra sau ngàn mét, hộc tám ngụm máu, mặt trắng bệch nhưng biểu tình mừng như điên. Tô Minh chậm rĩa giơ tay lên, nhìn cánh mỏng bị kẹp giữa hai ngón tay.
Thương Tam Nô đứng không xa mặt trắng bệch nhìn tình hình, đảo điên điều lão hiểu biết, khiến người lão run run, lần đầu tiên trong lòng xuất hiện nỗi sợ thật sự. Đây là lần đầu tiên Thương Tam Nô gặp phải người mà cánh mỏng không thể giết, cũng là lần đầu tiên trông thấy trừ lão ra còn có người thu phục được nó. Lý do Thương Tam Nô khống chế được cánh mỏng là do bộ lạc của lão mấy năm qua đời đời cung phụng nó mới đổi lấy chút năng lực khống chế. Nhưng đó chỉ vẻn vẹn là khiến nó dán ngực rồi quăng ra giết người ngoài, cách khác thì lão không biết, cũng không thể thi triển.
Thương Tam Nô thấy Tô Minh nhìn cánh mỏng, người run rẩy, da đầu tê rần. Thương Tam Nô lập tức xoay người, dùng tu vi mạnh nhất của mình thi triển tốc độ mau nhất chạy nhanh như điên. Thương Tam Nô sợ, sợ chưa từng có, lão không biết tại sao đối phương có thể thu lấy cánh mỏng nhưng trong đầu lão vẫn còn hiện ra cảnh cánh mỏng run rẩy.
Run rẩy nhìn như giống như chấn động do đối kháng tạo thành, nhưng giờ lão nhớ lại thì nó rõ ràng là kích động.
Nghĩ tới đây, Thương Tam Nô bực tức hộc ngụm máu, lão bực mình, cực kỳ tức. Ôm tự tin tràn trề đến nhưng kết quả cuối cùng là mình chạy tới không, đưa tặng chí bảo của mình.
Tô Minh không để ý Thương Tam Nô rời đi. Giờ phút này, Tô Minh tập trung mọi chú ý vào cánh mỏng trong tay, hắn vuốt ve cánh mỏng, tia mừng như điên che giấu nơi đáy mắt, thay thế là tia sáng kỳ lạ.
- Đây là một mảnh vỡ của cánh Tang Tương. Trông bộ dạng, hơi thở thì rõ ràng cùng nguồn với ý chí Tang Tương. Trừ phi nó thuộc về con bướm khác, nếu không thì nó đến từ người Tang Tương. Nhưng Tang Tương mà ta thấy không có chỗ nào rách nát, thế thì mảnh vỡ này từ đâu ra?
Mắt Tô Minh sâu thẳm, chợt con ngươi co rút.
- Bươm bướm có bốn cánh, một là Tang Tương, một là Tam Hoang, một là Ám Thần, Nghịch Thánh nơi đây, vậy còn thế giới cánh thứ bốn không lẽ là ... mảnh vỡ này tới từ đó?
- Nếu đúng là như vậy thì Thương Tam Nô làm sao có được?
Mắt Tô Minh chợt lóe, ngẩng đầu nhìn trước mắt không còn bóng dáng Thương Tam Nô đâu. Tô Minh hừ lạnh một tiếng cất đi mảnh vỡ cánh Tang Tương, lắc người bước vào hư vô, đi theo dấu vết túi trữ vật.