Mục lục
Cầu Ma
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lão giả này thân thể gầy gò, cái đầu hơi lớn có vài cọng tóc rủ xuống, trong mắt mang theo tia máu, hung quang thoáng hiện. Giờ phút này, sau khi xuất hiện, hắn lập tức nằm xuống mặt đất không nhúc nhích.

Một lúc sau hắn mới đứng dậy rồi cẩn thận nhìn bốn phía, khi thấy cây cỏ xanh ba lá trên đại thụ trăm trượng thì hai mắt lóe sáng.

Hắn khẽ nhoáng lên, trong phút chốc đã xuất hiện trên mặt đất, tay phải vung lên, khẽ nhấn về phía lòng đất một cái. Lập tức năm ngón tay hắn mạnh mẽ xâm nhập vào trong đất bùn, hai mắt nhắm chặt. Tô Minh lập tức cảm thấy lòng đất truyền đến từng âm thanh chấn động rất nhỏ.

Hai mắt Tô Minh chợt lóe sáng. Giờ phút này, thân thể chí bảo của hắn đã dung hợp với lòng đất xung quanh, hắn có lòng tin sẽ không dễ dàng bị phát hiện. Dù sao bảo vật này cũng do Hiên Tôn luyện chế, không phải thứ Chưởng Duyên Sinh Diệt tầm thường có thể thấy được.

Một lát sau, lòng đất chấn động yếu đi rồi biến mất không thấy gì nữa. Hỏa Khôi lão tổ giơ năm ngón tay phải lên khỏi lòng đất, sau khi liếm liếm môi thì thân thể nhoáng lên một cái, trong nháy mắt đã hiện ra bên cạnh cây đại thụ trăm trượng này. Ánh mắt hắn chuyển từ cây cỏ ba lá sang bốn người đang khoanh chân ngồi dưới gốc cây.

Vị trí Tô Minh hoàn toàn có thể nhìn thấy vẻ mặt của Hỏa Khôi lão tổ. Hắn phát hiện sau khi Hỏa Khôi lão tổ nhìn qua bốn người ở đây thì ánh mắt dừng lại trên thân thể Long Hải lão tổ, lại liếm liếm môi, trong mắt lộ ra vẻ tham lam.

- Thân thể bị thụ linh bồi dường vạn năm, đối với ta, vật này còn có giá trị hơn cả cây hoa kia.

Hỏa Khôi lão tổ thấp giọng lẩm bẩm.

- Nhất là linh hồn và tu vi của bọn họ còn ở trong thân thể!

Hỏa Khôi lão tổ càng nhìn hai mắt càng sáng ngời. Hắn khẽ nhoáng lên, trong tích tắc đã tiếp cận đến cây đại thụ này nhưng trong nháy mắt tới gần kia, đột nhiên đại thụ trăm trượng lại mạnh mẽ lay động.

Lập tức thiên địa nổ vang, cả bầu trời thoáng cái chuyển từ màu xanh nhạt sang màu xanh sẫm, nhất là mặt đất, trong nháy mắt liền xuất hiện vô số cỏ xanh. Những thứ cỏ xanh này xuất hiện chỉ trong tích tắc rồi nhanh chóng lan tràn như hóa thành những sợi tóc. Nó chạy thẳng tới chỗ Hỏa Khôi lão tổ như muốn quấn quanh hắn lại.

Hỏa Khôi lão tổ nhếch miệng cười một tiếng. Gần như trong nháy mắt cỏ xanh quấn quanh đến, hai tay hắn mạnh mẽ vung ra phía ngoài. Lập tức thân thể gầy gò kia bộc phát ra một biển lửa màu tím. Biển lửa này khuếch tán ra ngoài chỉ trong tích tắc rồi trực tiếp đụng thẳng vào thứ cỏ xanh kia, tiếng nổ vang kịch liệt vang vọng.

Chấn động quét ngang về bốn phía. Tô Minh ở cách đó không xa không nhúc nhích. Hắn theo dõi cử động của Hỏa Khôi lão tổ, thấy khi những ngọn lửa màu tím kia đụng vào những thứ cỏ xanh thì Hỏa Khôi lão tổ cũng trực tiếp hiện ra phía sau một tu sĩ Kiếp Dương trong bốn người kia.

Tu sĩ Kiếp Dương này bị Hỏa Khôi lão tổ đặt tay lên bả vai tỏa ra hào quang sáng ngời. Hỏa Khôi lão tổ cắn một cái lên cổ tu sĩ này, mạnh mẽ hấp thụ. Lập tức thân thể tu sĩ này run rẩy kịch liệt, hiển nhiên là đau nhức không thôi nhưng thần sắc vẫn chết lặng như cũ, hai mắt vẫn mờ mịt.

Thân thể hắn nhanh chóng khô héo bằng tốc độ mắt thường có thể thấy được, một lát sau đã trở thành da bọc xương, lại càng có lượng lớn những thứ màu đen nhanh chóng lan tràn. Nhìn bộ dáng kia không giống rữa nát mà giống như dấu ấn sau khi bị lửa ăn mòn. Tất cả những điều này đều xảy ra trong thời gian một hơi thở. Lúc này Hỏa Khôi lão tổ mới ngẩng đầu khỏi cổ tu sĩ Kiếp Dương kia, khóe miệng vẫn còn vương máu tươi, thần sắc vô cùng hưng phấn và sảng khoái.

Còn tu sĩ Kiếp Dương kia đã bị màu đen tràn ngập toàn thân, cả người biến thành màu đen như than. Hỏa Khôi lão tổ vung tay phải lên, thân thể tu sĩ đó trực tiếp trở thành mảnh vỡ.

Đúng lúc này, dường như đại thụ trăm trượng kia nổi giận, lại lay động lần nữa, lập tức vô số lá cây rơi xuống rồi hóa thành phù lục. Đám phù lục nồng đậm chạy thẳng tới chỗ Hỏa Khôi lão tổ.

Hai mắt Hỏa Khôi lão tổ chợt lóe lên, chạy thẳng tới chỗ tu sĩ Kiếp Dương. Gần như trong nháy mắt hắn nhích tới gần tu sĩ kia thì đồng thời những thứ phù lục đó cũng bay đến. Hỏa Khôi lão tổ vung tay phải lên rồi mạnh mẽ đánh một chưởng về phía những phù lục kia.

Thiên địa nổ vang, trước mặt Hỏa Khôi lão tổ lập tức xuất hiện một bàn tay khổng lồ đập thẳng vào những phù lục kia. Trong tích tắc đụng vào nhau, tiếng vổ vang vọng khắp nơi, Hỏa Khôi lão tổ đã tiến tới gần tu sĩ Kiếp Dương này. Lần này hắn không cắn vào cổ nữa mà lúc tới gần, tay trái hắn vung một trảo vào ngực mình. Nhìn đến đây, hai mắt Tô Minh bỗng nhiên co rụt lại.

Hắn tận mắt nhìn thấy lồng ngực Hỏa Khôi lão tổ vỡ ra giống như tờ giấy, trong đó đầy lửa, hẳn là thứ này đã đánh tu sĩ Kiếp Dương kia. Sau đó hắn ta trực tiếp dùng lồng ngực lớn đó cắn nuốt tu sĩ kia.

Một ngụm, đỉnh đầu tu sĩ kia đã trực tiếp bị nuốt vào bụng, lại một ngụm, thân thể tu sĩ kia hoàn toàn biến mất ngay tại chỗ, hoàn toàn bị Hỏa Khôi lão tổ cắn nuốt.

Rất khó tưởng tượng nổi Hỏa Khôi lão tổ gầy gò thế kia mà lại có thể cắn nuốt được tu sĩ có thân thể lớn như vậy nhưng đây chính là sự thật. Hai mắt Tô Minh khẽ chớp, nhìn Hỏa Khôi lão tổ đang tranh đấu với đại thụ kia, hắn chần chờ một chút, quyết định không ra tay.

- Nếu cây đại thụ này chỉ có một chút bản lĩnh đấy thì không thể nào vây khốn đại năng như Long Hải lão tổ ở đây được. Xem ra cây đại thụ này còn chưa triển khai toàn lực. Như vậy, mục đích nó làm thế là...

Tô Minh nhìn chằm chằm vào Hỏa Khôi Lão Tổ. Hiển nhiên chuyện mà hắn nghĩ đến, Hỏa Khôi lão tổ này không thể nào không dự liệu ra.

- Cho nên hắn ta mới lựa chọn ba tu sĩ Kiếp Dương kia.

Đại thụ trăm trượng lay động kịch liệt, vô số lá cây rơi xuống tạo thành phù lục rồi chạy thẳng tới chỗ Hỏa Khôi lão tổ. Hỏa Khôi lão tổ cười lớn, thân thể khẽ nhoáng lên, không thèm để ý đến mưa phù lục kia mà chạy nhanh về phía tu sĩ Kiếp Dương cuối cùng.

Tốc độ phù lục cực nhanh, gần như là lúc Hỏa Khôi lão tổ đánh về phía tu sĩ kia thì đồng thời nó đã đụng vào thân thể Hỏa Khôi lão tổ. Âm thanh nổ vang vọng khắp nơi, tu sĩ Kiếp Dương cuối cùng đã bị táng thân trong miệng Hỏa Khôi.

Về phần Hỏa Khôi lão tổ, hắn khẽ loạng choạng một chút, lui về phía sau mấy bước nhưng hai mắt lộ ra vẻ lạnh lùng.

Đúng lúc này, cây đại thụ khô khốc kia đột nhiên xuất hiện một đôi mắt. Đôi mắt màu vàng lộ ra vẻ vô tình, lạnh lùng nhìn về phía Hỏa Khôi.

- Nuốt đủ chưa?

Âm thanh vù vù truyền ra từ trong cây đại thụ mênh mông cuồn cuộn này. Trong lúc đó, thiên địa như tạo thành tiếng nổ như sấm dậy cuốn động khắp bốn phương tám hướng.

- Cũng muốn đa tạ ngươi đã cố ý để ta cắn nuốt ba tu sĩ kia. Chẳng qua giờ ta còn thiếu một người nữa là đủ.

Hỏa Khôi lão tổ liếm liếm môi, âm trầm cười nói, vẻ bề ngoài thân thể hắn vô cùng quỷ dị.

Nghe đến đó, Tô Minh ở cách đó không xa cũng không nhúc nhích, thậm chí hai mắt vẫn như thường. Tất cả điều này đều nằm trong phán đoán của hắn, đại thụ kia chính là hung linh duy nhất ở nơi này. Nhìn trận chiến vừa nãy tưởng như kịch liệt nhưng thực tế chỉ là giả vờ mà thôi, nó cố ý để Hỏa Khôi lão tổ cắn nuốt ba tu sĩ kia.

Sau khi Hỏa Khôi lão tổ dính máu huyết của nó thì nó sẽ biến hắn thành con rối giống Long Hải.

- Dưới tàng cây của ta cần một dị tộc như ngươi. Hay là ngươi lưu lại đi.

Đại thụ trăm trượng kia nói oang oang. Lập tức Long Hải lão tổ đang ngồi khoanh chân ở đó bỗng nhiên mở lớn hai mắt, đồng thời lộ ra vẻ bén nhọn, từ từ đứng lên, cả người liền bay lên không trung.

Có thể thấy rõ ràng trong hai chân của Long Hải lão tổ có huyết nhục của nhánh cây rồi dung nhập vào lòng đất, khiến cho Long Hải lão tổ bị biến thành con rối.

Gần như lúc câu nói kia truyền ra thì đồng thời hai mắt Long Hải chợt lóe, tay phải giơ lên, nhất thời trong lòng bàn tay xuất hiện hư ảnh một con Thanh Long đang vờn quanh. Con Thanh Long kia ngửa mặt lên trời gào thét, Long Hải phất tay thì liền mạnh mẽ xông về phía Hỏa Khôi lão tổ. Cùng lúc đó, Long Hải khẽ nhoáng lên một cái rồi chạy thẳng về phía Hỏa Khôi.

Ngay sau đó, đại thụ trăm trượng lay động một chút, tiếng ken két truyền ra. Ngàn phiến lá cây chợt bay múa rồi hóa thành phù lục ngàn trượng , tiến hành tự bốc cháy. Những lá cây bị đốt khiến không khí không tràn đầy khói mà là oán khí nồng đậm.

Sau khi oán khí này tràn ra thì có hàng ngàn lá cây rơi xuống rồi hóa thành mặt người, đó là hàng trăm khuôn mặt chúng sanh mang sắc thái khác nhau. Từng trận gào thét bén nhọn vang lên, ba ngàn lá cây này liền chạy thẳng tới chỗ Hỏa Khôi lão tổ.

- Ta vì vạn thụ tổ, vì thiên địa sơ khai, ba ngàn lá cây chính là ba ngàn đại đạo trong thiên địa, ngươi còn không trở về!

Âm thanh cuồn cuộn như tiếng sấm. Ba ngàn lá cây tạo thành một thanh chiến phù khổng lồ trong không trung rồi chém thẳng về phía Hỏa Khôi lão tổ.

Nhìn đến đây, trong mắt Tô Minh lộ ra vẻ kỳ dị. Hắn có thể cảm nhận được uy áp Chưởng Cảnh trên cây đại thụ này. Có thể vây khốn một đại năng Chưởng Cảnh thì người đó hiển nhiên cũng không yếu.

Về phần Hỏa Khôi lão tổ, sau khi thấy cảnh tượng này thì hai mắt chợt co rút lại nhưng không sợ hãi chút nào mà nhếch miệng cười một tiếng. Hắn cũng không thèm nhìn tới Long Hải và ba ngàn lá cây đã hóa thành chiến phù mà hai tay mạnh mẽ nhấn vào lòng đất một cái.

Lúc nhấn xuống, đồng thời hắn còn ngẩng đầu lên trời kêu lên một tiếng chói tao. Trong khi gào thét, thân thể Hỏa Khôi lão tổ nhất thời bộc phát ra biển lửa màu tím ngập trời. Biển lửa này theo hai tay trực tiếp xông vào trong lòng đất.

- Cho dù ngươi có thể vây khốn một đại năng cấp Chưởng Cảnh thì sao? Nếu ngươi là người thì lão phu vẫn còn hơi kiêng kỵ nhưng ngươi chỉ là một cái cây, mà đã là đại thụ thì chỉ có thể dựa vào lòng đất. Lão phu sẽ đốt cháy căn nguyên đại địa của ngươi thành tro bụi, hòa tan sạch thế giới này. Ta muốn nhìn xem sau khi ngươi không có căn nguyên thì còn có thể làm khó được lão phu không?

Lòng đất bị đốt cháy thì nhanh chóng biến mất, bầu trời trong biển lửa cũng biến thành hư vô. Ngọn lửa của Hỏa Khôi lão tổ chính là lửa bổn mạng, tuy khác với tính mạng của Trần Phần Tộc nhưng giống nhau chính là cùng là lửa.

Chỉ trong nháy mắt, bùn đất đã trở thành bụi bay, biến mất toàn bộ, bầu trời bị hư vô cắn nuốt. Chỉ trong chớp mắt, toàn bộ thế giới này không còn bầu trời, không còn mặt đất, chỉ còn một cây đại thụ trăm trượng đang lơ lửng.

Đại thụ kia có vô số cái rễ, giờ phút này vì không có lòng đất nên toàn bộ đều vặn vẹo.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK