Người Tử Xa khẽ run, nhắm mắt một lát sau khi mở ra thì bên trong có tia sáng. Tự do đã lâu khiến gã hít sâu, nhìn Tô Minh. Gã thấy ánh mắt bình tĩnh của Tô Minh nhìn mình. Trước ánh mắt đó, Tử Xa vội ổn định tâm thần, chắp tay cúi đầu hướng Tô Minh.
“Chủ nhân…”
“Ngươi kêu ta sư thúc thì tốt hơn. Ta đã mở cấm cố cho ngươi mười ngày, trong mười ngày ngươi phải trở về.” Tô Minh cắt đứt lời của Tử Xa. Không biết bắt đầu từ khi nào, cách Tử Xa xưng hô Tô Minh dần biến thành chủ nhân.
Nghe Tô Minh nói vậy, Tử Xa im lặng giây lát, nhỏ giọng vâng dạ.
“Sư thúc, không cần mười ngày, ba ngày là được, vãn bối xin đi xuống trước.” Tử Xa lùi lại vài bước, hóa thành cầu vồng lao đi, trên bầu trời xoay thành một vòng thẳng đến chân trời.
Sau khi Tử Xa đi, ánh mắt Tô Minh rơi trên người Bạch Tố bị chổng ngược một bên. Tay phải vung lên, cơ thể Bạch Tố lập tức đảo ngược lại, rơi trên mặt đất. Cùng lúc đó, bàn vẽ và than đen bay hướng Bạch Tố, dừng ngay bên cạnh cô.
“Tô Minh, ngươi…!” Tuy Bạch Tố bị treo nửa ngày nhưng lửa giận vẫn không giảm bớt, bộ dáng như con sư tử nhỏ đang giận dữ, dù không giương nanh múa vuốt nhưng nhìn biểu tình thì không khác gì mấy.
“Nếu cô còn ồn ào thì hôm nay sẽ đuổi ngươi xuống núi! Vĩnh viễn sẽ không nói cho cô rốt cuộc ta vẽ cái gì.” Tô Minh nhếch khóe môi lộ nụ cười. Thanh âm không cao nhưng khiến Bạch Tố nổi giận trừng Tô Minh nửa ngày, quay đầu hừ một tiếng.
Ba tháng qua, Tô Minh đã tìm ra điểm yếu của cô gái Bạch Tố này. Lòng tò mò của cô vượt xa người thường, cô rất muốn biết mấy tháng nay Tô Minh đang vẽ cái gì. Bắt được điểm này, khiến khi Tô Minh tiếp xúc với Bạch Tố đa phần nắm quyền chủ động.
Thấy Bạch Tố không quấy rầy mình nữa, Tô Minh không tiếp tục nghiên cứu giáp Thần Tướng biến hóa mà là lấy ra bàn vẽ, tập trung mô phỏng một bút Kim Bằng.
Thời gian trôi qua, rất nhanh trời ngã về tây, bầu trời có ánh hoàng hôn. Thoạt trông cảnh tượng rất mỹ lệ. Bạch Tố lại lần nữa không kiềm được tò mò, chau mày đi tới bên cạnh Tô Minh, nhìn hắn vẽ từng bút lên bàn vẽ trống rỗng trong mắt cô.
Xem nửa ngày cô vẫn giống như bình thường, không trông thấy cái gì hết.
‘Hừ, làm bộ bí ẩn!’ Bạch Tố nói thầm trong lòng, liếc Tô Minh.
Biểu tình của hắn cực kỳ chăm chú. Bộ dạng chăm chú đập trong mắt Bạch Tố, chẳng biết tại sao càng thấy Tô Minh đáng giận.
Nhưng chỉ vẻn vẹn là đáng giận, trong mắt cô không còn xem thường và khinh miệt như mấy tháng trước.
Loại biến đổi này chính Bạch Tố cũng không phát hiện ra.
Khi ánh hoàng hôn qua đi, bầu trời dần tối xuống, Bạch Tố xoe tròn mắt ở một bên ho khan.
“Ta biết ngươi vẽ cái gì rồi.”
“Thì ra ngươi vẽ cái này…”
“Không tệ, vẽ coi như tạm được, nhưng chỗ này còn có chút không đúng.” Bạch Tố nói, tay ngọc nhanh chóng chỉ một góc bàn vẽ của Tô Minh.
“Đáng tiếc bức tranh như vậy bị sai chỗ này, mất hết cảm giác tổng thể. Nhưng nếu ở đây ngươi đổi nét bút một chút thì có thể tốt hơn.”
“Còn có chỗ này, chỗ này vẽ không giống gì hết.” Bạch Tố giống như thật sự nhìn thấu Tô Minh vẽ cái gì, ở một bên cao ngạo chỉ điểm nửa ngày.
Nhưng Tô Minh vẫn như đầu gỗ, dường như không nghe thấy, vẫn từng bút từng bút vẽ.
Tuy nói đã quen không nhìn nhưng Bạch Tố vẫn là lần nữa giận dữ. Cô cảm thấy ba tháng nay mình gần như bốc lên lửa giận cả đời, điều này cực kỳ hiếm thấy trong cuộc sống trước kia cô.
“Tự cho là đúng, tự đại cuồng ngạo, ra vẻ bí ẩn, giả câm giả điếc, khốn kiếp khốn kiếp cực kỳ khốn kiếp!!!” Bạch Tố giậm chân xoay người đi sang bên, định rời khỏi đây, nhưng bước ra vài bước thì không cam lòng, quay đầu nhìn Tô Minh biểu tình như cũ ngồi đó chăm chú vẽ tranh. Bạch Tố hậm hực trừng nửa ngày, cầm bàn vẽ ngồi bệch xuống, dùng than đen vẽ vẽ tô tô, lát sau biểu tình từ giận thành cười, nhưng không ngừng hung dữ liếc Tô Minh.
Cuối cùng, khi sắc trời hoàn toàn tối đen, Bạch Tố đem bàn vẽ đặt trước mặt Tô Minh, lại hừ một tiếng, xoay người xuống núi.
Lúc gần đi, ánh mắt cô lại lần nữa lộ ra đắc ý, trên đường về Thất Phong thì khóe miệng không ngừng cong lên nụ cười vui vẻ, trong lòng mong chờ ngày mai đến.
‘Nếu hắn lại khi dễ người ta thì ngày mai phải đi hỏi hắn, có thấy tranh mình vẽ không, bức tranh như thế nào.’ Bạch Tố chắp tay sau lưng, vui vẻ đi lên núi. Mái tóc cột dây đỏ lắc lư, hai bím tóc nhỏ cũng đung đưa theo thân thể, xem rất là đáng yêu.
Đặc biệt là khóe miệng tươi cười và biểu tình đắc ý, khiến bây giờ Bạch Tố có vẻ xinh đẹp khác hẳn mấy tháng trước.
“Ái chà, là Tố Tố muội muội đây mà. Mau để tỷ tỷ xem xem, rốt cuộc có chuyện gì khiến muội vui vẻ như vậy?” Có tiếng cười duyên phát ra từ sườn núi Thất Phong Bạch Tố đi đến. Theo tiếng cười xuất hiện một thiếu nữ tuổi gần bằng Bạch Tố.
Thiếu nữ cũng rất xinh đẹp, cô cười duyên, vẻ mặt trêu cợt.
Bạch Tố vội ngoái đầu, thấy thiếu nữ này thì mặt ửng đỏ nhưng rất nhanh trợn trừng mắt.
“Trần Thiền Nhi, ngươi nhỏ hơn ta vài ngày, còn tự xưng là tỷ tỷ ? Ta lớn tuổi hơn ngươi, thời gian nhập môn sớm hơn ngươi, ta mới là sư tỷ!” Bạch Tố nói xong cũng bật cười, tiến lên đùa giỡn cùng Trần Thiền Nhi.
“Rồi rồi rồi, ngươi là sư tỷ được chưa…ai da, đừng quậy, ta sợ nhột…”
“Ai bảo ngươi nói bậy làm gì.”
Tiếng đùa giỡn xen lẫn tiếng cười như chuông ngân, toát ra vui sướng truyền từ sườn núi Thất Phong. Hai thiếu nữ đùa nửa ngày, rượt đuổi nhau lên núi.
“Tố Tố, không nói với ngươi nữa, ta còn phải đi tìm đại sư tỷ.” Ở sườn núi, Trần Thiền Nhi vỗ ngực điều chỉnh hô hấp, cười nói với Bạch Tố.
“Ừ, ta cũng phải về động phủ.” Nét mặt Bạch Tố còn ửng hồng do vừa rồi giỡn, cười gật đầu.
Trần Thiền Nhi đang định rời đi, do dự một chút, nhìn Bạch Tố.
“Tố Tố…ta nghe nói mấy tháng nay ngươi hay đi…Cửu Phong?”
Bạch Tố cứng người, nhìn Trần Thiền Nhi, không lên tiếng.
“Hơn nữa ta còn chính mắt thấy ngươi đi Cửu Phong là kiếm cái tên Tô Minh đáng giận!” Trần Thiền Nhi nói đến hai chữ Tô Minh thì vẻ mặt đầy chán ghét.
“Tố Tố, cái tên Tô Minh đó rất phiền phức, kiêu ngạo tự cao, cho rằng mình ngang tay với Tư Mã sư huynh thì có thể diễu võ dương oai. Người gì thế này, ta đặc biệt phản cảm kẻ như vậy. Ngươi đừng bị hắn dẻo miệng lừa gạt, ta hiểu nhất cái thứ người như vậy, hắn…” Trần Thiền Nhi thấy Bạch Tố không lên tiếng, tiếp tục huyên thuyên.
Nhưng chưa đợi cô nói xong thì bị Bạch Tố cắt đứt.
“Được rồi, hắn không đến nỗi khiến người chán ghét như ngươi nói đâu.” Bạch Tố mở miệng, bản năng nói xong thì chính cô cũng ngây ra.
Cô chỉ cảm thấy. Kiêu ngạo tự đại, tự cho mình là siêu phàm, diễu võ dương oai, những lời đó mình nói có thể, nhưng nghe người khác nói Tô Minh như vậy thì cô cảm thấy có chút khó chịu.
“Tố Tố, ngươi phải tin ta, ta hiểu hắn hơn ngươi. Lúc đó ta từng thay đại sư tỷ đi kêu hắn, vậy mà phải đi liên tiếp mấy lần, ta xem quá rõ sắc mặt người này! Ta chắc chắn hắn ở trước mặt ngươi nhất định là dụ ngon dỗ ngọt, ba hoa chích chòe. Kỳ thật hắn so với Tư Mã đại ca thì không bằng một chút xíu nào. Tư Mã đại ca mới là đối tốt với ngươi!” Trần Thiền Nhi khẽ thở dài, nhìn Bạch Tố.
Bạch Tố im lặng, nghe đến cái tên Tư Mã Tín, tầm mắt cô hoảng hốt. Trước mắt như hiện ra thân hình Tư Mã Tín, nhưng không thấy rõ bóng dáng.
Mấy tháng qua, trước kia mỗi ngày cô đều muốn gặp Tư Mã Tín, chậm rãi biến thành mấy ngày mới nhớ tới, đến hiện tại đã hơn một tháng, trong đầu cô không xuất hiện cái tên Tư Mã Tín.
“Tố Tố, tỉnh táo lại đi, Tô Minh này không phải người tốt lành gì. Hắn quá cuồng ngạo, thậm chí không để đại sư tỷ vào mắt. Hắn mới vào núi bao lâu mà đã thế rồi. Người này làm hành vi như vậy sẽ không sống lâu đâu. Khi bắt đầu trận chiến Thiên Lam Săn Vu, lấy tính cách và kiểu hành xử như hắn, chết chắc rồi!” Trần Thiền Nhi nói đến đây chợt ngừng, bởi vì Bạch Tố ngẩng đầu nhìn cô, ánh mắt lạnh lẽo.
“Trước không nói ta đi Cửu Phong là có mục đích, chỉ riêng cái người trong miệng ngươi nói chết chắc, kiêu ngạo tự đại, không ai bì nổi, hắn không nói cho ta nghe dù là một câu lời hay. Bình thường chúng ta ở chung đều là ta đang nói, hắn luôn im lặng. Thậm chí có nhiều lúc hắn chìm đắm trong thế giới của mình, người ngoài rất khó dung nhập vào. Ngược lại, Tư Mã…Tư Mã đại ca hoàn toàn khác với hắn.” Nói xong lời cuối, trong lòng Bạch Tố tràn ngập phức tạp.
Cô không nói tiếp, xoay người rời đi trước khi Trần Thiền Nhi mở miệng định nói cái gì.
Trên Cửu Phong, sau khi Bạch Tố rời đi không lâu, Tô Minh từ từ hạ xuống tay phải luôn mô phỏng, ngẩng đầu nhìn chân trời, mày dần chau lại.
‘Cứ thấy thiếu thiếu thứ gì. Đã phỏng theo ba tháng nhưng không có nhiều cảm ngộ, dường như giữa Kim Bằng giương cánh có một tầng ngăn cách không thể đột phá. Là thiếu cái gì nhỉ…’ Tô Minh suy tư, ánh mắt tự nhiên rơi vào bàn vẽ Bạch Tố để đó trước khi rời đi.
Cô đặt vị trí rất xảo diệu, vừa lúc Tô Minh ngẩng đầu liền trông thấy.
Nhìn bàn vẽ, Tô Minh cười.
Thiên phú vẽ của Bạch Tố rất tệ, tranh vẽ đa số khiến người phải suy đoán. Nhưng lúc này bức tranh rất đơn giản. Trên bàn vẽ vẽ một thiếu nữ hai tay chống hông, nhấc chân lên, ở trên vách núi biểu tình đắc ý đá một con heo to cúi đầu nhắm mắt.
Xem bộ dáng dường như muốn một cước đá heo mập xuống vách núi.
Trên đầu con heo xiêu vẹo viết hai chữ Tô Minh.
Tô Minh lắc đầu, định thu lại tầm mắt thì bỗng nhiên mắt chợt lóe tia sáng, nhìn chằm chằm bàn vẽ của Bạch Tố. Dần dần, mắt càng sáng ngời, có một tia chớp xẹt qua đầu hắn.
‘Chẳng lẽ…khiếm khuyết là…’