“Mỗi khi tử y xuất hiện thì sẽ dấy lên gió tanh mưa máu. Đó là đoạn ký ức khiến ta khó thể quên…” Nhị sư huynh thở dài một tiếng, đứng dậy bước ra một bước, để ánh nắng rơi trên nửa bên mặt, chắp tay sau lưng, ngẩng đầu nhìn khung trời, biểu tình nhớ lại.
Hổ Tử ở một bên ngơ ngác nhìn Nhị sư huynh, nuốt nước miếng, lầm bầm vài câu. Gã phát hiện sở thích kỳ quái của Nhị sư huynh chẳng biết từ khi nào lại thêm một, cứ thích dưới ánh nắng nửa bên mặt đối diện người.
Tử Xa ở không xa cũng hiếm khi thấy vị Hoa sư thúc này có biểu tình như vậy, biến khẩn trương lên.
Tô Minh nhìn Nhị sư huynh, cúi đầu, tiếp tục mô phỏng một kiếm của Tư Mã Tín trên bàn vẽ.
“Nói đến đoạn ký ức đó, khiến ta suốt đời khó quên, là mười lăm năm trước, cái đêm nguyệt hắc phong cao…” Nhị sư huynh ngẩng đầu, vẻ mặt phức tạp.
“Khi đó Nhị sư huynh còn đang bế quan, ta ở trong động phủ tĩnh tọa thì đột nhiên…” Nhị sư huynh chợt ngừng lại, mắt lướt qua Hổ Tử và Tử Xa, cuối cùng dừng lại trên người Tô Minh.
Thấy Tô Minh cũng ngẩng đầu nhìn thì Nhị sư huynh tiếp tục cất tiếng nói.
“Sư tôn mặc đồ tím, đột nhiên xông vào động phủ của ta. Ta vĩnh viễn không quên được, khi đó sư tôn hỏi ta câu đầu tiên. Ông hỏi, biết cùng người đấu pháp không? Lúc đó ta đáp, biết, kết quả…các ngươi nhớ kỹ, nếu trong khoảng thời gian này, tại động phủ của mình thấy sư tôn mặc đồ tím, nếu ông hỏi các ngươi vấn đề này nhất định phải nói là không biết!” Nhị sư huynh nghiêm túc nhìn Tô Minh và Hổ Tử, sau đó lắc đầu, cất bước đi xa. Bước chân của y rất kỳ lạ, dù cách xa nhưng ánh nắng vẫn luôn rơi vào nửa bên mặt, luôn luôn như vậy.
Hổ Tử chớp chớp mắt. Gã luôn cảm thấy mình rất thông minh, trong đầu hiện ra lời Nhị sư huynh vừa nói, không phục, thầm nghĩ Nhị sư huynh cố ý gây tò mò. Nếu sư tôn thật sự mặc đồ tím đến tìm mình, chắc chắn mình sẽ không nghe theo lời Nhị sư huynh, phải nói là biết.
“Ta muốn xem thử rồi sẽ xảy ra việc gì.” Hổ Tử đắc ý ngẩng đầu, lại trò chuyện với Tô Minh vài câu, xong cầm rượu hồ lô rời khỏi đây.
Trong khoảng thời gian này, ba sư huynh đệ thường tụ tập một chỗ, một người uống rượu, một người để ánh nắng chiếu nửa bên mặt, ở mặt đất tràn ngập cỏ lại gieo trồng nữa. Người còn lại thì ở bên cạnh cầm bàn vẽ, từng bút vẽ xuống.
Tô Minh không biết mình đã vẽ ra bao nhiêu nét. Bàn vẽ của hắn trông vẫn chỉ là trống rỗng, nhưng kỳ thật nếu nhìn kỹ, sẽ dần thấy ra mặt trên như ẩn chứa khí thế bị ức chế đang biến ngày càng mạnh.
Ngày Thiên Lam Săn Vu đang chậm rãi tiến đến. Các đệ tử Thiên Hàn Tông trong mấy ngày nay bắt đầu chuẩn bị kỹ càng, nhiều lần tiến hành một ít giao dịch riêng.
Thậm chí một số đệ tử ra ngoài nhiều năm nay lục tục trở về, mục đích là vì tham gia trận chiến Thiên Lam Săn Vu lần này. Trận chiến này là đại chiến dịch trăm năm mới có một lần, nên có sức hấp dẫn rất mạnh.
Vu tộc, một quần bộ lạc bí ẩn giống với Man tộc nhưng hoàn toàn khác. Họ vòng quanh ngoài Thiên Lam bình chướng, ngăn cản Man tộc đất Nam Thần khống chế Nam Thần hoàn chỉnh, ngăn cản bước chân vô số người, khiến họ không thể đi khỏi đây, không thể ra khỏi Nam Thần, không thể thấy trên thế giới này đại lục Man tộc khác, hay không còn có đồng bạn.
Đối với người trong Thiên Hàn Tông thì chiến đấu với Vu tộc, có thể biết được thuật pháp khác hẳn với Man Thuật. Có lẽ càng đạt được tạo hóa, thú của Vu tộc gần như mỗi một con đều có thú đan, vật đó đối với Man tộc là vật cực bổ.
Lại thêm dựa theo quy tắc Thiên Lam bình chướng đặt ra, ai giết chết càng nhiều Vu tộc thì càng được thưởng phong phú. Mỗi trận chiến Thiên Lam Săn Vu, Thiên Hàn và Hải Đông, hai đại bộ lạc cùng với Tông Môn đều lấy ra phần tưởng to lớn cho môn nhân giết địch.
Đặc biệt là đại chiến dịch trăm năm nay, vật thưởng sẽ là tốt nhất trong vòng trăm năm.
Vật chất chỉ là một trong, đối với người muốn tham gia chiến đấu, còn có một khát khao. Trong Thiên Lam thành có một núi đá khổng lồ, vách núi cực cao, mỗi một người tham gia chiến đấu, khi đi tới Thiên Lam thành, làm việc thứ nhất là sẽ chạy tới đây ấn dấu tay, để lại hơi thở.
Từ nay về sau, trên núi đá sẽ xuất hiện một bảng xếp hạng khá hoàn chỉnh, dựa theo số lượng giết Vu tộc mà nhiều lần xếp hạng! Sau khi kết thúc cuộc chiến Thiên Lam Săn Vu, bài danh này sẽ truyền khắp các bộ lạc Man tộc Nam Thần, khiến mọi người đều biết.
Dù là trước khi chiến đấu thì bài danh cũng sẽ được các cường giả nhìn thấy. Bài danh càng cao thì càng được chú ý nhiều hơn. Cùng lúc đó, người bài danh một trăm hàng đầu có thể được phong hào Thiên Lam tạm thời.
Nếu có thể chen vào mười hạng đầu, có thể được xưng là Thiên Lam Vệ Suất. Nếu vào ba hạng đầu mà giữ vững hoài thì được quyền vĩnh viễn cư ngụ tại Thiên Lam thành. Còn về đệ nhất, sẽ được thánh khí Thiên Lam. Chỉ là cái này chỉ đệ nhất tạm thời có được, một khi không còn là đệ nhất thì bảo vật sẽ tự động tan biến, xuất hiện trong tay người đệ nhất khác.
Mãi đến khi chiến tranh kết thúc, bảo vật sẽ tự động tán đi, lại xuất hiện tại Thiên Lam thành, nhận cung phụng.
Dù là vậy thì có rất nhiều tin đồn về Thánh Khí Thiên Lam. Trong nhiều tin đồn có một đã được chứng thật, đó là chiến dịch mỗi trăm năm một lần mới cho người đứng hạng đầu tạm thời dùng thánh khí, nếu có thể luôn nắm giữ thì tu vi người đó trong ngắn ngủi hai năm sẽ liên tục tăng lên!
Danh vọng, danh lợi, các loại thưởng, tất cả đều khiến cho Thiên Lam Săn Vu lần này đạt tới cao trào mãnh liệt nhất thời kỳ chuẩn bị, còn chưa tới mười tháng thì trận chiến sẽ mở ra!
Chín ngọn núi Đất Thiên Hàn Tông, trừ Cửu Phong ra, còn lại tám ngọn núi đều đang chuẩn bị. Chỉ có mấy người tại Cửu Phong là giữ vững sinh hoạt bình tĩnh như cũ, tự tìm hiểu thuật tĩnh tâm của chính mình.
Tô Minh trôi qua ngày tháng rất bình thản, hắn rất quý trọng sinh hoạt như vậy. Từ khi tới đất Nam Thần, hắn rất ít có lúc như thế này. Đặc biệt là tại đây, núi này như nhà, chỗ này, mấy sư huynh đối xử rất tốt với hắn, khiến hắn cảm nhận được ấm áp.
Về Thiên Lam Săn Vu, dù Tô Minh không lộ ra dã tâm nhưng lòng hắn đối với trận chiến này đã có quyết định.
Hắn muốn đi!
Tham gia trận chiến này. Chỉ có trong chiến tranh mới nhanh chóng lớn lên, tăng cao tu vi, đây là yêu cầu duy nhất của Tô Minh đối với bản thân.
Hắn phải biến mạnh!
‘Muốn đi ra Nam Thần, trở lại Tây Minh, tu vi của mình còn kém rất xa.’ Tay phải Tô Minh vẽ từng bút trên bàn vẽ trước mặt, ngẩng đầu nhìn sắc trời. Bây giờ không trung đã tối đi, có thể thấy ánh hoàng hôn nơi chân trời tối đi nhiều.
Tô Minh đứng dậy, đi hướng động phủ. Trong khoảng thời gian này, trừ việc mô phỏng một kiếm của Tư Mã Tín ra hắn còn làm một việc. Việc này là để chuẩn bị cho Thiên Lam Săn Vu.
Động phủ của hắn so với mấy tháng trước thi mở rộng không ít. Trong động phủ lại bị tạc ra ba gian phòng băng. Trong đó một phòng băng khá lớn truyền ra từng tiếng gào người ngoài không nghe thấy, chỉ Tô Minh có thần thức là nghe được.
Tô Minh biểu tình bình tĩnh đi tới bên ngoài phòng băng, sải bước tiến vào.
Giây phút hắn bước vào, khí lạnh ập đến, chỉ thấy một thân hình mơ hồ lao nhanh tới. Nhưng mới vừa tới gần Tô Minh thì bóng dáng đã hét thảm xoay vòng lùi ra sau mấy mét, lộ rõ hình dạng.
Đó là một Nguyệt Dực có cánh, hình người, đôi mắt đỏ rực, lộ ra cực kỳ hung ác, thụt lùi nhìn chằm chằm Tô Minh.
Thân hình ở giữa hư ảo và chân thực, thoạt trông tùy thời sẽ ẩn vào hư vô. Toàn thân đỏ rực, không khí xung quanh vặn vẹo, khiến người này trông như bị lửa vô hình bao vây, đang thiêu đốt.
Thân thể trần trụi, da thịt như có vảy chồng chất, đôi tay thành vuốt rít gào hướng Tô Minh.
“Hòa Phong, là chính ngươi yêu cầu phải dung hợp với hồn Nguyệt Dực trong người ta. Bây giờ đang trong quá trình dung hợp mà ngươi đã không thể thừa nhận rồi sao?” Tô Minh lạnh lùng nói.
Thanh âm quanh quẩn trong phòng băng, lọt vào tai quái nhân, khiến người này run lên, đôi mắt đỏ rực hung tợn có giãy dụa.
Gã, chẳng ngờ chính là Hòa Phong!
Hôm đó sau khi đấu với Tư Mã Tín, lúc Tô Minh quay về động phủ chỉnh lý mọi thứ thì Hòa Phong trải qua suy nghĩ cẩn thận, nói với Tô Minh là muốn dung hợp với hồn mà gã cảm nhận được nhưng không thể gọi tên trong người Tô Minh.
Hòa Phong là người rất cẩn thận, gã không muốn trở thành khí linh. Nhưng không muốn thành khí linh thì phải chứng minh mình không phải kẻ vô dụng, Hòa Phong chiến đấu với hồn thể băng lang của Tư Mã Tín rất là gian nan, tu vi của gã không đủ, chỉ có cách này.
Tô Minh im lặng mấy ngày sau, đồng ý cầu xin của Hòa Phong, tạc ra phòng băng này, trở thành chỗ cho Hòa Phong và hồn Nguyệt Dực dung hợp.
Lúc mới bắt đầu thì dung hợp coi như thuận lợi, nhưng từ từ xảy ra biến cố. Theo Hòa Phong dung hợp với vô số Nguyệt Dực thì gã mất đi lý trí, biến thành bộ dạng hiện tại.
Khoảnh khắc Hòa Phong hiện ra biểu tình giãy dụa, Tô Minh mạnh sải bước tiến tới, nâng lên tay phải, chớp mắt ngón trỏ vẽ một vòng trên trán Hòa Phong.
Một bút thành vòng, ánh sáng đỏ hiện ra, vòng tròn như Huyết Nguyệt xuất hiện ở trán Hòa Phong.
Khi Huyết Nguyệt xuất hiện thì Hòa Phong khép mắt, chậm rãi khoanh chân ngồi, bình tĩnh trở lại.
Mỗi cách mấy ngày là Tô Minh lại dùng cách này ức chế biến hóa khi Hòa Phong dung hợp cùng Nguyệt Dực. Phải tiếp tục cho đến khi hoàn thành dung hợp cuối cùng, Hòa Phong mới chân chính biến mạnh.
Quá trình này Tô Minh dự tính còn cần mấy tháng, hoặc có lẽ càng lâu.
Nhìn Hòa Phong, thật lâu sau, Tô Minh xoay người đi ra phòng băng, ngồi xếp bằng bên ngoài. Hắn nhắm mắt, từng nét bút phỏng theo trên bàn vẽ.
Nếu không ai quấy rầy, có lẽ hắn sẽ cứ mô phỏng như vậy mãi mãi.
Nhưng khi bình minh đến, Cửu Phong đến một vị khách. Người này chuyên môn đến tìm Tô Minh.