Sáng sớm, Hàm Sơn thành thức tỉnh khỏi giấc ngủ say, trên đường nhiều người qua lại hơn, nhưng vẫn bao trùm không khí nặng nề. Trước khi sứ giả Thiên Hàn Tông đến thì mọi người tràn đầy mong chờ. Nhưng hôm nay tới rồi, chờ đến lại là kết quả như thế này.
Cuối cùng hai ngày, hai ngày sau sứ giả Thiên Hàn Tông sẽ rời đi, mọi người trong Hàm Sơn thành không còn nhiều thời gian. Nhưng cho dù có nhiều thời gian hơn nữa, những người Ngưng Huyết cảnh làm sao có thể đạt được tư cách nhập môn khắc nghiệt như thế.
Ngay cả Khai Trần còn khó làm được, Kha Cửu Tư tức giận đến mức rời đi, mấy người khác có thể làm đươc gì?
Làm kẻ yếu thì không có quyền lựa chọn, không có quyền chế ra quy tắc, chỉ có giãy dụa sống dưới quy tắc của cường giả, chỉ có thể như vậy.
Ban ngày trong tiệm rượu thêm nhiều người. Tuy nói náo nhiệt hơn buổi tối một chút nhưng rõ ràng khác với trước kia, đôi khi sẽ xuất hiện khoảng lặng, khoảng lặng đối mặt Thiên Hàn Tông, không thể giãy dụa chờ đợi hai ngày trôi qua.
Có lẽ qua hai ngày nữa, khi tất cả đã thành kết cuộc thì loại áp lực này mới biến mất.
Tô Minh luôn ngồi trong tiệm rượu này, uống rượu, nhìn khung trời ngoài song cửa, bên tai thỉnh thoảng vang từng đợt thảo luận bất đắc dĩ và phẫn nộ đối với Thiên Hàn Tông.
Hắn ngồi ở đây đã rất lâu, từ đêm hôm qua mãi đến trưa hôm nay. Ánh nắng chói mắt mang theo cảm giác nóng bức chiếu vào trong tiệm, cùng với rượu bị uống vào miệng.
Hắn hiếm khi bình tĩnh như bây giờ. Trong trí nhớ của hắn, sinh hoạt không cần tu luyện, không cần bế quan, không cần trốn tránh và chém giết chỉ có lúc ở Ô Sơn.
Từ sau khi tới đất Nam Thần này, bình tĩnh như thế này cực hiếm hoi, hắn rất quý trọng.
Hắn cứ ngồi như thế, khi bầu trời buông tấm mành hoàng hôn, bên ngoài truyền đến từng tiếng kinh hô, phía xa vang tiếng chấn, theo đó là một tiếng cười thảm.
“Lại có người thất bại. Ngưng Huyết cảnh khiêu chiến Khai Trần chỉ có kẻ điên mới làm như vậy. Nhưng nếu không làm thế thì chỉ còn cách từ bỏ.”
“May là Nam Thiên đại nhân và Lãnh Ấn đại nhân thương hại chúng ta đều là người ngoài Hàm Sơn, mấy ngày nay ai khiêu chiến hai người đều chỉ bị thương chứ không chết.”
“Thiên Hàn Tông ra chiêu này thật hay, Nam Thiên đại nhân và Lãnh Ấn đại nhân cũng bị bất đắc dĩ. Trừ phi họ giống như Kha Cửu Tư đại nhân lựa chọn rời đi, nếu không thì có mặt họ chính là cửa ải thứ nhất ngăn cản người ta đạt được tư cách.”
“Nhưng họ còn có cách nào chứ, coi như làm bộ đánh thua cũng chỉ hại người ta thôi. Người Khai Trần của ba bộ lạc, một khi khiêu chiến thì họ sẽ không nương tay.”
Tô Minh cúi đầu uống rượu mãi đến khi hoàng hôn trôi qua, đêm tối lại giáng xuống. Người trong tiệm rượu đều tán đi, giống như đêm quá, có vài người cúi đầu uống rượu.
Trong đó có hai người đêm qua cũng ở tại đây. Hai người một là ông lão, một là thanh niên vẻ mặt say rượu.
“Anh bạn này chắc đã ở đây cả ngày nay, dù chúng ta không quen biết nhưng cùng là người bị Thiên Hàn Tông từ bỏ, cùng uống rượu đi!” Thanh niên cầm bình rượu đi tới bên cạnh bàn Tô Minh, cười nói.
Tô Minh mỉm cười, cầm lấy bình rượu uống một hớp.
“Ta là Lam Lâm, không biết anh bạn tên là gì?”
“Tô Minh.” Tô Minh đặt bình rượu xuống. Đây là lần đầu tiên, trong Hàm Sơn thành hắn nói ra tên của mình.
“Tô huynh, uống đi!” Thanh niên không thèm để ý, cầm bình rượu uống một hớp lớn.
Không bao lâu sau, ông lão đêm qua ở tại đây cũng xách bình rượu đi tới, nhìn Tô Minh và thanh niên, cười ha hả.
“Cùng là người lưu lạc, mấy ngày nay ta cũng không tâm trí tu hành, may là qua ngày mai rồi không cần phiền lòng nữa. Một đêm cuối cùng này chúng ta cùng uống say đi?”
Trong tiệm rượu, đêm nay đối với Tô Minh mà nói rất khác biệt. Trừ hai người cùng bàn này ra, khi đêm tới, mấy người Hàm Sơn khác đa số đều quen biết nhau, giới thiệu một phen xong, đêm nay trong tiệm rượu không có bàn tán về Thiên Hàn Tông mà là một đám người đàn ông thất bại nốc rượu mua say.
Trong cảm nhận của họ, Tô Minh hiển nhiên là người mới đến Hàm Sơn thành xem coi có thể gia nhập Thiên Hàn Tông không, hắn giống hệt như bọn họ, không có gì khác.
Tuy thanh niên tên Tô Minh nói không nhiều, nhưng mặt luôn mang nụ cười, khi uống rượu càng sảng khoái. Đêm nay người trong tiệm rượu dần chấp nhận Tô Minh.
Khuya hôm nay, hai gã đàn ông áo xanh cũng xuất hiện trong tiệm, ngồi bàn bên cạnh Tô Minh, tham gia vào nhóm. Chẳng qua gã đàn ông họ Vân đôi khi liếc hướng Tô Minh trong mắt ẩn giấu vô cùng kính sợ. Còn đồng bạn thì càng cứng ngắc, bộ dạng thận trọng không dám hó hé, nhưng uống nhiều rượu rồi thì cũng dần to tiếng lên.
Đêm bất giác đã trôi qua, khi bầu trời sáng ngời, người trong tiệm rượu dần im lặng xuống.
“Ngày cuối cùng…” Ông lão cầm bình rượu rỗng, mặt lộ ưu phiền.
“Đây là lần thứ ba ta đi tới Hàm Sơn thành, nhưng ba lần đều cùng Thiên Hàn Tông vô duyên. Ta không biết còn có lần thứ tư nữa hay không. Có lẽ đã không còn.” Ông lão cười cay đắng.
“Trời sáng rồi, sứ giả Thiên Hàn Tông chắc sẽ rời đi. Đêm nay ta không đến nữa, sau này nếu có duyên thì có lẽ chúng ta sẽ lại gặp gỡ.” Người thanh niên suy nghĩ rất phóng khoáng, nhưng nói rồi lại buông tiếng thở dài.
“Đáng tiếc, mãi đến khi kết thúc vẫn không thấy Vân Táng đại nhân xuất hiện, còn có Mặc Tô bí ẩn. Từ đầu đến cuối không ai trông thấy bộ mặt người này, chỉ nghe đồn tu vi cực cao, đáng tiếc…hắn không xuất hiện.”
Bên cạnh Tô Minh, đêm nay mười mấy người uống rượu bây giờ im lặng bị đánh vỡ, vang tiếng thảo luận. Gã đàn ông áo xanh họ Vân cúi đầu, khi nghe có người nhắc đến tên Vân Táng thì khẽ thở dài.
Đồng bạn chần chờ một lát, nhìn hướng y.
“Ta mong chờ nhất là Thần Tướng đại nhân…”
“Không sai, nếu Thần Tướng đại nhân trở về chắc chắn sẽ cho Thiên Hàn Tông biết trong người ngoài Hàm Sơn thành chúng ta cũng có cường giả!”
“Hình ảnh Thần Tướng đại nhân đối mặt Phổ Khương bộ lạc, đến nay ký ức còn mới mẻ trong đầu ta. Mỗi lần nhớ đến sẽ kiềm không được sôi trào nhiệt huyết. Đáng tiếc hắn không trở về.”
“Thần Tướng đại nhân, ngươi ở đâu!” Thanh niên ngồi đối diện Tô Minh bỗng nhiên hét to một tiếng, sau đó phá ra cười, mặt mày rõ ràng đã say.
Có lẽ người ta say không vì rượu mà là muốn say.
“Thần Tướng đại nhân, ngươi ở đâu!” Ông lão ở một bên cũng cười hét to.
Theo hai người la lên, người xung quanh cũng cười hùa theo, tiếng cười có bất đắc dĩ, chờ mong, nhưng đa phần là phát tiết bất mãn đối với Thiên Hàn Tông. Họ khao khát có thể xuất hiện một người đi vào Thiên Hàn Tông, dù người này không phải là mình. Nhưng phải cho Thiên Hàn Tông biết, người bên ngoài Hàm Sơn thành cũng có cường giả!
“Thần Tướng đại nhân, ngươi đang ở đâu!”
“Thần Tướng đại nhân, ngươi đang ở đâu!!!”
Từng tiếng hét truyền ra từ tiệm rượu, trong nắng sớm, thanh âm do mười mấy gã đàn ông cùng phát ra, đó là tiếng gào áp lực mấy ngày nay, vang đến tiệm rượu khác gần đó.
Chậm rãi, một tiệm rượu cách đó không xa, từ miệng mấy người gục đầu uống rượu phát ra tiếng tựa như hồi âm.
“Thần Tướng đại nhân, ngươi đang ở đâu!!!”
Khi tiệm rượu thứ hai phát ra tiếng này thì dần dần, thanh âm lan xa. Sáng sớm ngày cuối cùng sứ giả Thiên Hàn Tông sắp rời đi, thanh âm tựa như sóng đi qua đâu là lại thêm vào tiếng hô tương tự.
Phát ra thanh âm này không chỉ là người trong tiệm rượu. Gần như những người ngoài Hàm Sơn áp lực trong im lặng sau mấy ngày mê mang, khi nghe thanh âm này thì đều tham gia đám người, hét ra câu đó.
Thanh âm như gió lốc vang vọng nguyên Hàm Sơn thành, cuối cùng từ từ tĩnh lặng. Giây phút yên tĩnh, Tô Minh ngẩng đầu lên, cầm bình rượu, hớp một ngụm lớn.
Hắn đứng lên.
“Các vị bằng hữu, cảm ơn hai đêm làm bạn. Tô ta còn có chuyện đi trước một bước.” Tô Minh nhìn những người trước mắt, khi ánh mắt rơi vào gã đàn ông họ Vân thì, hắn thấy trong mắt đối phương có kích động và hy vọng.
“Tô tiểu đệ, đi đường bình an. Chờ lát nữa ta cũng đi khỏi Hàm Sơn thành, chỗ quái quỷ này ta sẽ không bao giờ tới nữa!”
“Đúng thế, Tô huynh, đi đường bình an!”
“Nào, Tô huynh, lão phu tiễn ngươi!”
Người trong tiệm rượu lần lượt nâng lên bình rượu, mắt thân thiện và lờ đờ say hướng Tô Minh uống ngụm lớn.
Tô Minh chắp tay hướng mọi người, xoay người đi ra khỏi cửa tiệm rượu. Bước chân hắn không nhanh, nhưng mỗi đạp xuống một bước đều rất ổn định. Hắn rời đi không khiến nhiều người chú ý, chỉ có gã đàn ông họ Vân là đứng dậy cúi đầu hướng Tô Minh.
“Vân Tập cam bái hạ phong, mong…đại nhân thành công!”
Gã đột ngột nói khiến người xung quanh khó hiểu, cùng nhìn qua, nhưng Tô Minh đã ra khỏi cửa tiệm. Trong ánh nắng ban mai, hắn đi từng bước tới tầng thứ hai Hàm Sơn thành, chỗ Nam Thiên và Lãnh Ấn cư ngụ.
‘Khiêu chiến tất cả người Khai Trần, thắng mỗi người một chiêu, việc này…không khó!’ Tô Minh biểu tình bình tĩnh đi qua tầng thứ tư, tầng thứ ba, đi tới…tầng thứ hai!
Trong tầng thứ hai này, Tô Minh không cần mở Khắc Ấn Thuật đã cảm nhận được chỗ này tồn tại hai khí thế Khai Trần.
“Nam Thiên!” Tô Minh chậm rãi mở miệng.
Thanh âm hắn không lớn nhưng vang vọng trong tầng hai truyền vào tai Nam Thiên, khiến y ngồi xếp bằng tĩnh tọa toàn thân chấn động, mở bừng đôi mắt, bên trong đáy mắt toát ra hoảng sợ.
“Là ai!” Nam Thiên lập tức đứng dậy lao ra khỏi nhà, liếc mắt liền thấy cách trăm mét đứng một bóng người áo xanh chắp tay sau lưng.
Cùng lao ra còn có Lãnh Ấn ở một căn nhà cách đó không xa. Biểu tình gã cực trầm trọng, bây giờ bước nhanh ra khỏi gian nhà, khoảnh khắc thấy Tô Minh thì tinh thần chấn động, có hoảng hốt. Dường như gã thấy không phải một người mà là ngọn núi kinh người.
Người, như núi!