Lát sau Tô Minh đi ra, ngồi xổm xuống, mắt chớp lóe sắp xếp lại truyền tống trận, dùng kết cấu truyền tống trận trong ký ức Hồng La truyền thừa xóa đi dấu vết bên trên. Hắn mặt không biểu tình ra khỏi gian nhà, suy tư, mắt chợt lóe tia sáng lạnh, ra khỏi sân.
Bây giờ tu vi của hắn đã hồi phục đến sáu phần, có thể làm những chuyện trước kia không cách nào làm, dù là lúc chỗ thánh mãng xà sơn môn để lại sơ hở, hay Trương, Tả do dự.
Không lâu sau, Tô Minh biểu tình bình tĩnh quay về, trở lại trong phòng mình, nằm trên giường, thiếp ngủ.
Giây phút Triệu Xung chết đi, bên trên ngọn núi Tà Linh tông, khu vực thuộc nội tông có một đại điện cao ngất. Đại điện cũng là màu đen, tràn ngập cảm giác âm trầm. Trong đại điện có hai ông lão ngồi xếp bằng, mặt xám xịt, trông như bệnh nửa chết nửa sống. Họ không nhúc nhích, thậm chí ngực phập phồng khó thấy. Sau lưng họ có một pho tượng to lớn, pho tượng kia cực kỳ khổng lồ, điêu khắc mọt người đàn ông mặc quỷ bào. Người đàn ông trông như trung niên, quần áo trên người lộ vô số mặt quỷ dữ tợn, dưới chân đạp một con mãng xà to lớn, rắn thè lưỡi quấn quanh thân thể người đàn ông. Tay trái người đàn ông cầm một tấm thuẫn, trên thuẫn có vô số oan hồn kéo dài ra. Bộ dạng của mỗi oan hồn rất rõ ràng, toát ra cảm giác thê lương.
Cảm giác âm tà lượn lờ quanh pho tượng, nhưng trên đỉnh đầu đính một đài hoa sen đen. Trên đài sen có một cô gái ngồi xếp bằng, biểu tình trang nghiêm, khuôn mặt cực kỳ xinh đẹp, có cảm giác thánh khiến. Thánh khiết và âm tà, hai cảm giác hoàn toàn khác nhau hỗn hợp trong pho tượng, khiến bất cứ ai lần đầu tiên thấy sẽ có cảm giác quái lạ.
Dưới chân pho tượng người đàn ông, trên mình con mãng xà treo nhiều cái chuông. Khi không có gió chúng nó sẽ không phát ra thanh âm, nhưng lúc này, khoảnh khắc Triệu Xung chết đi, một trong nhiều cái chuông không gió tự phát ra tiếng lục lạc trong trẻo.
Thanh âm phát ra rất đột ngột, đặc biệt rõ ràng trong đại điện yên tĩnh. Theo thanh âm phát ra, dần dần chuông bóc một tiếng vỡ vụn rơi trên mặt đất.
Lúc này hai ông lão ngồi khoanh chân không nhúc nhích như đã chết chậm rãi mở mắt ra. Đôi mắt hai người bình tĩnh nhìn chuông vỡ đầy đất.
"Bản mệnh chuông này màu nửa đen, là người Man tộc sửa tu tà pháp.” Trong đó một ông lão thu lại tầm mắt, khàn giọng nói, thanh âm quanh quẩn trong đại điện. Điện đường vốn hơi tối bỗng bốn phía có từng đốm lửa âm u cháy lên, làm nơi này lúc tối lúc sáng bởi lửa ma trơi chiếu rọi.
“Trưởng lão ngoại tông, bổn mệnh chuông của Triệu Xung!” Một ông lão khác mắt khép, lát sau từ từ nói.
“Triệu Xung, cái người bị tông môn thầm ám chỉ tu luyện tà quỷ vạn hồn đạo thuật đúng không?"
“Ta nhớ mấy tháng trước lão có thu một đệ tử..."
“Điều tra đi, một tu sĩ nguyên anh chết trong tông môn, nên có lời ăn nói.” Ông lão nói chuyện với nhau hơi không phối hợp, đáp trớt quớt, làm như không phải nói cho nhau nghe.
Hai người nói xong lập tức trong đại điện xuất hiện hai bóng dáng mơ hồ, cúi đầu trước mặt hai người rồi oãy đi, nhóng một cái rời khỏi đại điện. Sau khi hai cái bóng mơ hồ rời đi, ánh sáng âm u trong đại điện tối xuống mãi đến tắt mất, đại điện lại trở về bóng đêm yên tĩnh, không còn tiếng chuông, hai ông lão mắt nhắm lại.
Bên Tô Minh, hắn trở vào phòng mình, khoảnh khắc nằm xuống giường chợp mắt thì dưới mi mắt chợt lóe tia sáng.
Mặc dù tu vi của hắn đã hồi phục sau phần nhưng không lộ ra thì là tốt nhất, chỗ này rất thích hợp cho hắn hồi phục tu vi, hươn nữa Tô Minh có suy nghĩ càng lớn hơn. Nếu lần này có thể hồi phục đến đỉnh, hắn chuẩn bị tại đây, mượn lực lượng thiên địa đậm đặc trùng kích Man Hồn. Rời khỏi đây thì hắn khó mà tìm ra chỗ có lực lượng thiên địa như thế này. Hắn chưa từng trải qua việc trùng kích Man Hồn, nhưng năm đó ở Cửu Phong từng nghe sư tôn nhắc vài lần. Khi trùng kích Man Hồn nhất định phải tìm đủ hơi thở chống đỡ, nếu không rất có khả năng bỏ dở nửa chừng.
Tô Minh biết mình muốn xông Man Hồn thì khó khăn không nhỏ, dù gì hắn là toàn thân Man Cốt, vậy nhất định phải có đủ lực lượng thiên địa để hấp thu, chỗ này là...thích hợp nhất!
Vậy nên không đến lúc bất đắc dĩ thì hắn không muốn lộ thân phận.
Tia sáng trong mắt hắn tán đi, thần thức cảm nhận ngoài sân có hai bóng người. Tu vi của hai người cao hơn Triệu Xung chút, mặc dù chưa đến trung kỳ Man Hồn nhưng đã rất gần.
‘Cường giả Đông Hoang đại lục đúng là nhiều hơn Nam Thần, đặc biệt là...tiên tộc giáng xuống khiến người Đông Hoang cường đại hơn Nam Thần rất nhiều.’ Tô Minh không lộ vẻ gì, nhắm mắt ngủ say.
Thần thức của hắn quan sát thấy hai người xuất hiện trong sân xông hướng gian nhà Triệu Xung, xuyên thâu cửa phòng bước vào trong. Thấy tình huống đó Tô Minh thầm cười khẩy, lúc trước lần thứ hai hắn đi động đá vôi cũng vì chuẩn bị chuyện xảy ra hiện tại. Thần thức hắn phát hiện hai người biến mất trong gian nhà Triệu Xung, hiển nhiên bị truyền tống đi động đá vôi.
Khoảng nửa tiếng sau, có hai bóng người lại xuất hiện, lần này họ ra khỏi nhà Triệu Xung nhưng không vội rời đi mà hướng tới phòng Tô Minh.
Tô Minh nhắm mắt, hít thở đều đều làm bộ như không biết gì hết, nhưng thần thức của hắn tản ra, nếu có gió thổi cỏ lay sẽ phán đoán rồi lựa chọn nên ra tay hay không.
Chỉ thấy hai người kia xuyên thấu qua phòng Tô Minh, bềnh bồng ở đó. Một ảo ảnh cười nhạt, tay phải nâng lên lao nhanh hướng cổ Tô Minh. Người khác mắt chớp lóe nhìn chằm chằm Tô Minh, quan sát hành động của hắn.
Những điều này nói thì chậm nhưng từ khi hai cái bóng bước vào phòng Tô Minh đến bây giờ chỉ trong khoảnh khắc. Mắt thấy bàn tay ảo ảnh sắp đụng vào cổ Tô Minh.
Người Tô Minh run lên, như là ngủ say bị khí lạnh làm run rẩy tỉnh dậy. Hắn ngoái đầu, đôi mắt mấp máy như sắp mở, biểu tình hay vẻ mặt của hắn đều rất chân thật, như là một thiếu niên mười hai, mười ba tuổi vậy. Nhưng trong lòng hắn ẩn chứa sát khí, nếu hai người kia chỉ là dò xét thì tohoi, nếu họ muốn giết người vậy nói không chừng Tô Minh chỉ còn cách ra tay.
Nhưng khoảnh khắc đôi mắt hắn sắp mở thì ngón trỏ ảo ảnh khựng lại. Khi Tô Minh mở mắt ra, thân thể ấy biến mất, cùng mất đi còn có cái bóng khác.
Mắt Tô Minh chợt lóe, không thèm để ý, nhắm mắt lại ngủ tiếp.
Không lâu sau, đỉnh núi nội tông Tà Linh tông, trong đại điện yên tĩnh tối đen, sau lưng hai ông lão, hai cái bóng mới nãy thăm dò Tô Minh dần lộ ra. Nhưng họ hòa vào hắc ám khiến người thấy không rõ.
“Trong động đá vôi của Triệu Xung, tất cả xác khô đệ tử lúc trước lão hút đều thành tro bụi, cùng chôn vùi bản thể lão."
“Túi trữ vật của lão còn đó, tất cả vật linh tinh không thiếu một thứ."
“Trong động đá vôi không có hơi thở người khác đến, không có dấu vết chém giết đấu pháp."
“Theo trạng thái truyền tống trận mở ra thì trước khi chúng ta đến chỉ mở ra một lần, có người vào nhưng không ai đi ra từ bên trong."
“Tám tháng trước Triệu Xung nhận đệ tử, đã xem xét, tiểu tử này chỉ là người bình thường, tính cách cô độc, tám tháng qua không có dấu vết ra ngoài, nhưng sức sống thân thể rất dào dạt."
“Có hỏi đệ tử lúc đầu mang tiểu tử này lên núi, hai người đó ngôn ngữ bình thường, không phát hiện có gì đáng nghi và suy đoán về thiếu niên này."
"Dò xét thánh mãng sơn môn ngoại tông, nó không có ấn tượng sâu với thiếu niên."
"Hơn nữa tám tháng trước con đường thiếu niên lên núi oan hồn dị động, trải qua điều tra là vì ngày đó Sơn Hận chấp hành nhiệm vụ nuôi oan hồn tạo thành."
Hai ảo ảnh mở miệng, giọng nói bằng phẳng, không có thâm vào suy đoán của mình, chỉ nói ra điều họ điều tra, phán đoán cụ thể ra sao không phải việc của hai người.
Đại điện im lặng, lát sau có giọng nói già nua truyền ra.
“Sức sống dạt dào là bình thường, chắc Triệu Xung không ít cấp Dưỡng Hồn đan nuôi nấng tiểu tử này."
"Xác khô tan thành tro chôn vùi thân thể Triệu Xung, xem là người tu luyện tà quỷ vạn hồn đạo cuối cùng phải chịu nghiệp hỏa."
"Việc này không liên quan đến thiếu niên, để hắn đi Vấn Tâm Điện tiếp nhận vấn hỏi, nếu đúng là không có vấn đề thì đừng để ý nữa."
"Nếu tiểu tử này không vấn đề thì không thể để ở ngoại tông, sắp xếp vào chỗ tạp dịch dưới núi đi, việc này chấm dứt tại đây."
Trong đại điện thanh âm già nua kết thúc hàng loạt sự việc từ cái chết của Triệu Xung đem đến, dần biến về yên tĩnh.
Chỗ Tô Minh, sáng sớm ngày thứ hai bị một đệ tử ngoại tông mặt không biểu tình kêu đi, mang hắn đến một khu vực cách nội tông Tà Linh tông khá gần. Chỗ đó có một nhà lầu hai tầng.
Để Tô Minh tại đây, đệ tử ngoại tông xoay người rời đi.
"Vào đi."
Bên tai Tô Minh vang giọng nữ lạnh lùng truyền ra từ nhà lầu hai tầng.