Phương Mộc vẻ mặt chán nản, y không biết vì sao Mặc tiền bối bí ẩn hơn một năm trước không để ý đến mình nữa. Mặc kệ y đến bao nhiêu lần, kêu bao lâu, kết quả vẫn là thất vọng.
Y không biết mình làm sai cái gì, cứ nhớ lại tình hình lần cuối gặp, phân tích đến phân tích đi, y cảm thấy nguyên nhân đến từ cốt đao.
Nửa năm trước y nhịn không được nói cho cha biết. A ba y trầm mặc không mở miệng, nhưng vài ngày sau nói y biết đối phương đã rời khỏi rừng mưa, đi rất vội vàng, dường như gặp ngoài ý muốn.
Phương Mộc nghe lời này im lặng thật lâu. Y từng muốn bỏ cuộc, nhưng lần cuối cùng, lời Tô Minh có bảy phần khiến người tin tưởng làm Phương Mộc không cam lòng từ bỏ.
Rõ ràng cha đã bảo mình đối phương đã đi, nhưng Phương Mộc mỗi tháng vẫn tới đây một lần, liên tục kêu gọi mấy ngày, hy vọng có lúc được đáp lại.
Hơn một năm nay y gần như chưa từng cắt đứt. Y cảm thấy đây là cơ hội duy nhất của mình.
Phương Mộc biết cha đều biết hành động của mình, vì mỗi y tới rừng mưa thì vẫn để cường giả trong tộc bảo vệ, theo bình thường dừng bước ngoài rừng mưa.
Trong đầu nhớ lại mọi thứ, Phương Mộc thở dài một tiếng, một mình đi trong rừng, đôi khi thói quen kêu gọi.
“Tiền bối…tiền bối..” Phương Mộc đi tới nơi lần cuối y gặp Tô Minh, nhìn xung quanh, vẻ mặt ảm đạm.
“Ta khiến ngươi chuẩn bị thảo dược đã xong chưa?” Một thanh âm bình thản vang lên sau lưng Phương Mộc.
Dù thanh âm này đột ngột nhưng ở trong rừng tựa như vốn nên tồn tại, có cảm giác dung hợp nơi đây.
Phương Mộc ngây ra, mạnh xoay người, nhìn thấy nơi chốn cũ đứng bóng dáng quen thuộc.
“Tiền…tiền bối!” Thân thể Phương Mộc run lên, mặt lộ mừng như điên, hô hấp dồn hập, hơi khó tin.
“Xương thú có thể so với Khai Trần thì vãn bối đã chuẩn bị rồi, nhưng mà…” Phương Mộc nhìn Tô Minh, sợ đối phương lại biến mất. Thật không dễ dàng người ta mới xuất hiện, y lập tức vội vàng giải thích.
“Nhưng mà ba thảo dược đều là vật hiếm thấy, a ba tôi tìm giúp rất lâu cũng chỉ được hai loại. Thảo dược cuối cùng tên là Thiên Lại Chi, đã diệt chủng rất lâu tại Nam Thần. Trừ phi ở một nơi đặc biệt nào đó, bên ngoài rất khó tìm được.” Phương Mộc nói, lập tức từ trong ngực lấy ra một cái chuông đen bóp nát trước mặt Tô Minh.
Khói đen tán đi, trước mặt Phương Mộc xuất hiện hai khối xương thú màu tím, còn có hai thảo dược tỏa ánh sáng.
Hơn nửa người của Tô Minh giấu trong bóng tối, đứng đó nhìn Phương Mộc và xương thú, thảo dược, im lặng.
“Tiền bối, người hãy cho tôi một ít thời gian, tôi…” Tim Phương Mộc đập nhanh, hơi khẩn trương.
“Ta muốn ngươi tìm những thảo dược này là vì luyện một loại nước thuốc. Nước thuốc này có ích cho ta, cũng gián tiếp giúp ngươi xua tan vết thương Man thuật trong người. Nếu thiếu một loại thì khó mà luyện ra nước thuốc.”
Phương Mộc cắn răng, hướng Tô Minh chắp tay, cúi đầu, khi y ngẩng đầu thì sắc mặt trầm trọng.
“Tiền bối, a ba tôi từng nói Thiên Lại Chi không phải không thể có được. Trong vực sâu dưới Hàm Sơn Thành tồn tại vùng đất bí ẩn của ba bộ lạc. Mấy chục năm trước, bao gồm An Đông bộ lạc tôi, tộc nhân ba bộ lạc từng vào một lần, ở trong đó được một gốc Thiên Lại Chi. Nhưng thảo dược này bị Nhan Trì bộ lạc lấy được, nghe nói đã làm thành dược. A ba tôi phân tích, nếu có Thiên Lại Chi tồn tại thì nửa năm sau, ngàn năm một thuở, cũng chính là mười năm một lần sương mù Hàm Sơn. Cách mười năm thì tộc nhân ba bộ lạc sẽ mở ra đường dưới Hàm San, khi đó ba bộ lạc sẽ phái ra tộc nhân và khách đi vào. A ba tôi sẽ vào lúc này giúp tôi sắp xếp tộc nhân vào trong tìm một gốc Thiên Lại Chi. Xin tiền bối lại chờ thêm nửa năm!”
“Ồ?” Tô Minh vẻ mặt bình thường, trong đầu nổi sóng gió.
‘Chủ nhân, thằng nhóc này nói thật. Chỗ tổ tiên Hàm Sơn bộ lạc ta ngủ yên có cấm chế rất mạnh. Đừng nói là họ, dù là ta cũng không thể tiến vào lúc khác. Chỉ có mỗi mười năm một lần, cả đất Nam Thần đều nổi sương mù. Lúc này cấm chế sẽ bị suy yếu khiến người có thể vào. Mấy trăm năm qua chắc ba bộ lạc đã vào rất nhiều lần, mục đích hiển nhiên là muốn được di vật của tổ tiên. Dù sao năm đó tổ tiên để lại trừ bốn bảo vật ra, các vật trân quý còn lại đều mang theo tới chỗ ngủ yên.’
‘Ta chỉ nghe về chuyện năm đó, không biết cụ thể, chỉ biết sau khi tổ tiên Hàm Sơn bộ lạc chết thì gặp ba bộ lạc này phản loạn. Chỗ tổ tiên yên ngủ không đơn giản, nếu không thì bây giờ ba bộ lạc đã sớm lấy hết báu vật, sẽ không nhiều lần đi vào, hiển nhiên họ không có thu hoạch gì nhiều. Chủ nhân, đây có lẽ là cơ hội. Nếu ngài đi vào chỗ tổ tiên ngủ yên, có ta hỗ trợ chắc sẽ có thu hoạch. Hơn nữa lý do ba bộ lạc hay thu nhận khách chính vì chuẩn bị cho lần tiến vào này.’
‘Tộc nhân ba bộ lạc dù sao từng là phụ thuộc Hàm Sơn bộ lạc, nghe nói năm đó bị tổ tiên cưỡng ép sai khiến, để lại ấn nô dịch. Đối với tổ tiên thì tộc nhân ba bộ lạc này đời đời đều là nô bộc. Vậy nên khi họ tiến vào chỗ tổ tiên ngủ yên, chắc chắn không dễ chịu. Nếu là người ngoài thì không có hạn chế này.’ Cảm xúc của Hòa Phong có chút thấp.
‘Nếu đã vậy thì sao năm đó ba bộ lạc có thể tiêu diệt cả Hàm Sơn bộ lạc?’ Trong đầu Tô Minh truyền ra ý niệm.
‘Việc này đừng nói là chủ nhân, ta và các tộc nhân đều nghi hoặc rất lâu. Nhưng dù sao là chuyện của mấy trăm năm trước, năm đó xảy ra chuyện gì thì rất ít người biết rõ. Nhưng ta đoán, chuyện năm đó chắc chắn có người tham gia!’ Hòa Phong im lặng giây lát, nhỏ giọng nói.
Trong mắt Tô Minh lộ suy tư. Hắn vốn không hứng thú lắm với nơi tổ tiên Hàm Sơn bộ lạc ngủ yên, nhưng bãi cỏ đỏ kỳ lạ, hắn và người lạ đứng trên cỏ thì có sự khác nhau khiến hắn kinh ngạc, suy đoán về tổ tiên Hàm Sơn bộ lạc.
“Vậy ta sẽ đợi ngươi nửa năm. Nửa năm sau, nếu ngươi có thể lấy ra Thiên Lại Chi thì ta sẽ hoàn thành hứa hẹn!” Tô Minh nhìn Phương Mộc, bình tĩnh mở miệng.
“Trước khi đi tới chỗ bí ẩn ba bộ lạc, ngươi hãy đến đây một chuyến, ta có một số việc giao cho ngươi.” Tô Minh tiến lên một bước. Mắt Phương Mộc hoa lên, thấy không rõ bóng dáng Tô Minh, chỉ cảm giác miệng mát lạnh, dường như có vật lạ vào miệng, hòa tan toàn thân.
Chờ y phản ứng lại thì xung quanh hoàn toàn yên tĩnh. Tô Minh đã rời đi, không thấy xương thú và thảo dược trên mặt đất.
Tô Minh hóa thành cầu vồng, không phải bay lên trời mà chạy nhanh trong rừng mưa.
‘Chủ nhân, vì sao không thừa dịp yêu cầu cùng đi?’ Hòa Phong kiềm không được hỏi.
‘Ngươi rất muốn ta đi?’ Tô Minh tiến lên trước, tốc độ cực nhanh, tùy tiện truyền ý niệm.
‘Chủ nhân hiểu lầm, tiểu nhân không có ý này!’ Hòa Phong tinh thần chấn động, không dám hỏi han nữa.
Trên đường đi Hòa Phong không hỏi nhiều nữa, thường chỉ dẫn phương hướng chỗ gã giấu báu vật cho Tô Minh. Nửa tháng sau, cách Hàm Sơn Thành không gần ở một dãy núi liên miên bất tận, Tô Minh đứng trên một ngọn núi cúi đầu nhìn bên dưới.
Xung quanh tiêu điều không nhìn thấy bóng người. Chỗ này vắng vẻ ít người đến. Gió núi lồng lộng thổi vào người khiến tóc dài của Tô Minh bay lên, vạt áo tung bay vang tiếng *phần phật*.
Trước mặt hắn là một sơn cốc do từng khe núi hình thành. Có rất nhiều sơn cốc, bị cây cỏ phủ lên, dù không phải rừng mưa nhưng cũng khá sâu.
‘Chủ nhân, động phủ của ta là thứ bảy trong sơn cốc.’ Giọng Hòa Phong vang trong đầu Tô Minh.
Mắt Tô Minh chớp lóe, trầm ngâm một lát, nhấc chân lên đi tới sơn cốc thứ bảy nho nhỏ.
Sơn cốc thứ bảy nhìn từ xa là hình cái ao, bên trong có nhiều cây cối, còn có không ít con thú. Tô Minh cẩn thận đi từng bước vào trong, quan sát xung quanh. Sơn cốc này hơi yên tĩnh, hai bên vách núi có nhiều vết nứt, bên trong mọc đầy thảm thực vật.
Đôi mắt lướt qua tình hình sơn cốc, trong tay Tô Minh xuất hiện một thạch tệ trắng. Hắn nắm nó, tay phải làm ấn ký, lập tức cảnh vật trăm mét hiện ra trong đầu hắn. Gió thổi cỏ lay, dấu vết, hiện rõ trong lòng.
Rất nhanh, ánh mắt hắn ngưng tụ ở giữa vách đá bên phải, khe hở không lớn lắm, mắt lấp lóe.
Trong khe hở, Tô Minh thấy có hai con chim, đây hiển nhiên là nơi chim dừng chân.
‘Ngươi che giấu thật cẩn thận, nơi này là động phủ ngươi đã nói?’ Tô Minh bình thản hỏi.
‘Chỗ chim đậu dễ khiến người chú ý, nhưng cũng dễ bị bỏ qua. Đặc biệt trong rừng sâu núi vắng thì chim rất nhiều.’ Trong đầu Tô Minh vang giọng Hòa Phong, rất cẩn thận.
Tô Minh ngưng tụ Khắc Ấn thuật vào khe hở đó, cẩn thận xem xét, không phát hiện lạ thường. Phóng người lên thẳng tới khe hở, chớp mắt tiến vào trong. Hai con chim kinh sợ, bay lên định hót vang nhưng bị Khắc Ấn thuật đâm vào đầu, miễn cưỡng bay ra rơi vào sơn cốc, hôn mê.
Đi tới phía bên phải hang động, Tô Minh cúi người nhìn mặt đất, tay phải vỗ xuống. Hắn vỗ một cái, mặt đất rung động, vỡ vụn, lộ ra bên trong giấu hộp ngọc to cỡ bàn tay.
Hộp ngọc này không có gì lạ, mặt trên điêu khắc một ít hoa văn. Tô Minh không cầm lên ngay mà cẩn thận nhìn, nhưng sắc mặt ngày càng trầm trọng.
Chất liệu hộp cũng là do thạch tệ đúc thành.
‘Báu vật tổ tiên Hàm Sơn bộ lạc để lại rốt cuộc là gì…’ Tô Minh khoanh chân ngồi, nhìn cái hộp. Hắn từng hỏi Hòa Phong bên trong cất báu vật gì.
Nhưng Hòa Phong đáp rất mơ hồ. Gã từng mở một lần lại chỉ thấy luồng sáng xanh. Ánh sáng tắt thì hộp lại tự động đóng, mặc kệ gã làm cách nào cũng không thể mở ra nữa. Lại thêm gã sợ mình không đủ tu vi nắm giữ bảo vật, sẽ vì nó mà chết nên suy tư nhiều lần, giấu báu vật tại đây, chuẩn bị sau khi Khai Trần rồi thì lại thử xem.