Tô Minh muốn giết Đạo Nguyên, năm người đạo nô, càng muốn giết tất cả hộ vệ mà Đạo Nguyên kêu gọi sau này, giết sạch hết, dù là hư ảo thì hắn cũng khát vọng làm như vậy, muốn khiến bản thân mạnh mẽ bây giờ trở về năm đó!
*Ầm!*
Trong tinh thần Tô Minh truyền đến tiếng nổ vang, hắn cảm giác thân thể như bị xé rách, đau đớn truyền khắp người khiến hắn vào khoảnh khắc nảy cảm giác đau nhức thể xác đã lâu chưa từng bị.
'Không đúng, ta đã mất đi đau...' Đau đớn kịch liệt khiến tinh thần Tô Minh rung động, hắn mạnh mở mắt ra.
Nhưng hắn lại không mở ra được!
Thân thể đau đớn dần tan biến, Tô Minh không biết mình đang ở đâu, hắn không mở mắt ra được, thân thể như không thuộc về mình, không khống chế được.
'Rốt cuộc là chuyện gì, ta...đang ở đoạn thời gian nào.' Tô Minh cảm nhận đau đớn nhanh chóng tán đi, lát sau nhức nhối biến mất, hắn định mở mắt ra nhưng vẫn không thể, dường như đã mất sức mạnh đó.
Hắn cảm nhận được tu vi còn đó, thậm chí thần thức của hắn vẫn tồn tại chẳng qua không thể rời khỏi thân xác, như là bị hạn chế trong người, khó mà tản ra.
Nhưng đây không quan trọng, quan trọng là đau đớn biến mất rồi Tô Minh cảm giác ấm áp, không phải ấm thể xác mà là tinh thần, như đến từ linh hồn của hắn. ấm áp này khiến hắn thấy xa lạ, nhưng trong xa lạ mang theo bi thương.
Chính hắn đều không biết tại sao mình bi thương, nhưng đau thương này cho hắn cảm giác muốn khóc, khiến tinh thần truyền đến nỗi đu cực hạn, khiến hắn mờ mịt.
‘Tại sao ta cảm giác ấm áp, loại ấm áp này khiến ta thấy thân thiết, như được che chở, cảm thấy đây là không thể thiếu trong đời, là cả đời ta phải bảo vệ. Ta, đang ở đâu...'
‘Tại sao thấy xa lạ, đây là thời gian trong ký ức của ta?'
‘Tại sao sẽ bi thương, có cảm giác muốn khóc. Tại sao ta đau thương như vậy, như là mất đi người yêu quý nhất trong đời.'
Thời gian trôi qua, trong ấm áp, xa lạ, bi thương, Tô Minh chậm rãi bình tĩnh lại. Hắn chìm đắm trong ấm áp, mặc kệ thời gian trôi qua, mãi đến có một ngày trong im lặng hắn dần tìm ra một ít cảm giác, hình như thân thể có gì đó không đúng.
Lúc trước tu vi vận chuyển toàn thân không mất nhiều thời gian, chỉ chớp mắt là được, nhưng bây giờ tốc độ vận chuyển tu vi đạt đến mức độ hắn không thể tin tưởng. Chỉ một chớp mắt lúc trước hắn vận chuyển được một vòng nhưng bây giờ là hơn mười vòng!
Tốc độ như vậy khiến hắn ngẩn ngơ, đầu óc xoay nhanh.
‘Tu vi của ta không tăng lên, vẫn chỉ là địa tu mà thôi, như vậy là không phải nguyen nhân tu vi mà là tại thân thể này!'
'Chu Khang từng nói thế giới bia đá sinh ra từ ký ức của mỗi người, chính là ở trong ký ức của ta từng có một đoạn thời gian thân thể tu vi vận chuyển đạt đến trình độ như vậy. Rốt cuộc là đoạn thời gian nào...không phải trước hay sau khi ta trở thành Man Thần, ta còn nhớ thân hình của mình chỉ là ảo ảnh ngưng tu, không đạt đến tốc độ như vậy. Chỉ có một khả năng, đó là chân thân của ta!' Tô Minh tinh thần rung lên, phân tích ra kết quả khiến tốc độ tu vi vận chuyển càng nhanh hơn nữa.
'Chân thân, hắc ám. Không lẽ là trong ký ức ngày không thấy mặt trời, bên người lạnh lẽ, chỉ có tiếng Phỉ nhi làm bạn, thời gian mơ hồ tồn tại trong ký ức? Chắc chính là lúc đó, chân thân của ta trong tiên tộc bị người phong ấn, thành thứ cho kẻ khác hấp thu. Nhưng tại sao có ấm áp, xa lạ, bi thương...' Tô Minh không thể mở mắt ra, không nhìn thấy xung quanh, đối với điều suy đoán này hắn có do dự.
'Lần này rèn luyện thu lấy thần nguyên ta lựa chọn mắt trong năm tầng hư, hiện giờ ta không mở mắt được, vậy là lần rèn luyện này có thành công hay không quyết định bởi việc ta có thể mở mắt ra không!'
Tô Minh không phải thiếu niên ngơ ngác năm xưa, trải qua năm tháng tẩy rửa, qua nhiều chuỵen hắn đã bị tôi luyện ra ý chí cường đại, suy nghĩ trí tuệ. Dựa vào một ít dấu vết, hắn có thể thôi diễn ra nhiều manh mối.
'Mặc kệ có đúng hay không thì ta phải luôn thử, mở mắt ra!'
Tô Minh muốn mở mắt nhưng mặc kệ hắn cố gắng cỡ nào cũng không thực hiện được. Hắn không thể khống chế thân thể thì sao khiến mắt mở chứ.
Hắn không ngừng thử, thời gian dần trôi qua, một tháng, hai tháng...một năm, hai năm...
Tô Minh quên đi đã qua bao lâu, hắn dần cảm giác mình ở một đoạn thời gian không như lúc trước đoán tồn tại ở tiên tộc. Nếu không thì tại sao hắn không cảm nhận hấp thu gì cả, lờ mờ cảm thấy thân thể nhúc nhích, nói chính xác hơn là đang bềnh bồng.
‘Trong ký ức của ta không có đoạn này, ta không nhớ khi nào mình không thể mở mắt trôi bềnh bồng, đây rốt cuộc là phút nào vậy chứ!'
Tô Minh im lặng, thời gian lại trôi đi, mãi đến có một ngày hắn bỗng nghe tiếng nổ kịch liệt.
Tiếng gầm rút khiến Tô Minh lập tức phát hiện, chính mình có thể nghe thấy thanh âm, đó là thanh âm duy nhất nhiều năm qua hắn nghe được. Trong tiếng nổ xen lẫn tiếng gầm, một giây đầu óc Tô Minh vẽ ra một bức tranh. Trong tranh có cầu vồng lao đến, xé gió dấy lên tiếng rít va chạm hư vô phát ra tiếng ầm ầm. Tiếng nổ ngày càng kịch liệt bên tai Tô Minh, bàng bạc vô tận, đinh tai nhức óc. Tinh thần Tô Minh rung động, hắn phát hiện mình nghĩ sai rồi, đây không phải một cầu vồng mà là chiếc thuyền khổng lồ.
‘Thanh âm này đại biểu vật hình thuyền tốc độ cực nhanh, loại tốc độ này không thể thi triển trên tu chân tinh, không lẽ đang ở...trời sao?'
Trong đầu Tô Minh liền xóa đi hình ảnh lúc trước, thay vào đó là thuyền khổng lồ, bối cảnh là trời sao. Rít gào tới gần, mang the tiếng sắc bén như mũi nhọn rạch phá hư vô, thanh âm như vậy khiến Tô Minh quen thuộc lắm, hắn nhớ từng ở đâu nghe qua tiếng tương tự.
'Kiếm!!! Đây là tiếng kiếm xé gió. Đây là kiếm, là cổ kiếm thanh đồng, là cổ kiếm thanh đồng khổng lồ của Âm Thánh chân giới, trong trời sao lao nhanh phát ra tiếng!' Nếu bây giờ Tô Minh có thể hít thở thì chắc là thở hồng hộc.
Hình ảnh trong đầu hắn đã hoàn chỉnh, có suy đoán mãnh liệt sinh ra trong đầu hắn.
Trong trời sao mênh mông có một cổ kiếm thanh đồng khổng lồ rít gào đi, phía trước thanh kiếm là mênh mang trời sao vô tận, tràn ngập bụi trần, nhưng trong bụi trần có một cái xác đang trôi nổi.
“ Chỗ này có cái xác, đúng vậy, chính là xác này toát ra dao động mãnh liệt. Hôm nay may mắn thật, phát hiện xác một cường giả! “
Bên tai Tô Minh truyền đến thanh âm uy nghiêm, nghe khá quen tai, hắn lập tức nghĩ ra chủ nhân giọng nói ngay. Đầu óc hắn chợt ù vang.
‘Giọng của lão tổ Âm Linh tộc, là thanh âm của lão, xác, cổ kiếm thanh đồng, đây là tình hình năm đó Âm Linh tộc phụng mệnh tìm xác của cường giả, ở trong trời sao tìm ra trẻ sơ sinh!!! Đứa trẻ đó chính là ta!’
Trong đầu Tô Minh như có vô số sấm sét đánh, lòng hắn run rẩy nhưng tiếp theo câu nói khiến tinh thần hắn suýt tan vỡ.
“ A? Không phải một cái xác mà là hai cái!” Giọng lão tổ Âm Linh tộc truyền ra, có vài thần thức cường đại quét tới ngưng tụ trên người Tô Minh.
“Trong ngực cái xác còn ôm một trẻ sơ sinh, tiếc rằng nó cũng chết rồi, xem bộ dáng chắc mới sinh ra không bao lâu. “
“Người phụ nữ này chắc là mẹ của đứa trẻ. “
“Nhìn thì là trước khi chết phải ôm con mình, dùng thân hình bảo vệ không để đứa trẻ bị tổn thương, là hành động bản năng. “
“Người phụ nữ này khi còn sống chắc là cực kỳ cường đại, ngươi xem nước mắt của nàng đông trên mặt, thậm chí rơi trên người trẻ sơ sinh cũng đông lại, chỉ có những tồn tại cường đại mới khiến nước mắt đều có lực vị kiếp, khiến nước mắt trở thành vĩnh hằng. Nước mắt này là bảo bối đây, dùng nó luyện chế pháp bảo, uy lực sẽ cực kỳ cường đại. “
“ Được rồi, tách hai cái xác ra đi, đều lưu trữ hết, lại tìm vì cái xác nữa thì chúng ta có thể về nhà rồi. “
Tô Minh tinh thần rung động, lần này không thể hình dung sét đánh nữa. Đây là từ khi Tô Minh có ký ức, thanh âm mạnh nhất trong đời hắn, tiếng nổ khiến hắn run rẩy, không phải tinh thần mà là thân thể!
Không cách nào hình dung nỗi lòng của hắn, đầu óc trống rỗng, chỉ có giọng của lão tổ Âm Linh tộc không ngừng quanh quẩn, ngày càng vang, khiến thân thể Tô Minh run rẩy hóa thành điên cuồng muốn mạnh mở mắt ra.
Hắn hiểu tại sao ấm áp, vì hắn ở trong ngực người phụ nữ này.
Hắn hiểu tại sao thấy xa lạ, vì chưa từng gặp người phụ nữ này, trước giờ chưa từng có.
Hắn càng hiểu tại sao bi thương, đau thương đến từ linh hồn, vì nước mắt của người phụ nữ này đông trên người hắn.
'Mẹ...' Trái tim Tô Minh đau nhói, vô tận đau thương khiến linh hồn nhức nhối.
Trong khoảnh khắc này nếu hắn không biết người phụ nữ này là ai thì hắn uổng làm con của người!
Hắn phải mở mắt ra, không vì cái gì khác, chỉ vi nhìn một cái, trước khi chết vẫn ôm mình đã biến thành tử anh, để lại nước mắt, phút cuối cuộc đời vẫn bảo vệ mình, mẹ.
Hắn phải mở mắt, nhìn thấy hình dạng bà, dùng ký ức đời sau, dùng cả mạng sống bảo vệ mặt của mẹ.
Người hắn run rẩy, tinh thần ù vang, linh hồn đau thương, tất cả điều đó trong thời gian ngắn ngưng tụ thành một lực lượng thiên địa, khiến thân thể Tô Minh run bần bật ngưng tụ lực lượng khiến đôi mắt mở ra. Mắt hắn vào giây phút này bỗng nhiên mở!
Khoảnh khắc hắn mở mắt ra, trông thấy cổ kiếm thanh đồng, thấy lão tổ Âm Linh tộc và mấy người sau lưng lão đi đến, cũng thấy...đôi tay ấm áp ôm mình.
Tô Minh quay đầu, cuối cùng thì hắn đã thấy một người phụ nữ xinh đẹp. Bà nhắm mắt như ngủ say, nhưng biểu tình lưu luyến và yêu thương, còn có nước mắt long lánh đông lại trở thành vĩnh hằng trong ký ức của Tô Minh. Người hắn run rẩy, mắt ứa lệ.
*Ầm!*
Tất cả trước mắt Tô Minh biến mất, hắn giơ tay muốn bắt lấy nhưng níu kéo chỉ là hư vô. Xung quanh hắn là bia đá vô tận, trước mặt bia đá thuộc về hắn giờ đang phát ra tiếng nổ, từ hai ngàn mét lên đến vạn mét.