Mục lục
Cầu Ma
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nước mắt đàn ông không dễ rơi.

Trong ký ức của Tô Minh cả đời này hắn không khóc vài lần, nhưng hôm nay, hắn khóc. Nước mắt dọc theo gò má chảy xuống, hắn nhìn Cửu Phong tàn phá, trong đầu hiện ra từng khuôn mặt vì bảo vệ hắn mà lựa chọn tự bạo chết.

Còn có Bạch Tố, Vũ Huyên.

Tất cả điều đó giờ đây biến thành mây khói, bị gió biển thổi đi. Hắn hận tiên tộc, hận Đạo Thần Tông, cũng hận Âm Tử tàn giới khiến hắn trử thành Âm Tử Chi Tử mà bỏ mặc chuyện xảy ra.

Hắn đứng ngoài động phủ Cửu Phong tàn phá, nhìn Nhị sư huynh nhắm mắt, Hổ Tử ngủ say như chết, và Đại sư huynh toàn thân là tượng đá. Tô Minh rơi lệ yên lặng nhìn.

Hắn biết đây có lẽ là một lần cuối cùng, có lẽ đời này không có lần thứ hai để thấy sư huynh, thấy Cửu Phong, vì hắn sắp đi xa, đi một nơi rất xa xôi. Bởi vì hắn sẽ không còn tình, không còn đau.

Tô Minh đứng đó, lát sau từ từ quỳ xuống, lạy chín cái hướng động phủ.

“Đại sư huynh, Nhị sư huynh, Hổ Tử, việc tìm sư tôn kính nhờ các người. Sư tôn, Tô Minh bất hiếu...” Tô Minh rơi lệ dập đầu.

Một lúc sau Tô Minh đứng dậy, hạc trọc lông ở bên cạnh lặng lẽ đưa luồng cát trắng cho hắn.

Đó là vật cuối cùng Bạch Tố để lại trước khi chết, bị tay phải Tô Minh bắt lấy sau khi thân hình Tô Minh. Hạc trọc lông đã giữ lại nó không để gió thổi tiếp.

Cầm cát trắng, Tô Minh yên lặng nhìn.

Một ngày sau Tô Minh rời khỏi Cửu Phong, sau lưng hắn dưới đáy biển, ngoài động phủ của Tô Minh ở Cửu Phong xưa kia có một ngôi mộ vùi dùi đáy biển. Trong mộ chôn một lũ cát trắng, đó là mộ của Bạch Tố.

Tô Minh rời đi, có lời hứa của thanh âm già nua vòng xoáy âm tử, hắn biết ở Man tộc đã không có lực lượng gì có thể quấy rầy sư huynh của mình nữa.

Hắn rời đi, bên cạnh theo sát hạc trọc lông bất chấp tất cả không chịu để Tô Minh đi một mình. Mặc kệ Tô Minh làm sao nó đều yên lặng đi theo, làm bạn bên cạnh hắn.

Tiền Thần đứng ở đỉnh Cửu Phong, rơi lệ nhìn Tô Minh đi xa. Trong lòng gã thầm thề nhất định phải biến mạnh, nhất định phải khiến mình mạnh lên. Gã không thể quên Tô Minh, không quên được khoảng thời gian nhìn như khốn khổ nhưng hôm nay mất đi rồi mới thấy quý giá.

Bây giờ mọi thứ đã không tồn tại.

Tiền Thần khóc, ngồi trên ngọn núi.

Tô Minh đi trong trời đất, hắn dốc hết tốc độ, bất chấp tất cả lao nhanh. Hắn mất ba ngày, thậm chí thiêu đốt tu vi, vượt qua Tử Hải, từ Đông Hoang đại lục bay hướng Tây Minh. Hắn không có nhiều thời gian, phải trước khi rời đi đến Tây Minh một chuyến, nhìn xem chỗ đó có Ô Sơn không, nhìn một cái nơi đó hay không có người xưa.

Đất Tây Minh một mảnh đen ngòm, khu vực biên duyên bên kia có một ngọn núi, núi như bốn ngón tay người sừng sững đứng trong trời đất. Dưới núi là rừng cây vô biên vô hạn.

Mùa này là mùa đông ở Tây Minh, bông tuyết rơi xuống khiến rừng cây như mặc bộ đồ trắng, mặc đất phủ trang sức trắng, trông như lớp vải hoặc là lễ tang.

Tuyết lất phất, Tô Minh đi tới đây, đi đến cố hương hắn luôn hướng về, Ô Sơn.

Hắn không thấy Lôi Thần, không thấy bất cứ người xưa nào, nhưng hắn thấy ngọn núi này, thấy tươi đẹp trong ký ức.

Nhìn Ô Sơn, mắt Tô Minh lại rơi lệ. hắn leo lên Ô Sơn, sờ tảng đá, bông tuyết rơi trên người làm hắn không nỡ lau đi. hắn đi rừng cây dưới núi, đạp tuyết đọng, con đường này là năm đó hắn cõng Bạch Linh đi vòng vòng tốt đẹp.

Mãi đến khi hắn đi tới chỗ vốn nên có Ô Sơn bộ lạc, nơi này...không có bộ lạc.

Có lẽ ở rất rất nhiều năm trước chỗ này từng tồn tại một bộ lạc, tên của nó gọi là Ô Sơn bộ lạc. Nhưng hôm nay trong mắt Tô Minh đóo là rừng cây tuyết bay khô héo.

Tô Minh yên lặng đứng đó, thời gian trôi qua rất lâu, rất lâu.

Hạc trọc lông ở một bên nhìn xung quanh, lặng yên làm bạn.

Mặt trời khuất núi, mặt trời dâng lên, tuyết rơi một đêm, Tô Minh đứng cả đêm. Hắn nhìn rừng cây, nhìn đất tuyết, bỗng tiến lên vài bước, quỳ xuống, hai tay đào tuyết trên mặt đất, đào bùn đất. Hắn như là phát điên, dùng đôi tay không ngừng bới móc, dần dần tay hắn da tróc thịt bong nhưng dường như hắn không biết đau. Mãi đến khi Tô Minh đào ra hố sâu, trong hó hắn đào đến một số vật rác rưởi bị chôn xuống. Đó là chút đồ bằng đá, chút ít chén bát, còn có vật linh tinh có vẻ mục nát. Nhìn những thứ đó, nước mắt Tô Minh nhỏ giọt, những vật phẩm này hắn rất quen thuộc, chúng...thuộc về Ô Sơn.

Tô Minh không biết hắn làm sao rời khỏi Ô Sơn và rừng cây, chua xót thất thần đi. Hắn ra khỏi rừng cây, đằng trước có khói bếp lượn lờ, là một tiểu bộ lạc.

Đó là tiểu bộ lạc không biết từ khi nào mọc rễ sinh sản tại đây. Tô Minh nhìn khói bếp, từ từ đi hướng bộ lạc, từng tiếng nhạc vui vẻ, có tiếng con nít vui sướng cười dần vang bên tai hắn khi đến càng gần.

Nhìn chúng, Tô Minh như thấy Ô Sơn bộ lạc, mãi đến cuối cùng trong gió tuyết hắn cúi đầu, mang theo buồn phiền xoay người đi phía xa, tay phải cầm lấy cái mặt nạ. Mặt nạ đen tỏa ra ánh sáng âm u đặc biệt rõ ràng trong vùng tuyết này.

Khi Tô Minh định đội mặt nạ thì đột nhiên khựng bước, nhìn rừng cây phía xa. Trên mặt tuyết rừng cây có một đi thanh niên nam nữ đang cãi nhau.

“Chàng từng nói sẽ vĩnh viễn cùng ta một chỗ, chàng từng nói đó là ước hẹn...” Đó là giọng con gái, cô gái nhìn thanh niên trước mắt, khóc nói.

“Ta có nói, nhưng mà...” Thanh niên im lặng, lát sau chua xót nói.

“Không có nhưng gì hết! Ta biết chàng còn yêu ta, tại sao nhất định phải rời đi chứ? Trước kia trong gió tuyết chúng ta từng thề rằng phải ở trong tuyết đi đến đầu bạc. Đợt tuyết đó chúng ta đầu bạc, nhưng đợt tuyết này phải chia cách sao? Ước hẹn của chúng ta thì sao?” Cô gái rơi lệ, thanh âm vang vọng trong gió tuyết.

Thanh niên đau khổ cúi đầu, gã có khó xử riêng.

Tô Minh nhìn đôi thanh niên nam nữ, nghe lời họ nói, trước mắt hiện ra một cô gái xinh đẹp dã tính, cô gái là Bạch Linh, cũng như Bạch Tố.

“Trong gió tuyết có thể đi đến đầu bạc hay không..."

“Đây là ước hẹn."

Tô Minh nhắm mắt lại, khoảnh khắc đó ý hồn hắn tản ra.

Thanh niên trong rừng cây người run lên, lúc ngẩng đầu thì ánh mắt dịu dàng, khiến cô gái đối diện ngừng khóc.

Thanh niên dịu dàng cười, đi tới bên cạnh cô gái, lấy xuống răng nhanh treo trên cổ đeo vào khuyên tai trái của cô gái.

“Trong gió tuyết chúng ta có thể đi đến đầu bạc, ngoài gió tuyết chúng ta cũng có thể, đây là ước hẹn!"

Cô gái ôm lấy thanh niên, tiếng khóc tràn đầy vui sướng.

Giờ phút này Tô Minh ở phía xa mở mắt ra, hắn không ngoái đầu lại mà tiếp tục đi hướng phía xa, đón gió đi tới. Hắn nâng lên tay phải, chậm rãi đội mặt nạ lên mặt.

Khảnh khắc đội mặt nạ, trên người Tô Minh không còn chút dịu dàng, thay thế là lạnh lùng vô tình, thành băng giá mà gió tuyết này không thể hòa tan.

Hắn cất bước từng chút một đi xa trong gió tuyết, từ nay không còn tình, cắt đứt đau. Hắn, đã không còn là hắn.

Như bức tranh trong gió tuyết, tên bức tranh là tố, đời người nếu như phút đầu gặp gỡ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK