- Tộc Oán Ngụy bị trời xanh không dung, bởi vì Cổ Ngụy diệt vong chính là thiên ý. Nhưng Ngụy hồn không tắt, ngưng tụ thành hóa, là địch của tinh không, cho nên phải bị diệt đi!
- Người đánh chết Oán Ngụy có khí vận tinh không ngưng tụ, làm tất cả mọi việc đều thuận lợi, cho nên năm đó khiến hai đại cổ quốc khác cùng tiễu trừ tộc này.
- Tộc này lúc đó hoàn toàn bị phá hủy, không còn chút Oán Ngụy nào còn sống. Vậy mà nơi này... Nơi này lại có một con Oán Ngụy còn tồn tại!! Giết nó, một khi giết được thì dù trải qua nhiều năm như vậy vẫn được số mệnh tinh không bao phủ, nhất là ở sau thời đại hủy diệt này, người có được số mệnh tinh không tăng phúc là cực kỳ hiếm thấy!
- Nhất là tu vi phân thân của Tô Minh vốn là được lây dính số mệnh mà sinh ra, do đó nếu ngươi đánh chết con thú này thì có thể đạt được nhiều số mệnh hơn. Số mệnh mặc dù mờ ảo nhưng vẫn có thể khiến chuyện ngươi muốn làm thành sự thật trong vòng vạn năm.
Thần sắc Hạc trọc lông nghiêm trọng chưa từng có, trong lời nói không còn cảm giác hèn mọn mà lúc nào cũng có, lại lộ ra khí thế đường đường chính chính.
Chẳng qua khí thế kia nhanh chóng tiêu tán đi, thân thể Hạc trọc lông run rẩy, hai mắt lộ vẻ mờ mịt. Dường như vừa rồi nói chuyện không phải là nó vậy.
- Tam đại cổ quốc và ngũ đại chân giới có quan hệ thế nào?
Tô Minh lập tức hỏi.
- Cửu đại chân giới là đất hạ giới, tam đại cổ quốc là thượng giới trên trời, hợp cùng một chỗ mới là Thần Ám một trăm tám mươi đại giới trong tinh không vũ trụ, có thêm một giới... Tam Hoang đại giới!
- Ngịch Thánh thiếu đi một giới, Thần Ám nhiều thêm một giới, ai đạt được một trăm tám mươi mốt giới trước sẽ "khai chiến"!
Hạc trọc lông nói tới chỗ này liền nghiêng đầu một cái, lập tức hôn mê, được Minh Long đỡ lấy.
Tâm thần Tô Minh chấn động, sắc mặt Hứa Tuệ ở bên cạnh cũng có biến hóa nhanh chóng, hiển nhiên bị lời nói của Hạc trọc lông tác động. Bí ẩn này bọn họ chưa từng nghe qua. Đoạn đối thoại này tựa như rất tầm thường như bên trong lại có hàm nghĩ sâu xa, nếu đánh giá cẩn thân thì tất nhiên sẽ khiến đầu óc người ta nổi lên bão tố.
Một trăm tám mươi đại giới Thần Ám, một trăm tám mươi đại giới Nghịch Thánh. Chuyện này thoáng cái đã khuếch trương kiến thức của Tô Minh ra vô hạn, để cho hắn trong nháy mắt biết rằng tinh không khổng lồ này vô cùng mênh mông.
Đạo Thần cũng tốt, Âm Thánh cũng tốt, dù cộng thêm cả Minh Hoàng, cả chân giới thứ tư bí ẩn kia, cả chân giới thứ năm đã biến mất, cả Tứ Đại Chân giới bị tiêu tán trong đại hủy diệt. Những thứ này còn chưa phải là Tam Hoang đầy đủ, còn cần thêm Tam đại cổ quốc mới có thể tạo thành Tam Hoang đại giới đầy đủ.
Mà trong tinh không còn có 360 giới tồn tại ngang với Tam Hoang đại giới bình thường. Tinh không này đúng là... To lớn vô hạn!!
Lực lượng cá nhân, dù là Chưởng Duyên Sinh Diệt, bên trong 361 đại giới này có thể xếp hạng bao nhiêu chứ...
Không chỉ Tô Minh và Hứa Tuệ, giờ phút này bị lời nói của Hạc trọc lông làm cho chấn động trầm mặc, ngay cả bốn người Huyền Thương phía trước lúc này tâm thần cũng rung động chưa từng có. Cặp mắt bọn họ không cách nào khống chế được, toàn bộ mở ra, quay đầu nhìn về phía Hạc trọc lông.
Bọn họ cũng nghe được lời nói của Hạc trọc lông, thần sắc biến hóa, hiển nhiên khó có thể lập tức tiếp nhận được chuyện này. Bọn họ cho là Tứ Đại Chân giới chính là trời cao rồi. Bọn họ bất ngờ bởi chân giới thứ năm đã là một truyền thuyết.
Nhưng giờ khắc này lý niệm của bọn họ đã bị đánh nát bấy cả. Thì ra là ngoài ngũ đại chân giới còn có Tứ Đại Chân giới. Thì ra còn có cửu đại chân giới, còn có Tam đại cổ quốc. Thì ra tam đại cổ quốc hợp với cửu đại chân giới mới thành Tam Hoang đại giới đầy đủ. Thì ra là ngoài Tam Hoang đại giới ra còn có một trăm tám mươi đại giới Thần Ám, một trăm tám mươi đại giới Nghịch Thánh, tổng cộng là 360 giới!
Điều hiện ra đầu tiên trong nội tâm bọn họ là không tin, nhưng thần sắc của Tô Minh và Hứa Tuệ, còn có sự tang thương truyền ra từ lời nói của Hạc trọc lông vừa rồi, tất cả, tất cả mặc dù không có chứng cứ chứng minh thật giả nhưng dựa vào trực giác của tu sĩ, bọn họ biết tất cả... tám phần là thật!
Trong trầm mặc, tiếng gầm thét thứ tư của hắc mã Oán Ngụy chợt vang vọng. Hắc mã mấy trăm trượng, hai đầu rồng đã xuất hiện trong mắt mọi người, tốc độ nhanh chóng vọt tới. Bên trong sáu con mắt cao ngạo kia là sự không tha thứ cho việc bị khiêu khích, ý chí cực kỳ mãnh liệt.
Tô Minh yên lặng nhìn hắc mã cách mình càng ngày càng gần. Hắn nhìn con ngựa này, đầu óc vang vọng lời nói của Hạc trọc lông. Hắn đột nhiên cảm thấy mình và con ngựa này cũng rất tương tự.
Con này hiển nhiên là khi diệt tộc, hoặc là lúc còn bé mới sinh đã được tộc nhân đưa tới đây, trở thành tồn tại duy nhất của tộc này. Mà Tô Minh thì không phải như thế.
Tộc nhân của nó bị liên thủ giết chết. Tộc Tố Minh cũng vậy.
Hắn và con hắc mãn này lớn lên ở một nơi không thuộc về mình mãi cho tới hôm nay.
Tô Minh trầm mặc. Suy nghĩ hiện ra trong mắt hắn trong nháy mắt rơi vào hai mắt của con hắc mã này. Bước chân nó dừng lại nhưng rất nhanh liền ngẩng cao đầu, lộ vẻ bễ nghễ, đồng thời là tư thế không cần thương hại.
Nó lạnh lùng nhìn về Tô Minh, thân thể lại xông về phía trước, tốc độ càng nhanh hơn trước.
Chẳng qua vẫn nói thấy núi trước mặt nhưng thực ra còn rất xa. Trong thế giới này, cự ly nhìn không xa nhưng trên thực tế lại cách một khoảng rất lớn. Tốc độ của hắc mã dù không gì sánh kịp nhưng bởi khoảng cách quá xa, trong vòng mười nhịp thở vẫn không cách nào đuổi được đoàn người Tô Minh.
Mà trong thế giới này, Tô Minh có thể mơ hồ cảm nhận được, dường như có hạn chế tốc độ nhất định. Nơi này không cách nào na di được.
Hắn có thể thấy ở bốn phía hắc mã nhưng có tồn tại bức tường cản trở, không ngừng va chạm. Điều này hiển nhiên là chỗ mấu chốt ngăn cản tốc độ của nó. Mỗi lần nó tiến về phía trước đều như phải đụng nát bức tường cản trở.
Trong trầm mặc, Tô Minh lần này không khiêu khích mà biến mất cùng bốn người Huyền Thương phía trước. Hắn và Hứa Tuệ, cùng với Hư Vô thú bên dưới cũng rời khỏi thế giới này.
Một tiếng gào thét mang theo vẻ bi thương mà những người khác không hiểu nhưng Tô Minh lại có thể cảm động truyền ra từ miệng hắc mã, rất lâu không tiêu tan.
Bên trong vùng gần trung tâm của Thần Nguyên tinh hải nội hoàn, nơi này giống như một vùng hồ nước trong suốt, không có chút bụi bẩn nào, khiến người ta nhìn thấy mà đắm chìm trong nét đẹp không nhìn thấy ở những nơi khác này.
Nơi này đã cách Hoành Thiên tộc rất xa xôi, nếu phi hành thì với tốc độ của Tô Minh cũng cần kiên trì không ngừng nghỉ một năm trở lên. Giờ phút này mọi người đều hiện ra. Tô Minh yên lặng nhìn lốc xoáy truyền tống trận, lời nói của Hạc trọc lông vẫn quanh quẩn trong đầu như cũ, không cách nào tiêu tán được.
Hứa Tuệ cũng hơi không yên lòng, trầm tư xuống.
- Ồ? Đi ra rồi à, hạc gia gia sao lại ngủ thiếp đi thế.
Hạc trọc lông giờ phút này mở mắt, thần sắc lộ vẻ rất mệt mỏi. Nó lắc lắc đầu, khó hiểu nói thầm.
Nhưng nó nói thầm mấy câu liền cảm thấy ánh mắt Minh Long nhìn mình mang theo chút phức tạp, còn cả bốn tu sĩ, Hứa Tuệ, thậm chí là Tô Minh.
- Tại sao? Tại sao các ngươi nhìn ta?
Hạc trọc lông bị nhìn mà hơi sợ hãi, nội tâm cực kỳ lo lắng, thần sắc lộ vẻ cảnh giác, thân thể lui về phía sau mấy bước, móng vuốt quắp chặt đặt trên mông.
- Ta không có tinh thạch, không có tinh thạch...
Hạc trọc lông la lớn. Nó phát hiện ra chẳng những Tô Minh nhìn mình mà ngay cả bốn tu sĩ kia cũng mang theo ánh mắt cổ quái, thỉnh thoảng nhìn lại.
Tô Minh cẩn thận nhìn Hạc trọc lông một chút, thu hồi ánh mắt khoanh chân ngồi trên người Hư Vô thú, vỗ vỗ con thú này. Lập tức thân thể Hư Vô thú thoáng một cái liền chuyển động, bay về phía xa xa.
Đến nơi này cũng là thời điểm chia tay với bốn tu sĩ kia. Tô Minh mặc dù giết người như ngóe, thoạt nhìn như thích giết chóc nhưng trên thực tế nếu không trực tiếp hay gián tiếp chọc hắn thì hắn sẽ không dễ dàng ra tay. Bốn tu sĩ này không đụng chạm với hắn, Tô Minh cũng không có sát tâm. Giờ phút này Hư Vô thú đi xa dần,ần dần tinh không xuất hiện một tầng gợn sóng rung động.
Hứa Tuệ chần chừ một chút nhưng nhìn Tô Minh, cũng không nhiều lời mà ngồi xuống cạnh hắn. Về phần Hạc trọc lông lúc này đang túm lấy Minh Long, nhỏ giọng hỏi cái gì đó. Không cần nghe cũng đoán được nó nhất định vừa rồi xảy ra chuyện gì mà mọi người nhìn nó quỷ dị như vậy.
Bốn tu sĩ kia vốn đi ra ngoài đã âm thầm cảnh giác, tuy nói bị Hạc trọc lông thức tỉnh hấp dẫn ánh mắt, trong đầu còn kinh sợ tâm thần vì lời nói vừa rồi của nó nhưng chuyện hôm nay liên quan tới sinh tử, bọn họ cũng không thể suy tư tới chuyện khác, phần lớn tâm thần đều để đề phòng.
Bọn họ không biết Tô Minh có tuân thủ ước định hay không nhưng khi thấy thân ảnh đám người Tô Minh đi xa rồi, bốn người mới thầm thở phào một hơi, đồng thời cũng nhìn nhau, lộ vẻ chần chờ.
Một câu của Hứa Tuệ đã nói tới nội tâm của bọn họ.
Dựa vào lực lượng bốn người của bọn họ thì cũng không nắm chắc là có thể hành động thành công, trên thực tế phải dựa vào vận may. Nhưng nếu có thêm Hứa Tuệ và Tô Minh thì tỷ lệ thành công của bọn họ sẽ cao hơn nhiều.
Đây là một sự lựa chọn, một bên không có tổn thất nhưng khả năng thành công không cao, một bên là có tổn thất nhưng lại nắm chắc thành công hơn.
Mắt thấy đám người Tô Minh đi xa, bốn người nhìn nhau, cùng nhìn về phía Huyền Thương. Dù sao thì hắn cũng là người chủ đạo chuyện này, thế nên để hắn quyết định là tốt nhất.
Sắc mặt Huyền Thương biến hóa liên tục mấy lần. Nếu như trước kia Tô Minh mạnh mẽ hỏi thì dù hắn nói ra, hành trình về sau nhất định tìm cơ hội phản kích. Nhưng Tô Minh lại không cưỡng ép, khiến Huyền Thương hơi chần chừ, cân nhắc được mất nhanh chóng, sau đó rắn mạnh răng một cái, thân thể đi về phía trước mấy bước, hướng về phía Tô Minh ở phía xa xa ôm quyền.
- Tiền bối xin dừng bước. Vãn bối nguyện nói ra bí ẩn với tiền bối, chúng ta cùng nhau làm việc, tất sẽ thành công.
- Không có hứng thú.
Trong tinh không, từ bóng lưng Tô Minh ngồi khoanh chân trên Hư Vô thú truyền ra giọng nói của hắn. Hư Vô thú phía dưới cũng không ngừng lại, càng ngày càng đi xa.
- Chuyện này có liên quan tới việc mở hỏa lò thứ năm!
Huyền Thương lập tức mở miệng.