Mục lục
Cầu Ma
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Hắn không thể chết!” Người đàn ông trung niên đột nhiên lên tiếng.

“Hãy đi sắp xếp, các ngươi chia ra bốn người, mang hắn tới trước mặt ta.” Người đàn ông trung niên mặt trắng vừa thốt lời thì chín Man tộc đội mặt nạ đứng quanh gã bước ra bốn người.

Bốn người đang định đi tới chỗ Tô Minh thì người đàn ông trung niên bỗng nâng tay lên. Bốn người kia khựng bước chân, lại lùng nhìn lại. Họ là Săn Giả của Man tộc, dù bị yêu cầu đến bảo vệ người đàn ông trung niên này, dù người đàn ông trung niên này tu vi không tầm thường. Nhưng chín người họ thuộc về chiến trường, nên ở chiến trường giết địch rèn luyện tinh thần. Cho dù bây giờ bị yêu cầu bảo vệ người đàn ông trung niên thì chín người vẫn lạnh lùng.

“Đợi chút, trước không cần mang hắn tới, các ngươi cử một người đi nói cho Tô Minh, nhân danh mệnh lệnh thống soái chiến khu nam bộ Chu Đức ta, khiến hắn dẫn theo tiểu đội của hắn đi…tới đó. Mặc kệ dùng cách gì, ở vùng đó cắm vào vật này!” Người đàn ông trung niên nói, nâng lên tay phải chỉ phía xa, sau đó từ trong lòng bàn tay xuất hiện vật hình trùy màu đen, giao cho một Săn Giả lạnh lùng bước ra từ sau lưng gã.

Săn Giả cầm vật đó, không chắp tay hay cung kính mà trực tiếp xoay người, nhoáng lên đi hướng đám người.

Đối với hành động của Săn Giả, người đàn ông trung niên chẳng thèm để ý. Gã biết những người này là cường giả mạnh nhất trong chiến sĩ Man tộc, họ đích thực không nên tại đây mà ở trên chiến trường.

“Nhưng các ngươi không biết, để thống soái bốn chiến khu được Thiên Lam thành lựa chọn ra nhanh chóng trưởng thành mới là mấu chốt trận chiến này. Một khi thống soái có đủ tư cách thì sẽ ít đi rất nhiều Man tộc phải chết.” Người đàn ông trung niên lắc đầu nhìn trong chiến khu nam bộ, nơi có Tô Minh.

Bây giờ trong mắt gã, tại chiến khu nam bộ này, chỉ mình Tô Minh là đáng giá gã chú ý. Gã phải từ tiểu đội Tô Minh tìm ra nhiều chỗ lợi và hại hơn.

Tô Minh ở đằng trước, tiểu đội hơn bốn trăm người ở đằng sau. Mọi người quét tám hướng, nơi đi qua đâu là gió tanh mưa máu. Quần áo Tô Minh đã bị nhiễm đỏ máu, mắt hắn tràn ngập tơ máu. Tơ máu này không phải vì điên cuồng mà là mệt mỏi.

Bây giờ sắc trời đã tối nhưng trận chiến còn đang tiếp tục, không biết sẽ kéo dài tới khi nào, có lẽ là ban đêm, có lẽ là ngày mai.

Người Man tộc còn ở trong Thiên Lam thành đôi khi ùa ra ồ ạt, bên Vu tộc cũng đôi khi từ hậu phương có bộ lạc mới tập kết đến, như là không ngừng nghỉ.

Tô Minh cất bước đi nhanh, người lóe tia sáng đen, một thanh niên Vu tộc trước mặt hắn, giữa trán lập tức xuất hiện một vết thương. Lúc gã ngã xuống đất mà chết thì tia sáng đen quay về bên người Tô Minh, vắt trên vai hắn, đó là gậy rắn quái dị.

Con rắn nằm tại đó, cảnh giác nhìn bốn phía. Từ người nó truyền ra cảm giác hung ác khiến tiểu đội Tô Minh không có con thú Vu tộc nào dám tới gần.

Người ngoài có kẻ sửng sốt nhưng không một ai biết nguyên nhân. Chỉ mình Tô Minh hiểu, tất cả là bởi vì gậy rắn kỳ lạ này. Còn nó rốt cuộc là cái gì, Tô Minh suy đoán rất nhiều nhưng không có đáp án. Hắn chỉ biết là, nó, nhất định không tầm thường.

Đang lúc Tô Minh cất bước đi tiếp thì mắt chợt lóe, mạnh ngoái đầu nhìn hướng Thiên Lam thành. Chỗ đó trong đám người chém giết, hắn thấy có một Săn Giả Man tộc đội mặt nạ đen đang từ trong đám người từng bước một tiến đến. Gã đi qua đâu, hễ gặp Vu tộc thì tàn nhẫn ra tay, cắt đầu người.

Dù người này không đội mặt nạ thì ở trên chiến trường người ta liếc mắt một cái cũng sẽ cực kỳ bắt mắt. Bởi vì trên người gã tồn tại ý chí, ý chí này chính là khí thế. Khí thế không phải như Tô Minh liều chết không sờn, mà là sự tàn nhẫn.

Khi Tô Minh nhìn hướng người này thì Săn Giả Man tộc cũng trông thấy hắn. Hai người cách nhau mấy trăm mét, nhưng khoảng cách mấy trăm mét đối với Săn Giả Man tộc thì chỉ giây lát đã đến.

Từng bước một tới gần, người tiểu đội quanh Tô Minh ai cũng cung kính nhìn Săn Giả Man tộc tới gần.

“Ngươi có tư cách trở thành một thành viên Săn Giả Man tộc ta!” Đây là câu thứ nhất người đàn ông đi đến nói ra với Tô Minh.

“Chiến khu nam bộ Chu Suất có lệnh, mệnh ngươi dẫn theo mọi người đi đến đó!” Người đàn ông nói rồi chỉ phía xa, chỗ chỉ rõ ràng là vị trí tận cùng chiến trường. Khi Tô Minh nhìn qua, hắn thấy nơi đó có mười mấy mãnh thú trăm mét. Xung quanh đám mãnh thú là mấy trăm Vu nhân.

Thậm chí chỗ đó còn có một con thú khổng lồ ngàn mét đang bay giữa không trung, nhìn mặt đất chiến trường. Đó là một nơi cực kỳ yên tĩnh, xung quanh mấy ngàn mét không thấy bóng dáng Man tộc đâu.

Tô Minh chỉ có thể thấy nhiêu đó, hắn không trông thấy trong đám Vu nhân còn có ai tồn tại. Nhưng Vu nhân không tham gia chiến đấu, chỉ từ xa nhìn chiến trường, như là ở bên trong bảo vệ cái gì.

“Tại đó, mặc kệ ngươi dùng cách gì, phải đem nó cắm vào mặt trên. Ngươi không thể đi một mình, Chu Suất cường điệu khiến ngươi đem theo tiểu đội của ngươi!” Săn Giả Man tộc đem vật cầm trong tay vung ra, chắp tay với Tô Minh, xoay người rời đi.

Mặc dù gã từ đầu đến cuối đều lạnh lùng, nhưng làm Săn Giả, có ý chí cực mạnh, có thể khiến gã chắp tay cúi đầu, trừ cường giả tuyệt đối ra thì chỉ có thể là đồng bạn của họ.

Chỉ có Săn Giả mới được Săn Giả tôn trọng!

Tô Minh nhìn vật Săn Giả Man tộc quăng tới nằm trong tay mình. Nó là thứ hình trùy đen thui, mặt trên tỏa ra khí lạnh âm trầm. Trừ điều đó ra, Tô Minh không nhìn thấy manh mối gì khác từ nó.

Hắn im lặng nhìn phía xa đám Vu nhân tụ tập, nhíu mày.

“Đại nhân, chỗ đó…đi như thế nào?” Diên Bác mở to mắt nhìn mục tiêu phía xa, con ngươi co rút. Nơi đó mấy trăm Vu tộc vốn không bình thường, còn có mười mấy mãnh thú trăm mét, thậm chí có một mãnh thú ngàn mét.

“Nơi đó chắc chắn bảo vệ nhân vật gì rất quan trọng đối với Vu tộc. Bên cạnh người như vậy nếu không có Săn Giả Vu tộc đi theo thì tuyệt đối không có khả năng. Nếu chúng ta muốn đi thì tất nhiên phải đối diện Săn Giả Vu tộc!” Tử Xa trầm giọng nói.

“Nhưng mệnh lệnh của Chu Suất…”

“Chu Suất là ai?” Tô Minh bỗng nhiên hỏi.

Diên Bác ngẩn ra, cùng ngây ngẩn còn có mấy người xung quanh trong tiểu đội bốn trăm người.

“Sư thúc, nơi này là chiến khu nam bộ, chúng ta đều thuộc về chiến khu nam bộ. Tại chiến khu nam bộ, Chu Đức bị Thiên Lam thành mệnh thành Suất. Mệnh lệnh của ngài ấy thì cả chiến khu nam bộ nhất định phải nghe theo. Nhưng từ khai chiến đến nay, dường như ngài ấy chưa từng phát ra mệnh lệnh gì, có lẽ là ta nhớ lầm rồi.” Tử Xa vội vàng kết thúc.

“Ta cũng chưa từng nghe ngài ấy tuyên bố mệnh lệnh gì.”

“Chưa từng nghe qua…”

Lục tục bốn phía vang tiếng xì xầm, nhưng rất nhanh biểu tình người nói chuyện biến đổi. Bởi vì sau khi lên tiếng, nhóm người bỗng phát hiện, Chu Suất chiến khu nam bộ rất có thể thật sự chưa từng tuyên bố mệnh lệnh gì.

Bây giờ có lẽ là lần đầu tiên gã phát lệnh, mà nhận lệnh chính là Tô Minh, là tất cả bọn họ.

“Chiến hay không?” Diên Bác chần chờ một lúc, nhìn hướng Tô Minh. Loại quyết định lớn lao thế này gã không thể làm ra quyết định, nhất định phải xem ý của hắn.

Không phải một mình gã làm thế, bây giờ tất cả người đi theo Tô Minh đều nhìn hướng hắn, chờ đợi hắn lựa chọn. Nếu Tô Minh chọn chiến đấu thì họ sẽ không lùi, nếu Tô Minh chọn không chiến, vậy có lẽ sẽ có người rời đi nhưng nán lại cũng không ít.

Dù sao, đây là kháng lệnh!

“Mục đích của Chu Suất này là cái gì…” Mắt Tô Minh chớp lóe, không lập tức quyết định ngay mà quay đầu nhìn hướng Thiên Lam thành, một lát sau lại nhìn chỗ mục tiêu. Nhìn nơi đó phòng thủ nghiêm ngặt, nhìn mãnh thú cường đại nơi ấy.

“Nhóm người chúng ta muốn chiếm lấy chỗ đó là không thể nào. Nếu muốn làm được thì cần có càng nhiều người tham gia.” Tô Minh từ từ nói.

Diên Bác gật đầu, mấy người bên cạnh cũng công nhận điều này.

“Vậy thì chắc Chu Suất sẽ không cho chúng ta nhiệm vụ không thể hoàn thành. Trận đấu này tất nhiên có mục đích, mục đích có lẽ là muốn chúng ta khuếch đại hơn nữa, sau đó đánh chiếm nơi đó…” Tô Minh nhíu mày.

“Có phải đây là một đợt biểu diễn?” Người lên tiếng là một thanh niên hơi lùn. Thanh niên mặt đầy máu tươi, biểu tình hùng hổ, bây giờ mắt chớp lóe, đột nhiên ra tiếng.

Tô Minh nhìn chằm chằm người này, thanh niên bản năng gãi đầu, hơi căng thẳng. Trong mắt gã, Tô Minh ở trong thời gian ngắn ngủi này đã là hình tượng cực kỳ cao lớn. Bây giờ bị Tô Minh nhìn, gã khó tránh khỏi căng thẳng.

“Không sai, đây là một đợt biểu diễn, nhìn chúng ta chính là Chu Suất, có lẽ…còn có người khác. Bởi vì vị trí mục đích trống trải, là nơi thích hợp bị nhìn toàn diện!” Tô Minh gằn từng chút một, lời nói của thanh niên đẩy ra sương mù trong đầu hắn.

“Vậy chúng ta…” Diên Bác ngập ngừng nhỏ giọng hỏi.

“Chúng ta chiến! Tại sao không chiến? Nếu là biểu diễn, vậy hãy để chúng ta biểu diễn một màn thật hay, có ngại gì!” Mắt Tô Minh chợt lóe. Trận chiến này hắn đã không thể tránh né, nếu vậy thì cứ đơn giản đấu thôi!

Khi hắn thốt ra lời này, tất cả Man tộc đi theo hắn lập tức gầm lên.

“Chiến!!!”

Giờ phút này, chiến khu nam bộ, người đàn ông họ Chu đang nhìn hướng Tô Minh đứng, trong mắt tràn đầy mong chờ.

Khi gã thấy đội Tô Minh bắt đầu di chuyển, mục tiêu chính là nơi gã yêu cầu thì người đàn ông họ Chu lập tức nâng tay lên. Trong tay gã có bốn mộc giản. Mộc giản đốt cháy hóa thành bốn dây đỏ dài bay tới bốn hướng.

Đó là bắc bộ chiến trường, tây bộ chiến trường, đông bộ chiến trường, và cuối cùng là, bay hướng Thiên Lam chủ thành!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK