Mục lục
Cầu Ma
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trên đỉnh núi, Huyền Luân chớp mắt, dường như nghĩ đến điều gì, con ngươi co rút. Bây giờ Hòa Phong trong khí huyết mênh mông đột nhiên phóng nhanh, chạy theo dây xích một bước liền tiến mấy mét, rất nhanh đã đến tận cùng đoạn dây thứ nhất, xem tốc độ thì hình như không bao lâu sẽ thành công đi tới cột đá đoạn thứ nhất.

‘Hắn không hề muốn khiêu chiến Hàm Sơn Xích!” Huyền Luân biến sắc, trong đầu hiện ra ý nghĩ không may. ‘Không đúng, việc này không đúng! Chắc là gã muốn chứng minh cái gì, không lẽ là…’

Huyền Luân trợn to mắt, suy nghĩ kia không ngừng phóng to. Mắt thấy Hòa Phong cách cột đá đoạn thứ nhất không xa, mắt Huyền Luân lóe tia độc ác.

Y bỗng nâng lên tay phải chỉ hướng giữa trán, kéo ra ngoài. Lập tức có ba luồng khói đen bị kéo ra khỏi trán, ở trước mặt y bỗng hóa thành ba bóng người mơ hồ run rẩy.

Thoạt trông thì ba bóng người là hai người già và một thiếu nữ. Sắc mặt họ lộ ra thống khổ, dường như đang kêu gào nhưng không phát ra thanh âm. Huyền Luân chỉ tay một cái như phá vỡ giam cầm, khiến thanh âm thê lương của ba bóng dáng vang vọng xung quanh.

“Phong nhi…”

“Anh hai…”

Thanh âm kia đột nhiên xuất hiện khiến mấy người quan sát ngây ra. Cùng lúc đó, Hòa Phong đặt cược tất cả đã đến tận cùng đoạn xích thứ nhất không xa, thân thể đột nhiên run lên, mạnh ngoái đầu, mắt tràn lệ. Gã trông thấy ba bóng dáng ở trước mặt Huyền Luân.

Nhìn Hòa Phong ngừng bước, Huyền Luân thầm thở ra, hừ lạnh, tay phải bóp lấy bóng thiếu nữ. Y cố ý làm chậm, khiến thiếu nữ phát ra tiếng hét thảm thiết, dường như cả người tê liệt, từng chút bị cắn nuốt.

Thanh âm vang vọng khiến những người trông thấy đều chấn động tinh thần.

Tô Minh trông thấy hình ảnh này thì nhíu mày, thầm than. Hắn đã sớm đoán được Hòa Phong cũng là người có câu chuyện riêng.

Thân thể Hòa Phong run rẩy, nhìn chằm chằm Huyền Luân phía xa. Người ngoài không nhìn thấy biểu tình của gã, chỉ trông thấy gã im lặng chốc lát mạnh xoay người, tiếp tục tiến lên. Nhưng thân thể gã kịch liệt run rẩy.

Ngay lúc này, lại truyền ra tiếng hét thảm, tiếng hét kêu gọi khiến người nát lòng.

“Phong nhi…cứu ta…”

Trong tay Huyền Luân bóp nát bóng đen thiếu nữ xong lại bóp một trong hai bóng dáng người già, chậm rãi bóp, mãi đến khi tiếng hét yếu đi. Nhìn Hòa Phong run bần bật dường như không thể tiến lên, như sắp ngã xuống thì y lại bóp cái bóng cuối cùng.

Trong tiếng hét khiến người kinh hãi, Tô Minh trông thấy Hòa Phong trên dây xích phun ra ngụm máu, một chân không đạp vững cả người rơi xuống vực sâu không đáy.

Tô Minh trông thấy tình cảnh này, nghĩ tới bộ lạc của mình, nghĩ tới lúc di chuyển từng màn thảm khốc, nghĩ tới Tất Đồ dữ tợn.

‘Dã thú nếu không mạnh sẽ trở thành thực vật. Một người nếu không mạnh sẽ bị cường giả nắm giữ vận mệnh. Dù phản kháng cũng sẽ không có nhiều tác dụng. Đây chính là mạnh ăn thịt yếu. Muốn thay đổi tất cả thì phải khiến mình…trở thành cường giả!’ Trong mắt Tô Minh không có đồng tình, có là kiên cường và cố chấp.

Hòa Phong cười thảm, thân thể nhanh chóng rơi xuống vực sâu. Gã nhắm mắt lại, có quá nhiều chuyện chưa làm, thù hận chưa trả, nhưng những điều này dường như không còn cơ hội.

Huyền Luân đứng dậy, tiến lên vài bước đứng trên đỉnh núi, khóe miệng lộ nụ cười nhạt. Y chỉ chờ đối phương chết, mượn lực lượng Phổ Khương bộ lạc tìm lại thi thể rách nát của gã. Y biết rõ vực sâu bên dưới dây xích có lực lượng đáng sợ, dù là y cũng không dám tùy tiện xâm nhập. Chỉ có người của ba bộ lạc mới ở trong nghi thức đặc biệt, bình yên ra vào.

Nhưng lúc này, không khí bỗng vang lên tiếng thở dài khe khẽ. Chỉ thấy một bóng trắng từ tầng thứ nhất Hàm Sơn Thành lao ra. Bóng dáng ấy mảnh mai, là một cô gái. Dưới chân cô có đóa mây trắng, nâng đỡ cô hóa thành cầu vồng trắng bay thẳng tới chỗ Hòa Phong.

Đến rất nhanh, chớp mắt đã tới gần, khiến Hòa Phong rơi trên đụn mây.

Mắt Huyền Luân chợt lóe, nhìn chằm chằm cô gái nhưng không mở miệng, dường như rất e ngại.

Cô gái này xuất hiện cứu Hòa Phong nhưng Phổ Khương bộ lạc không truyền ra thanh âm nào, dường như chấp nhận động tác của cô.

Cô gái mặc đồ trắng, mặt đeo khăn che trắng, không thấy rõ khuôn mặt. Nhưng đôi mắt cô rất đẹp, như ẩn chứa mị hoặc kỳ lạ, khiến người nhìn sẽ rơi vào đáy mắt sâu thẳm.

Tô Minh tinh thần rung động, cô gái này là người hôm qua nói chuyện với Hòa Phong, nhưng hôm nay cô khác hẳn.

“Huyền Luân tiền bối, người này mấy năm trước từng có quen biết với Nhan Phỉ, cho nên Nhan Phỉ ra tay cứu giúp, hy vọng tiền bối không trách tội.” Giọng cô gái rất dễ nghe nhưng ẩn chứa lạnh lẽo, tựa gió lạnh thổi qua khiến người nghe rét run.

“Không sao, nếu lão phu biết sớm thì trước đó sẽ không can thiệp. Việc này là hiểu lầm, nhưng dù sao ta và gã có cừu hận, hy vọng Hàn Phỉ Tử hiểu cho.” Huyền Luân nặn ra nụ cười, vẻ mặt nhu hòa.

“Việc của tiền bối và người này dĩ nhiên Nhan Phỉ sẽ không xen vào.” Cô gái nói xong, mây trắng vụt qua mang theo Hòa Phong hôn mê bay hướng núi Nhan Trì bộ lạc phía xa.

Theo cô rời đi, Huyền Luân im lặng chốc lát, vung tay áo lên, trở lại tầng thứ hai.

Dưới sợi xích liên tiếp núi Nhan Trì bộ lạc, tám cột đá to bây giờ vang từng tiếng *đùng đùng* chậm rãi lặn xuống, cuối cùng biến mất trong vực sâu thẳm, khiến dây xích theo gió lung lay.

Mọi thứ trở lại bình thường, trong hoàng hôn, Tô Minh nhìn bóng dáng cô gái bay xa, bên tai truyền đến người xung quanh nhỏ giọng bàn tán.

“Là Hàn Phỉ Tử!”

“Cô gái thiên tài Nhan Trì bộ lạc, bị trưởng lão Thiên Hàn tông chú ý, là nửa đệ tử Thiên Hàn tông. Nghe nói nên sớm nhập môn nhưng cô ấy yêu cầu tạm dừng, chờ lần sau Thiên Hàn tông thu đệ tử thì lại tiến vào.”

“Ta có nghe nói việc này. Nhưng dù vậy thì cô ấy vẫn bị người gọi là Hàn Phỉ Tử, đây là tôn vinh cao quý, nghe nói do trưởng lão Thiên Hàn tông ban tặng.”

“Việc này không có gì bí ẩn, Thiên Hàn tông nhận đệ tử lựa chọn cực kỳ nghiêm khắc. Đệ tử trong môn chỉ có ba người mạnh nhất mới được ban tên Hàn Tử.”

“Nghe nói cô ấy có hơn chín trăm sợi máu, là đã định có thể Khai Trần. Dù Huyền Luân là cường giả Khai Trần nhưng đối mặt Thiên Hàn tông thì vẫn cực kỳ kính sợ. Mây trắng dưới chân cô ấy chắc là báu vật truyền thừa của Nhan Trì bộ lạc, nghe nói báu vật này thiên biến vạn hóa, gọi là Vân Nhan…”

Thời gian bàn tán không dài lắm, đám người dần tán đi, chắc vì ngày hôm nay xuất hiện nhiều biến đổi nên người ở tầng thứ ba đa số không có hứng thú mua bán nữa. Rất nhanh nơi đây ít người hẳn, có một số cửa hàng sớm đóng cửa.

Tô Minh không rời đi, tiến tới cửa hàng lúc trước hắn để ý. Ông lão ngồi xếp bằng trong cửa hàng, thấy Tô Minh đến thì liếc nhìn.

“Ta thấy lúc trưa ngươi định tiến vào, nhưng bị việc khiêu chiến Hàm Sơn Xích đánh gãy.” Ông lão bình tĩnh mở miệng.

Tô Minh gật đầu, quan sát bốn phía cửa tiệm.

“Để mắt thứ gì cứ mở miệng, đừng làm chuyện thừa. Trong cửa hàng này không có vật gì chính ta cũng không biết tác dụng, sẽ không để ngươi bỏ sót.” Ông lão liếc Tô Minh, nhíu mày.

Tô Minh vẫn gật gù, hướng tới nhện chín chân trên vách tường.

“Ta muốn nó!”

“Chân thứ chín của Nhện Cửu Văn, đó là tập trung tinh hoa toàn thân, cực hiếm thấy. Chỗ này ta không lấy thạch tệ, ngươi có gì trao đổi? Nếu là vật bình thường thì đừng lấy ra.” Ông lão nhìn Tô Minh, lạnh lùng nói.

“Lấy vật này!” Tô Minh không nói nhảm tay phải sờ bên trong áo lấy ra một cốt đao đen. Đao toàn thân đen thui nhưng nhìn kỹ có thể thấy bên trong có sợi chỉ đỏ.

Vật này là cốt đao Phương Mộc tặng cho.

Hắn đặt đao xuống đất đẩy hưởng ông lão. Ông lão vẻ mặt bình tĩnh cầm lấy cẩn thận nhìn.

“Giả Man Khí của An Đông bộ lạc.” Ông lão ngẩng đầu liếc Tô Minh, nhìn không thấu hắn. Ông biết cốt đao này người ngoài rất ít có, chỉ có An Đông bộ lạc mới có và chế tạo, người được đao này chắc chắn liên quan đến An Đông bộ lạc.

“Vật này trừ đổi chân thứ chín của con nhện ra còn thêm vào xương này!” Tô Minh làm như tùy tiện chỉ vật trên cái giá bên cạnh ông lão, một bộ xương đen cỡ nắm tay. Kỳ lạ là trên xương cốt toát ra lạnh lẽo băng sương, hiển nhiên con thú để lại bộ xương này không bình thường.

“Xương thú Thái Kinh. Đao này chỉ có thể đổi một, không đổi đến hai loại được.” Ông lão mỉm cười, nhìn ra người trước mắt hiển nhiên càng nghiêng hướng bộ xương. Có lẽ vì thanh đao nên sắc mặt ông không lạnh lùng nữa, hơi nhu hòa.

“Ông cẩn thận xem kỹ thanh đao.” Tô Minh nhìn ông lão, bình tĩnh nói.

Ông lão ngẩn ra, nghe vậy cúi đầu lần nữa xem xét, hai mắt hơi co rút. Ông thấy sợi chỉ đỏ trong đao, nắm lấy đao vung một cái, lập tức khí lạnh toát ra, nhưng trong khí lạnh tồn tại sự nóng cháy. Lạnh và nóng giao hòa như hợp lại một chỗ.

Chốc lát sau, Tô Minh ra khỏi cửa tiệm, trong tay cầm chân thứ chín của Nhện Cửu Văn, còn có xương đen. Ông lão đoán không sai, đích thực Tô Minh muốn xương này.

Nói chính xác hơn hai thứ hắn đều muốn. Một cái là cần cho luyện chế Nạp Thần Dược, cái khác là vật trồng dược Đoạt Linh Dược.

‘Không ngờ chỗ này có cả hai vật phẩm, tuy nói tạm thời không dùng được nhưng lấy giả Man khí duy nhất hiện tại đổi, trước tiên…’ Mắt Tô Minh chợt lóe, trong đầu hiện ra chuông đen trên cổ tay phải ông lão.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK