Thời gian năm năm đừng nói là tu sĩ, dù là người bình thường thì thấy năm năm không xa. Mặc dù không thể hình dung nó trong chớp mắt nhưng thường hay bất giác không biết đã qua bao lần năm năm.
Trước năm năm này, bốn mươi năm từ khi Tô Minh bắt đầu lập uy, có thể nói nguyên thế giới Tang Tương, trong trăm năm trước khi tai kiếp đến, đây là thời gian yên bình nhất. Không có giết chóc, không có điên cuồng gần như có mỗi lúc tai kiếp. Những cường giả kỷ trước im lặng, thậm chí có nhiều người rời đi, dù sao Tô Minh tồn tại ở đây, khiến họ sợ hãi và bị ám ảnh.
Trong nguy hiểm như vậy, dù bọn họ có điên cuồng, muốn trút ra cũng khó kéo dài lâu, luôn phập phồng lo sợ. Đối với bọn họ, có thể nói bốn mươi năm này sống không thú vị. Tương đối thì những tu sĩ trốn vào Đạo Thần chân giới dường như tìm lại bình tĩnh ngày nào, điều kiện là nếu toàn Tam Hoang đại giới không chấn động, không có trời sao gợn sóng như biển.
Bốn mươi năm nay, Tam Hoang chấn động càng kịch liệt, sóng gợn trời sao phủ trùm. Khi mọi người ngẩng đầu lên nhìn thì trên bầu trời không còn xanh biếc như mười năm trước, đó là hỗn tạp, mặt trời chưa từng mọc từ mười năm trước, đã tám năm rồi ánh trăng không xuất hiện. Bởi vì từng tinh cầu, từng đại lục, không nói toàn bộ nhưng có gần một nửa chìm trong hư vô theo Tam Hoang chấn động, chỉ thấy ảo ảnh chứ không trông thấy toàn bộ, giống như trời sao biến thành hai phần.
Một phần sóng gợn quanh quẩn, phần kia dưới cơn sóng, trời sao tựa như gương. Nói nó là gương bởi vì mấy năm gần đây nếu đi trong trời sao, ở dưới tinh cầu, đại lục nhìn thấy trong hư vô tồn tại một thế giới khác. Cánh bên kia Tang Tương khiến nhiều người thấy rõ.
Bởi vì bốn cánh này đã xích lại gần hình thành khe hở mắt thường khó thấy, chỉ khi phóng to nó lên gấp mấy lần mới nhìn thấy các cánh chồng lên nhau gần như hoàn mỹ.
Bốn mươi năm qua Tô Minh mở mắt ba lần. Lần đầu tiên là mười năm đầu, thân thể ở trong Chúng Linh điện hoàn thành lần thăng linh cuối cùng, đẳng cấp sinh mệnh hoàn toàn chuyển đổi trở thành tiên linh. Thân thể đang dung hợp thì Tô Minh mở mắt ra, hắn thấy thế giới kia bên trong Tang Tương, sinh mệnh trong đó bàng hoàng, sợ hãi.
Lần mở mắt thứ hai là mười năm sau nữa, Tô Minh như thức tỉnh từ giấc ngủ say. Tô Minh thấy Tam Hoang, thấy Tang Tương, thấy Tô Hiên Y, thấy Đế Thiên.
Tô Minh đoán ra được chút ít kế hoạch của những người này, dù không phải là toàn bộ nhưng nhiều ít hiểu ra. Ánh mắt Tô Minh thường nhìn trời sao bên dưới, khi sắp nhắm lại thì lướt qua hư vô bên trên, khóe môi cong lên tia hiểu ra.
Lần mở mắt thứ ba là bây giờ, cách tai kiếp chỉ còn năm năm. Tô Minh mở đôi mắt, không nhắm lại nữa.
Tô Minh nhìn thế giới, nhìn trời sao, nhìn hư vô, nhìn chúng sinh trong Đạo Thần chân giới, mắt Tô Minh có lưu luyến, hồi ức quá khứ, những gì tốt đẹp ở Ô Sơn lúc còn nhỏ, và than thở nhớ nhà.
Tô Minh biết mọi thứ sắp kết thúc, đây là điều không thể tránh khỏi. Bây giờ tu vi của Tô Minh đã đến loại trình độ này vẫn không thể biến đổi sự thật, thậm chí không đủ sức mạnh tự bảo vệ mình. Tô Minh có thể tồn tại sau tai kiếp không, có cơ hội tìm đến đám sư huynh, Thương Lan không, bản thân hắn không biết.
Tô Minh nhìn bốn năm, trong bốn năm qua hắn chưa từng nhắm mắt, như muốn ghi nhớ mỗi một vùng trời sao, mỗi một tinh cầu, mỗi một đại lục, thậm chí là mỗi một gương mặt nơi này. Vì Tô Minh hiểu qua lần này nếu hắn còn muốn thấy thì chỉ có gặp trong mơ, trong ký ức.
Không phải ai cũng có khả năng chứng kiến thế giới hủy diệt, không phải mỗi người rực rỡ trong hủy diệt, tương tự, không phải ai có thể cảm thán kiếp người trước hủy diệt.
Tô Minh khá may mắn, bởi vì hắn có thể ngồi khoanh chân tại đây nhìn thế giới hủy diệt, nhìn tất cả tốt đẹp thành hư vô, nhìn nhà hắn từ nay thành mộng đẹp.
Mãi khi Tô Minh ngẩng đầu lên nhìn hư vô bên trên, mơ hồ thấy có một vòng xoáy, bên trong có con sông tên vong xuyên, phía đối diện gọi là bờ bên kia.
Đó là nơi Tô Minh đưa tất cả người thân, bạn bè đi, mang theo chúc phúc của hắn. Tô Minh hy vọng bọn họ ở đó có thể rời xa tai kiếp, tránh đi tai họa mà chính hắn không chắc thoát khỏi.
Tô Minh nhìn nhìn, khóe môi cong lên, nụ cười vui mừng, thỏa mãn. Đời Tô Minh nặng tình, đưa những người đi bờ đối diện là người hắn trân trọng nhất.
Tô Minh nhìn nửa năm, cho đến khi cảm nhận Tam Hoang đại giới ầm vang, trong nửa năm ngắn ngủi này ầm ĩ hơn trước kia nhiều, cả đại giới lắc lư, sóng gợn ngày càng mãnh liệt. Tô Minh biết tai kiếp đã bắt đầu xuất hiện. Tô Minh định thu lại tầm mắt, chuẩn bị cho cuộc chiến quan trọng nhất với hắn thì chợt người run lên. Con ngươi Tô Minh co rút, nhìn chằm chằm tạn cùng hư vô bên trên, nhìn bờ đối diện bên trong. Tô Minh thấy rõ nước sông vong xuyên chảy ngược!
Hình ảnh này biến mất trong khoảnh khắc, khi Tô Minh nhìn kỹ thì vong xuyên vẫn chảy xuôi, nhưng khoảnh khắc chảy ngược kia làm tinh thần hắn thay đổi. Tô Minh đứng bật dậy, biểu tình nghiêm túc chưa từng có. Chảy ngược một giây không phải là chuyện nhỏ, nếu vong xuyên có thể đảo ngược thì đại biểu người ở bờ bên kia cũng rút lui. Nếu so sánh nó thành thời gian thì có lẽ có ai đang thi pháp muốn đem những người Tô Minh đưa đi kéo trở về!
May mà chảy ngược chỉ trong một giây liền biến mất, có Tô Minh chúc phúc, có thần thông của hắn, Tô Minh có thể tiến hành đấu pháp vô hình để vong xuyên cứ chảy xuôi, không để chuyện này ra ngoài ý muốn.
Tô Minh trầm ngâm, mắt chợt lóe, giơ tay phải ấn vào trán, há mồm phun ra ngụm máu. Tô Minh bắt lấy máu tươi, bóp mạnh, không vung lên trên mà hất xuống trời sao bên dưới. Máu biến thành chín ấn ký phù văn đỏ như máu, khoảnh khắc dung nhập vào trời sao bên dưới.
Tô Minh lên tiếng:
- Phong thuật năm tháng đảo ngược!
Con mắt thứ ba trên trán Tô Minh đỏ rực, không gian ầm vang phát ra tiếng nổ điếc tai.
Những người bị đưa đi là nghịch lân của Tô Minh, dù bây giờ chỉ có một chút khả năng nhưng hắn quyết không cho phép ai đụng vào. Tô Minh đứng dậy, biểu tình lạnh băng, giết chóc đã nhiều năm rồi chưa xuất hiện, người hắn phát ra khí lạnh, làm trời sao có dấu hiệu đóng băng. Ánh mắt đầu tiên Tô Minh nhìn giới cánh thứ bốn, chỉ có Diệt Sinh lão nhân mới có tư cách làm chuyện đụng vào nghịch lân của Tô Minh. Nhưng Tô Minh liếc qua không thấy Diệt Sinh lão nhân, cũng không phát hiện dấu vết có người đảo ngược thời không ở giới cánh thứ bốn.
Tô Minh nhíu mày, con ngươi co rút, biểu tingh suy tư. Bỗng có tiếng nổ kinh thiên động địa vang trong trời sao, thanh âm vang vọng Tam Hoang đại giới, ảnh hưởng thần nguyên tinh hải, khuếch tán Ám Thần, Nghịch Thánh, quanh quẩn giới cánh thứ bốn, từ hư vô hồi âm đến Tang Tương đại giới. Thanh âm như là tiếng tai kiếp gõ vang, nghe không giống tiếng nổ mà như người sắp chết phát ra tiếng thở dài sắp lìa đời.
Những tu sĩ có kinh nghiệm kỷ trước đều yên tĩnh lại, vẻ mặt buồn phiền ở chỗ của mình nhìn trời sao. Đây không phải lần đầu tiên bọn họ nghe thấy thanh âm như vậy, họ hiểu rằng khi thanh âm dó vang lên đại biểu cho tai kiếp buông xuống.
Khi thanh âm vang vọng, trong Tam Hoang đại giới, sóng gợn trong trời sao biến mất. Sóng gợn tán đi, trời sao biến thành trong suốt cho mọi người thấy bên dưới trời sao còn có một trời sao khác.
Liên tục có tiếng nứt vỡ, hơi thở hủy diệt, lực lượng tai kiếp giáng xuống tất cả thế giới Tang Tương.
Ầm!
Trong phút chốc vang lên thanh âm thứ hai, vang vọng như nhạc tang xé hồn phách. Hơn một nửa tu sĩ Tam Hoang vẻ mặt ngơ ngác, bọn họ đang làm dở chuyện gì trong một giây khsoe môi lộ nụ cười, biến thành tro bụi.
Trên ngọn núi trong tinh cầu nào đó nhất giới, một ông lão điên cuồng cười to chỉ vào bầu trời, tiếng cười thê lương:
- Tai kiếp, đây là chuông tang tai kiếp trong truyền thuyết ... tai kiếp ... ha ha ha ha ha ha!
Một tông môn, bên trong có mấy ngàn tu sĩ khoanh chân tĩnh tọa, miệng mỉm cười biến thành tro bụi, thành lệ trong mắt tông chủ trước mặt họ.
Hình ảnh tương tự có khắp bốn giới Tam Hoang. Trong bộ lạc thần nguyên tinh hải, từng tộc diệt vong, tiếng thét gào thê lương ngừng bặt đại biểu một tộc quần tan biến.
Nhiều cường giả kỷ trước tràn ngập khắp Tam Hoang nhìn tình hình, đầu óc hiện ra bi thương trong tai kiếpk ỷ của họ. Bọn họ không còn là hung thần mà biến trở về tu sĩ, dường như tiếng nổ chuông khiến bọn họ thật sự thức tỉnh rồi.