Thu Hải bộ lạc là một đại bộ lạc ở một góc đất Vu tộc, bây giờ những người di chuyển chỉ là một phần mà thôi. Đội ngũ hàng dài từ xa nhìn lại liền thành một mảnh rậm rạp, có rất nhiều mãnh thú khổng lồ ở trên mặt đất cõng các kiến trúc bộ dạng đặc biệt và tộc nhân Thu Hải bộ lạc, chậm rãi tiến lên.
Trên bầu trời, mấy ngàn thu ngư bơi lội như muốn che đậy bầu trời, từng tiếng hú vang vọng. Có không ít mãnh thú thu ngư tản ra bốn phía như đang tuần tra.
Tô Minh ngồi xếp bằng trên người một con rùa vạn mét, bốn phía là tộc nhân Thu Hải bộ lạc ngồi xếp bằng trên chín con. Chín người này tu vi không bình thường, toàn bộ đều là Ương Vu.
Chúng bao bọc Tô Minh vào trong như đang bao vây, đó là mệnh lệnh của người đàn ông Tuyệt Vu.
Bên cạnh Tô Minh nằm một người, người đó chính là ông lão Man tộc. Cả người lão không động đậy được, nhưng đầu óc tỉnh táo, lòng tràn đầy kinh ngạc từng hình ảnh vừa trông thấy.
Lão không tin Tô Minh chính là Nhiếp Hồn, nhưng sự việc phát triển khiến cuối cùng khiến lão do dự, mãi đến giờ phút này vẫn không hiểu rõ, Tô Minh rốt cuộc chính là ai!
Tô Minh một đường im lặng, ngồi xếp bằng tại đó, vẻ mặt bình thường không lộ ra suy nghĩ trong lòng. Con rùa hắn ngồi là thứ hai trong chín con, đằng trước con rùa số một là tọa giá của người đàn ông Tuyệt Vu.
Tô Minh ở đây có thể nhìn thấy phía xa, trên con rùa số một, người đàn ông tóc dài đưa lưng về phía mình. Tóc người này dài đến mức Tô Minh chưa từng trong thấy qua, cũng là Tuyệt Vu thứ nhất hắn từng gặp.
Đặc biệt nghĩ tới Tuyệt Vu có thể so với cảnh giới Man tộc, con ngươi Tô Minh co rút.
‘Vu tộc có bao nhiêu Tuyệt Vu nhỉ? Chắc sẽ không nhiều, tựa như hoàn mỹ Man Hồn của Man tộc cũng cực kỳ ít ỏi.’ Đối với tầng Tuyệt Vu và hoàn thành Man Hồn, Tô Minh hiểu biết có rất ít, điều đó đối với hắn quá xa xôi.
‘Chỉ một ánh mắt đã có thể khiến sơ kỳ Man Hồn gần như tan vỡ bó tay chịu trói. Sức mạnh của Tuyệt Vu chỉ sợ là lực lượng đỉnh cao nhất cả Nam Thần. Tuyệt Vu, nhưng không biết người này tên là gì. Tuy nhiên, chắc chắn là hạng nổi tiếng như cồn trong hai tộc Vu Man.’ Tô Minh lặng lẽ quan sát bốn phía.
Tốc độ di chuyển của bộ lạc khá chậm, khi hoàng hôn đến thì đội ngũ dần tạm dừng. Tại mặt đất hoang vu, từng tộc nhân Thu Hải bộ lạc quen thuộc sắp xếp từng cái lều da thú, nhóm lửa, mọi thứ chỉnh chu trật tự, không có chút gì rối loạn, dường như mỗi người đều biết việc mình phải làm.
Khi hoàng hôn biến mất, bầu trời tối đen thì từng đống lửa chiếu rọi bốn phía. Làm nơi ở tạm của bộ lạc, phạm vi chỗ này vẫn rất lớn. Ít nhất chỗ Tô Minh đứng đưa mắt nhìn về phía xa thì chỉ mơ hồ nhìn tới tận cùng, nhưng nơi bộ lạc tạm dừng chân cụ thể lớn bao nhiêu thì hắn thấy không rõ.
Trăng trên cao dần ẩn hiện trong áng mây, dưới đất chớp lóe ánh lửa. Dù phía xa tối đen nhưng trong bộ lạc này khá sáng sủa. Một số con nít chơi đùa với nhau, đôi khi truyền đến tiếng vui cười. Dần dần, tộc nhân Thu Hải bộ lạc lấy ra đồ ăn, một ít tộc nhân dùng đống lửa nướng thịt, có mùi hương khuếch tán. Nguyên nơi bộ lạc tạm thời dừng chân bắt đầu vang tiếng rộn rã.
Tô Minh ngồi bên cạnh đống lửa, nhìn mọi thứ. Nếu không xem đồ đằng, hắn thậm chí có ảo giác, mình đang ở không phải Vu tộc mà chính là Man tộc.
Dù là ẩm thực hay thói quen cư ngụ, tất cả quá giống nhau. Trừ thần thông, thuật pháp hai tộc là không giống ra.
Khi Tô Minh hoảng hốt thì hắn thấy không xa một ở đống lửa khác đang có ba đứa con nít khoảng bảy, tám tuổi mặc da thú, tóc hơi rối đang chạy giỡn đuổi theo nhau. Trong đó một đứa bé mắt khá to, mặt hồng hào, nhìn cực kỳ đáng yêu.
Đứa bé này chạy đằng trước, tiếng cười toát ra vui sướng. Sau lưng bé hai đồng bạn đuổi theo.
“Hai ngươi chậm quá đi, ta đếm ba tiếng, nếu các ngươi còn không đuổi kịp thì sẽ không cho các ngươi chơi a tô cổ!” Đứa bé chạy đằng trước cầm một trống nhỏ hình tròn, có một cái liên tiếp bàn tay, bị bé cầm. Chỉ là mặt đất không bằng phẳng, bé ngoái đầu nói chuyện, bàn chân bị vấp, người té ngã.
Bé té ngã lập tức hai đồng bạn sau lưng đuổi kịp, ba đứa trẻ ở trên mặt đất đùa giỡn.
Nhưng ba đứa đùa một hồi truyền đến tiếng cãi vả khiến Tô Minh đưa mắt nhìn.
“Tại ngươi hết, làm vỡ a tô cổ rồi, tại ngươi!”
“Đây là a ba làm cho ta, ngươi đền đi!”
Trong ba đứa trẻ, đứa bé lúc trước té ngã đang cúi đầu, biểu tình muốn khóc. Trên tay bé là mặt trống nhỏ lúc trước cầm, giờ bị thủng một lỗ hổng.
Hai đứa trẻ khác trên mặt lộ vẻ uất ức và tức giận, la hét.
Chuyện như vậy đôi khi xảy ra giữa đám con nít, đối với điều này, đa số Vu nhân xung quanh làm bộ không thấy. So với con nít ngây thơ, những Vu tộc người trưởng thành bây giờ trong lòng nặng nề. Bởi vì bọn chúng chẳng bao lâu sau sẽ tham gia vào chiến tranh, có lẽ cuối cùng sống sót rất ít, rất ít.
Tô Minh nhìn ba đứa trẻ, nhìn trong đó một đứa cầm mặt trống nhỏ, hắn chậm rãi đứng lên. Khi hắn dứng dậy, lập tức chín Ương Vu vây quanh hắn tập trung ánh mắt nhìn hắn, lộ ra cảnh giác.
Tô Minh không thèm để ý ánh mắt của chín người này, hắn đi hướng ba đứa trẻ đang cãi vả.
Đối với hành động của Tô Minh, chín Ương Vu nhíu mày, trong đó có một người chắn giữa Tô Minh và ba đứa trẻ, khi hắn đi tới thì nhìn chằm chằm vào hắn. Gã định há miệng thì mắt bỗng hoa lên, đợi khi thấy rõ thì đã mất bóng dáng Tô Minh.
Gã ngẩn ra, sau đó mạnh ngoái đầu. Gã thấy đằng sau lưng, Tô Minh đưa lưng về phía gã, đi hướng ba đứa con nít.
Theo người này vẻ mặt biến đổi, còn lại tám người cũng tương tự. khi chúng định tới gần Tô Minh thì thấy hắn đã tới bên cạnh ba đứa trẻ, khựng lại, ngồi xổm xuống.
“Để chú xem xem, nói không chừng có thể sửa giúp các ngươi.” Tô Minh đội mặt nạ, nhưng lộ ra ra ánh mắt dịu dàng và lời nói nhỏ nhẹ.
Ba đứa bé ngẩn ra, mở to mắt nhìn Tô Minh.
“Chú, ngươi có thể sửa a tô cổ?”
“Đúng thế, đây là a ba ta làm cho ta, tại hắn làm hỏng!”
“Chú, chú sửa giùm đi, tại ta không tốt, làm vỡ nó!”
Chín Ương Vu sau lưng Tô Minh đang định tới gần khựng bước chân. Chúng nghe thấy lời Tô Minh, nhìn thấy hành động của hắn.
Tô Minh từ trong tay đứa trẻ nhận lấy trống nhỏ, nhìn lướt qua, trong mắt có hoài niệm. Sự tương tự giữa hai tộc Vu Man khiến đồ chơi của con nít gần như giống nhau.
Ví dụ như a tô cổ, Tô Minh còn nhớ lúc mình nhỏ xíu thì A Công đã làmcho một cái. Đó là trống nhỏ làm từ da thú. Ở hai bên trống có dây cỏ cột hòn đá nhỏ, tay lắc thì hòn đá theo sợi dây sẽ đánh vào mặt trống, phát ra tiếng thùng thùng.
Đây là loại đồ chơi lúc Tô Minh còn nhỏ rất thích. Hắn nhìn trống trong tay, khuôn mặt sau mặt nạ lộ ra nụ cười. Một mặt trống bị rách nên không phát ra tiếng. Tô Minh nâng tay lên, kéo xuống da thú đã rách, từ bộ đồ trên người đứa trẻ trước mặt xé một mảnh lại bỏ nó lên mặt trống, cố định lại, cầm trống xoay, lập tức phát ra tiếng thùng thùng.
Ba đứa trẻ hoan hô, khuôn mặt nhỏ nhắn lộ hưng phấn, cầm lấy trống nhỏ Tô Minh sửa xong đưa cho, chúng liếc nhìn nhau rồi hưng phấn chạy ra xa.
“Chú, cảm ơn ngươi, ta tên là a bố!” Đứa bé lúc trước ngã làm hư trống nhỏ phất tay với Tô Minh, vui vẻ chạy theo đồng bạn.
Bây giờ Tô Minh không để ý thù sâu như biển giữa Vu tộc và Man tộc Nam Thần, không để ý hai bên dưới Thiên Lam thành đang tiến hành chiến tranh không biết kéo dài bao lâu.
Hắn nhìn con nít ngây thơ, thầm thở dài.
“Không ngờ Mặc huynh sẽ giúp đám nhóc sửa a tô cổ. Ta nghĩ chắc ở trên người chúng ngươi nhìn thấy quá khứ của mình.” Một giọng nói đầy ý cười truyền đến từ sau lưng Tô Minh.
Thoe thanh âm là một thanh niên mặc đồ đen, có mái tóc dài đến eo xuất hiện. Thanh niên da trắng nõn, trán có đồ đằng thu ngư.
Bộ dáng của y hơi khác với Vu tộc khác. Phải biết rằng đồ đằng Vu tộc thường là xăm nguyên mặt, còn người này chỉ có ở trán, nơi khác chẳng tồn tại đồ đằng nào.
Y từ xa đi đến. Theo y tới gần, chín Ương Vu giám thị Tô Minh vẻ mặt cung kính, thanh niên phất tay một cái, chín người lùi lại.
“Quá khứ đã không còn.” Tô Minh xoay người, thản nhiên nhìn thanh niên.
“Quá khứ mặc dù không còn nhưng hiện tại phải nắm chắc, bởi vì hành động hiện tại sẽ quyết định tương lai.” Thanh niên mỉm cười, cũng nhìn Tô Minh.
Khoảnh khắc ánh mắt hai người va nhau.
“Nha Mộc Thu Hải bộ lạc, Nhiếp Hồn Ương Vu.” Thanh niên cười nói, thu lại tầm mắt nhìn Tô Minh, ngồi bên đống lửa.
“Mặc huynh, uống rượu không?” Thanh niên nói, sau lưng lập tức có người tiến lên vài bước, ở bên cạnh y đặt hai vò rượu, sau đó cung kính lùi xuống.
Tô Minh ngồi bên cạnh, lắc đầu.
Thanh niên cầm một vò rượu, mở nắp ra uống hớp lớn, thở ra hơi dài.
“Mặc huynh là từ chiến trường đến đúng không?” Thanh niên đặt vò rượu xuống, làm như thuận miệng nói.
“Tại sao hỏi vậy?” Tô Minh bình tĩnh lên tiếng.
“Trên người ngươi có mùi máu của Vu tộc ta. Chắc là Vu tộc chết trong tay chân thần Phong Man Mặc huynh không ít.” Giọng thanh niên nhẹ nhàng, nhưng lời thốt ra ở trong bộ lạc náo nhiệt tựa khí lạnh đâm hướng Tô Minh.