Mục lục
Cầu Ma
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Thằng bé Trác Qua này kết bạn với kẻ không ra gì, bị người lợi dụng. Nhưng dù sao việc này là nó làm lỗi, nên chịu trách nhiệm chuyện đã làm! Bắt đầu từ giờ phút này, Trác Qua không còn là tộc nhân Quỷ Đài bộ lạc ta. Sống hay chết mặc kệ sư thúc quyết định!” Man Công Quỷ Đài bộ lạc bình tĩnh nói, nói xong liếc Trác Qua một cái, trong mắt lạnh lẽo, vung tay áo.

Thân thể Trác Qua quỳ tại đó lập tức bị gió cuốn bay thẳng tới chỗ đám Tô Minh. Gã té trước mặt họ, bị gã đàn ông da đen nhe răng cười túm lên.

Thiên Tà Tử mặt đắc ý sờ cằm, ho khan.

“Đại chất nhi à, ngươi xem, sư thúc và mấy sư huynh ngươi ra tay không có chừng mực, đã hủy không ít nhà của ngươi…”

“Không sao, vật ngoài thân, có thể xây lại, huống chi gần đây ta cũng thấy mấy căn nhà có chút cũ nát, còn phải cảm ơn sư thúc giúp ta dọn dẹp.” Man Công Quỷ Đài bộ lạc Mặc Sơn mỉm cười, sắc mặt không biến đổi nhiều.

“Vậy à, thế thì ta yên tâm. Nhưng đại chất nhi, mấy sư huynh người đánh bị thương không ít người, còn chết vài cái…” Thiên Tà Tử ra vẻ khó xử.

“Không sao, là bọn họ tu vi không được, không liên quan đến người ngoài. Dù hôm nay không chết, một khi chiến đấu với Vu tộc cũng sẽ chết tại đó, coi như cho họ bài học.” Man Công Quỷ Đài bộ lạc biểu tình vẫn như cũ, cười nói. Dường như trên người lão vĩnh viễn không thể thấy tức giận.

Nhưng người như vậy dù biểu hiện tốt hơn nữa cũng không thể che giấu lòng độc ác. Tô Minh ở không xa nhìn Man Công Quỷ Đài bộ lạc. Hắn biết rõ, lấy tu vi của người này, khi mình và Nhị sư huynh đến chắc chắn lão biết, cũng biết mình muốn kiếm ai.

Nhưng khi đó lão giả bộ không biết, thậm chí mặc kệ tộc nhân ra tay, mãi đến khi đám Tô Minh tới đây, đến khi Thiên Tà Tử xuất hiện, lão mới không thể không xuất hiện nói những lời kia, còn giao ra Trác Qua. Tất cả hiển nhiên là vì đối phương rất kiêng dè sư tôn, hoặc là loại kiêng dè này ban đầu là do dự và quan sát, nhưng hôm nay, người này xuất hiện, tỏ vẻ, lão đã có suy đoán.

“Sư tôn, vãn bối còn có một vật muốn đưa lên, đại biểu Quỷ Đài bộ lạc ta xin lỗi về việc này.” Man Công Quỷ Đài bộ lạc mỉm cười nói, từ trong ngực lấy ra một thứ. Đó là một mộc giản, bị lão nắm trong tay, tay phải vạch vài nét, viết xuống hàng chữ xong cung kính đưa cho Thiên Tà Tử.

Thiên Tà Tử nhận lấy, cúi đầu nhìn, mặt mày hớn hở.

“Không tệ không tệ. Sau này có người nói ta điên nữa thì trong chứng cứ lấy ra nhiều thêm một thứ.”

Man Công Quỷ Đài bộ lạc Mặc Sơn cười chắp tay hướng Thiên Tà Tử.

“Vãn bối còn có việc trong tộc phải xử lý, không tiễn sư thúc. Nếu sư thúc có rảnh thì tùy thời đến bộ lạc ta làm khách.”

Từ đầu đến cuối lão không thèm nhìn đám Tô Minh, lời nói chẳng đề cập đến chút nào, dường như đám Tô Minh không tồn tại trong mắt lão, hoặc là không tư cách khiến lão chú ý. Lão để mắt chỉ có mình Thiên Tà Tử.

“Ngươi khách sáo quá, không có gì không có gì, mau trở về đi, ta đi đây!” Thiên Tà Tử trân trọng và vội vàng cất mộc giản, vỗ ngực, bộ dáng thỏa mãn.

Ông đang định xoay người tới chỗ Tô Minh cùng rời đi thì…

Ánh mắt Tô Minh chợt lóe, bước ra một bước.

“Sư tôn, đệ tử có lời muốn nói.”

“A? Lão tứ, có chuyện gì?” Thiên Tà Tử nhìn Tô Minh.

Man Công Quỷ Đài bộ lạc khóe miệng luôn cong lên nụ cười, ánh mắt vẫn không nhìn ai, dù bây giờ Tô Minh lên tiếng thì lão cũng không xem, chỉ nhìn Thiên Tà Tử.

“Lúc nãy đánh nhau đệ tử mất một cái túi, bên trong thạch tệ vàng hơn năm trăm cái, còn có một ít pháp khí khác. Lúc đó có thấy một tộc nhân Quỷ Đài bộ lạc lấy nó đi. Vật đó xin sư tôn giúp đệ tử thu lại.”

Tô Minh vừa thốt lời, chưa đợi Thiên Tà Tử lên tiếng thì Man Công Quỷ Đài bộ lạc trừng hướng Tô Minh. Đây là lần đầu tiên lão nhìn thẳng vào Tô Minh, nụ cười biến mất trên mặt, nhưng rất nhanh hồi phục như thường. Tuy nhiên ánh mắt trong thoáng chốc lạnh lùng, bị Tô Minh vẫn luôn quan sát biểu tình của lão cảm giác rõ ràng.

“Ô, còn có việc này? Hơn năm trăm thạch tệ vàng, nhiều vậy à!” Thiên Tà Tử mở to mắt, ngoái đầu nhìn Man Công Quỷ Đài bộ lạc, biểu tình nghiêm túc.

“Đại chất nhi, ngươi không đúng rồi. Thôi thôi, mau kêu người trả lại túi đệ tử ta đánh mất đi.”

Man Công Quỷ Đài bộ lạc im lặng giây lát, vung tay áo, lập tức từ trong ngực lấy ra một cái túi, từ bên trong móc ra sáu trăm khối thạch tệ vàng. Mỗi khối thạch tệ dù không bằng Thiên Lam Mộng tặng nhưng cũng không cách biệt là bao. Đặc biệt số lượng lớn, giá trị lớn, là điều Tô Minh chưa từng thấy.

“Không cần phiền phức, nơi này là sáu trăm kim thạch tệ, vị sư đệ này, ngươi xem đi.” Khóe miệng Man Công Quỷ Đài bộ lạc lộ nụ cười nhìn Tô Minh.

“Thạch tệ tuy tốt nhưng trong phạm vi này đều là Bắc Cương bộ lạc cai quản, bây giờ gần tới Thiên Lam Săn Vu, tất nhiên đôi khi sẽ ra ngoài tìm đồ vật, nếu có gì ngoài ý muốn…” Người lên tiếng không phải Tô Minh mà là Nhị sư huynh đứng một bên.

Lời nói không còn lạnh lùng mà nhu hòa, như gió xuân thổi qua. Khoảnh khắc phát ra tiếng nói, Tô Minh lập tức nghiêng đầu nhìn Nhị sư huynh.

Chỉ thấy giờ phút này Nhị sư huynh không còn lạnh lùng trước đó, lại biến trở về người đàn ông dịu dàng luôn thích ánh nắng chiếu bên mặt, để ánh sáng rọi trên người.

Mặt y mang nụ cười nhu hòa, gật đầu với Tô Minh. Bề ngoài tuấn tú, nụ cười rực rỡ, khí chất bình thản, khiến Tô Minh rất khó đem bộ dáng mới nãy của y hợp thành một, rất khó tin tưởng Nhị sư huynh chân chính đến.

Khoảnh khắc lời nói phát ra, Man Công Quỷ Đài bộ lạc nhìn chằm chằm Nhị sư huynh, sắc mặt thoáng âm trầm, chậm rãi mở miệng.

“Việc này dễ làm. Nếu các ngươi trước Thiên Lam Săn Vu, ở bên ngoài Thiên Hàn Tông gặp chuyện gì ngoài ý muốn, Quỷ Đài bộ lạc ta toàn quyền phụ trách!”

“Như vậy à, thế thì ta mới dám nói, kỳ thật, sư phụ, ta cũng mất không ít thạch tệ.” Nhị sư huynh ôn hòa cười.

“A? Ngươi cũng mất à, bà nội nó, mấy người các ngươi đi ra đánh nhau sao đem theo hết tài sản vậy chứ. Tốt tốt tốt, làm rất tốt. Cái kia…lão nhị, sau này cũng viết điểm này vào nguyên tắc Cửu Phong!” Thiên Tà Tử vừa lòng gật gù.

Nhị sư huynh dường như hơi ngại ngùng, nhìn Man Công Quỷ Đài bộ lạc sắc mặt âm trầm.

“Cái kia…ta mất không nhiều, cũng là năm trăm kim thạch tệ, còn có một quỷ xoa, và mười bộ pháp khí, hơn một trăm bình nước thuốc trị thương. Không nhiều, thật tình không nhiều, mấy vật linh tinh khác thì bỏ đi, ta không nhỏ nhen, không cần tính toán. Lão tứ, ngươi còn mất cái gì không?” Nhị sư huynh cười, nhẹ giọng nói, nhìn Tô Minh.

Bây giờ Man Công Quỷ Đài bộ lạc sắc mặt càng thêm âm trầm.

Tô Minh vốn tưởng mình đã miệng rộng lắm rồi, nhưng nghe xong lời của Nhị sư huynh mới biết cái gì gọi là miệng rộng.

“A…ta nhớ còn mất hơn một trăm khối băng đá, ưm, còn có Ngưng Cố Thảo, Tam Vị Chi, Trần Lan Diệp…” Tô Minh nói tổng cộng mười tên thảo dược.

“Còn có bảy xương thú Khai Trần, và tám thân thể con rối Khai Trần, và…” Tô Minh càng nói tới cuối không biết nên nói thêm gì.

Sắc mặt Man Công Quỷ Đài bộ lạc đã đen như than, bây giờ như biến thành sát khí lạnh lùng nhìn đám người Tô Minh. Tộc nhân Quỷ Đài bộ lạc xung quanh từng người biểu tình phẫn nộ.

“Khụ, lão tứ, trí nhớ của ngươi tệ quá, ta nhớ rõ trong túi của ngươi còn có thanh quỷ xoa!” Nhị sư huynh ở một bên ho khan vài tiếng.

“Đúng rồi, ta nhớ rồi, còn có một quỷ xoa.” Tô Minh chớp mắt, vội nói.

Man Công Quỷ Đài bộ lạc giận đến bật cười, nhưng lão hít sâu, nhắm mắt lại, lát sau khi mở ra thì trong mắt bình tĩnh trở lại, mỉm cười gật đầu.

“Tuy ta rất tò mò làm sao ngươi bỏ tám thân thể con rối vào trong túi được. Ta cũng rất tò mò, bảo vật quỷ xoa đặc biệt của Quỷ Đài bộ lạc ta làm sao tồn tại trong túi các ngươi. Nhưng nếu các ngươi đã mất tại Quỷ Đài bộ lạc ta vậy thì đưa cho các ngươi!” Man Công Quỷ Đài bộ lạc vừa mới nói xong đột nhiên ngẩng đầu nhìn phía xa.

Chỉ thấy phương xa có một gã đàn ông vạm vỡ cầm búa lớn nhanh chóng chạy tới, gã vừa chạy vừa la to.

“Đợi đã, đợi đã…Hổ Tử ta cũng làm mất không ít đồ!”

Nhị sư huynh mỉm cười, trong lòng bàn tay có một lá xanh, bây giờ lá tan thành tro. Việc có lợi y sẽ không quên đồng môn sư đệ, ví dụ Hổ Tử tới đây là bị y xảo diệu đánh thức, báo cho biết.

“Ta mất một vạn vò rượu ngon!!! Ta chỉ mất nhiêu đó, không mất cái gì khác, ngươi trả rượu cho ta!” Hổ Tử thở hồng hộc chạy tới bên cạnh Tô Minh, lớn tiếng nói với Man Công Quỷ Đài bộ lạc, trong đáy mắt tràn đầy mong chờ và khao khát.

Man Công Quỷ Đài bộ lạc tay bản năng siết chặt, im lặng giây lát vung tay áo, xoay người đi hướng tuyết nguyên, chỗ có thành trì Quỷ Đài bộ lạc.

“Đưa cho họ!!!” Lời nói vang vọng lộ ra giận dữ.

Nhưng lão vừa phát ra tiếng, còn chưa đi xa thì Thiên Tà Tử mắt đảo tròn, ho khan mấy tiếng, nói với Man Công Quỷ Đài bộ lạc.

“Cái kia…đại chất nhi! Ngươi thấy đấy, ta già rồi, lớn tuổi, trí nhớ không tốt lắm. Ta bỗng nhiên nghĩ ra mình cũng mất không ít đồ…”

Bước chân Man Công Quỷ Đài bộ lạc khựng lại, đưa lưng hướng mọi người, không nhìn thấy săc mặt nhưng cảm nhận được lửa giận bốc lên cao.

Dường như lão không thể chịu đựng được nữa. Nhưng khi lửa giận bắn ra thì bỗng nhiên truyền đến tiếng rào rạo như đạp trên tuyết đọng, đến từ bên dưới tuyết nguyên. Ngay sau đó, một người mặc áo tím, trùm kín đầu đi tới, đi tới trên tuyết nguyên.

“Những thứ các ngươi mất ta đều có thể cho. Nhưng, ta muốn cùng hắn, một mình nói chuyện.” Thân hình đó nâng lên tay phải, cánh tay khô gầy như xương, ngón tay cũng thế, còn có móng dài, chỉ phương hướng chính là Tô Minh đứng không xa!

Thanh âm khàn khàn như xuyên thấu năm tháng, ở trong cõi trời đất mơ hồ bất định.

“Quỷ Phương!” Thiên Tà Tử biểu tình biến nghiêm túc, quần áo từ màu trắng có dấu hiệu chuyển biến.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK