Mục lục
Cầu Ma
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Quỷ bắn ngược ra sau, hét thảm nhanh chóng tan biến. Khi nó lùi về bên cạnh Cơ Phu Nhân thì thân thể chỉ còn một nửa, mắt thấy sắp thành mây khói. Nó nhìn Cơ Phu Nhân, trong mắt sự hung ác biến mất, còn lại là dựa dẫm và lưu luyến. Cơ Phu Nhân biểu tình phức tạp. Con quỷ đi tới trống nhỏ, bắt lấy cái trống, hướng Cơ Phu Nhân lộ ra nụ cười thuộc về đứa trẻ. Trong nụ cười, thân thể nó dần tán đi trở về cát bụi.

“Cục cưng, ngươi cũng đi rồi…” Cơ Phu Nhân ngẩn ra một lúc, ngẩng đầu nhìn Tô Minh từ xa đi đến. Trong mắt bà không còn là oán độc mà lộ ra âm trầm.

“Ngươi rất mạnh. Nếu ngươi còn có thể mạnh hơn nữa thì ta sẽ tặng ngươi một báu vật! Báu vật này đến từ cổ xưa, lúc chưa có Man tộc và Vu tộc. Là căn nguyên nguyền rủa thuật của Cơ Vân Hải. Chính vì gã có được nó mới học nguyền rủa!” Cơ Phu Nhân nói, tay phải nâng lên, ấn vào vết sẹo cỡ nắm tay dưới ngực phải.

Khoảnh khắc ấn vết sẹo, năm ngón tay Cơ Phu Nhân xuyên thấu qua da thịt, đâm vào trong người. Bà lảo đảo lùi vài bước, khi tay phải lấy ra thì trong tay bà xuất hiện một cây xương sườn.

Xương sườn đó là của bà!

Trên xương sườn có một chiếc nhẫn đỏ đội lên trên.

Cơ Phu Nhân bóp chặt xương sườn, nâng tay trái bấm pháp quyết, miệng phát ra âm thanh khó hiểu. Xương sườn vỡ ra, chiếc nhẫn đỏ bềnh bồng giữa không trung. Ánh sáng xanh đỏ chợt lóe, ù vang một tiếng, biến mất.

Tô Minh biến sắc mặt. Thần thức của hắn vẫn luôn tản ra, mới rồi một khoảnh khắc hắn mơ hồ cảm giác không phải chiếc nhẫn biến mất mà là mở rộng vô số lần. Cứ thế hắn và Cơ Phu Nhân đang ở trong cái vòng chiếc nhẫn mở rộng. Tô Minh thậm chí không có thời gian suy nghĩ, bên tai truyền đến tiếng vù vù. Ngay sau đó, góc chân trời trong tầm mắt hắn bay ra vệt chỉ đỏ. Chớp mắt, thế giới trong mắt hắn thành màu máu.

Nếu bây giờ từ trên cao nhìn xuống có thể mơ hồ thấy xung quanh Tô Minh cách mấy ngàn mét, một vệt đỏ hình tròn đang rít gào co lại, tốc độ co rút không thể hình dung.

Tô Minh không kịp tránh né, thậm chí tất cả tuyệt chiêu của hắn không kịp thi triển, ngay cả nhấc tay lên cũng không được. Vệt đỏ từ bốn phía co rút đã cách hắn mười mét.

Sợi chỉ đỏ đó chính là chiếc nhẫn!

Sau khi chiếc nhẫn này mở rộng bao phủ Tô Minh vào trong thì thu nhỏ lại, thanh thế không mạnh nhưng đem đến cảm giác nguy hiểm cho hắn thì rất hiếm thấy. Một khi nó hoàn toàn co rút, thân thể Tô Minh chắc chắn không thể chịu đựng nổi, vỡ không chỉ thân xác còn có linh hồn hắn.

Thời gian quá ngắn, hắn không kịp phản kháng thì chỉ đỏ đã tới gần.

*Oành* một tiếng chấn.

Thân thể Tô Minh tan vỡ, sương máu tràn ngập. Còn lại giữa không trung chỉ có một chiếc nhẫn đỏ nhỏ xíu bềnh bồng không động đậy.

Chẳng biết Hỏa Vượn đã đi đâu. Khi Tô Minh và Cơ Phu Nhân chiến đấu thì nó rời khỏi mảnh đất này. Còn gậy rắn kỳ lạ thì làm theo yêu cầu ngay từ đầu của Tô Minh, núp dưới đất lạnh lùng nhìn Cơ Phu Nhân.

Cơ Phu Nhân nhìn đằng trước Tô Minh biến mất, nhìn chiếc nhẫn bềnh bồng, thân thể thả lỏng, chói tai cười. Tiếng cười lộ ra oán độc đậm đặc.

“Ngươi có thể phong ấn Cơ Vân Hải, thuật Nhiếp Hồn của ta vô hiệu với ngươi, nguyền rủa thuật cũng giết không chết ngươi, dù là quỷ ra tay thì ngươi cũng có cách chống cự. Nhưng bây giờ chẳng phải ngươi vẫn chết đó ư? Với chiếc nhẫn này, ngươi không phải cường giả thứ nhất bị ta giết, cũng tuyệt đối không phải là người cuối cùng. Người Man tộc, không ngờ ngươi lại là Man tộc! Nhưng không quan trọng, thân thể ngươi đã bị chiếc nhẫn đánh nát. Bị trùng kích cường đại như vậy, linh hồn ngươi cũng tan thành mây khói.” Cơ Phu Nhân thở dồn dập, tiếng cười càng thoải mái.

Tuy đây không phải là thủ đoạn cuối cùng của bà, nhưng cũng là một trong các sát chiêu mà không dễ dàng sử dụng. Chiếc nhẫn này bà chỉ có thể miễn cưỡng khống chế một lần, mỗi lần dùng xong đầu đau như muốn nứt ra, đánh mất hết cảm giác, cần thời gian nửa tháng mới hồi phục như thường.

Bà nâng lên tay phải, chiếc nhẫn lắc lư bay tới bị bà nắm trong tay, định xoay người rời đi. Bà đã quyết định, khi mình hoàn toàn hồi phục thì phải đi đồ sát Hắc Hạc bộ lạc.

Nhưng giây phút bà xoay người, không gian lúc trước chiếc nhẫn co rút bềnh bồng chợt lóe tia sáng âm u, thân thể Tô Minh hiện ra. Toàn thân hắn đẫm máu, trên mặt không còn mặt nạ, khóe miệng chảy máu, đùi phải hơi cứng đơ. Khoảnh khắc xuất hiện, hắn như tia chớp vọt hướng Cơ Phu Nhân.

Mới nãy Tô Minh không kịp thi triển bất cứ tuyệt chiêu gì, nhưng khi hắn chiến đấu đã học được bài học trong lúc bị ông lão Man tộc truy sát, tùy thời khiến không gian mảnh đá mở ra, thế nên mới tránh thoát một kiếp này. Nhưng chiếc nhẫn có tốc độ quá nhanh, dù Tô Minh tiến vào không gian mảnh đá nhưng vẫn bị thương.

“Không thể nào!” Cơ Phu Nhân biến sắc mặt lộ ra khó tin.

Bà định rút lui nhưng Tô Minh đã tới gần. Ánh sáng xanh chớp động, Cơ Phu Nhân phát ra tiếng hét thảm. Đầu bay ra, đôi tay đứt lìa khỏi thân thể, đôi chân nổ tung hóa thành sương đỏ, chớp mắt thân hình bà bị kiếm nhỏ chém thành bốn khối!

Mọi chuyện xảy ra trong khoảnh khắc. Khi Tô Minh lần nữa lộ ra thì đã ở phía xa, thở gấp nhưng không thả lỏng. Khi thân hình Cơ Phu Nhân bị tách thành mấy khối, hắn nâng lên tay phải bấm pháp quyết chỉ hướng Hàm Sơn Chuông phía xa.

Hắn đã quyết định không giằng co với bà nữa. Cơ Phu Nhân có quá nhiều tuyệt chiêu, cái nào cũng không giống nhau khiến Tô Minh rất là kinh sợ. Đặc biệt mới nãy gần như là sống chết trong đường tơ kẽ tóc. Lúc này hắn không do dự nữa, dẫn động lực lượng biến hóa khi cái đầu thứ năm Hàm Sơn Chuông thức tỉnh. Dù cho tu vi của hắn bị hút đi rất nhiều, nhưng thủ đoạn của Cơ Phu Nhân chắc đã cạn kiệt, cơ hội giết người thế này có lẽ nắm chắc lớn hơn dùng trước đó.

Đang lúc Tô Minh tay phải bấm pháp quyết thì từ thân thể vỡ vụn của Cơ Phu Nhân phát ra tiếng gào thê lương sắc nhọn. Đôi tay nổ tung bỗng chốc hồi phục, đôi tay mất đi trở về. Chớp mắt thân thể bà đã hoàn hảo không tổn hao gì hiện ra. Nhưng hơi thở tu vi trên người bà yếu ớt rất nhiều, mặt trắng bệch, phát ra tiếng rít, biểu tình điên cuồng. Theo tiếng rít, người bà tỏa ra nhiều sương năm sắc, nhanh chóng ngưng tụ sương khói năm sắc trong trời đất này.

Cùng lúc đó, trên mặt đất phía xa, tộc trưởng Hắc Hạc bộ lạc, gã đàn ông người run rẩy, khô rút, chớp mắt chỉ còn da bọc xương, đôi mắt vẫn khép, miệng hộc máu, đầu quẹo sang bên, đứt hơi. Sau khi gã chết, một luồng sương năm sắc yêu dị chui ra khỏi đỉnh đầu gã, bay hướng Cơ Phu Nhân phía xa.

“Đây là sát chiêu cuối cùng của ta, ta không tin giết không được ngươi!!!” Cơ Phu Nhân sắc nhọn rít.

Sương năm sắc ngoài người cuồn cuộn gom thành một đoàn, hình thành một đóa hoa đào năm sắc nhưng không nở rộ mà là nụ hoa!

Đào hoa năm sắc vừa ra, hơi thở dâm mỹ lập tức lan tràn.

“Thập Tam Đào Hoa Sát!!! Đây là Cơ Vân Hải nguyền rủa ta mười hai năm tạo thành. Vốn gã muốn mượn thân hình ta luyện hóa ra chú này, sau khi ta chết, gã lấy ra thì có thể thành sát! Ta dùng sinh mạng vận chuyển buộc ra Đào Hoa Sát, không tin ngươi không chết!!!” Cơ Phu Nhân phát ra tiếng rít sắc nhọn.

Sương mù bốn phía người bà tản ra, hóa thành mười hai nụ hoa đào năm sắc, cộng thêm đóa trước vừa tròn mười ba đóa!

Ngay sau đó, ngoài người Cơ Phu Nhân xuất hiện ảo ảnh, đó là một cây khô, lấy người bà làm trung tâm huyễn hóa ra cây này, liên tiếp với mười ba nụ hoa đào hình thành giữa không trung một cây trượng mười hai đóa hoa đào!

“Chết!” Cơ Phu Nhân hộc máu, thân thể xuất hiện vô số khe hở máu, khe hở rậm rạp, là mấy năm nay mỗi lần thân thể bà sẽ nứt một vết, bây giờ đều hiện ra hết. Thân hình bà như mảnh vá, máu từ trong khe hở chảy ra. Hiển nhiên Thập Tam Đào Hoa Sát là tuyệt chiêu cuối cùng của ba.

Giây phút bà mở miệng, giữa không trung mười ba nụ hoa đào nở rộ. Nở rộ xong cùng gậy tách ra bay hướng Tô Minh.

“Cửu Anh Nam Hoàn Thông Hình Sát!” Mặt Tô Minh trắng bệch, mắt lóe tia sáng lạnh, cũng đã bấm xong ấn quyết chỉ vào Hàm Sơn Chuông.

Phút chốc chuông phát ra tiếng ngân mãnh liệt. Trong tiếng chuông, Hàm Sơn Chuông bay lên trời, ảo ảnh Cửu Anh hiện ra. Thú Cửu Anh to lớn, cái đầu thứ sáu thức tỉnh, trong con ngươi tồn tại bóng dáng Tô Minh phát ra tiếng gầm kinh người. Sáu cái đầu cùng động, mang theo khí thế rung trời xông hướng Thập Tam Đào Hoa Sát.

Tiếng gầm điếc tai dù là ở Bạch Ngưu bộ lạc cũng có thể nghe thấy. Bên Hắc Hạc bộ lạc cũng truyền đến tiếng ầm ầm từ chỗ Tô Minh, khiến tộc nhân Hắc Hạc bộ lạc, Bạch Ngưu bộ lạc ai cũng lộ biểu tình kinh khủng, cùng nhìn hướng phát ra thanh âm.

Thập Tam Đào Hoa Sát bị tiếng nổ và Cửu Anh đụng trúng, lần lượt tán đi. Mỗi tan một đóa là khe hở trên người Cơ Phu Nhân sẽ lại phân liệt một chút, người đẫm máu.

Khi mười ba đóa hoa đào chỉ còn lại bốn cái, mắt Cơ Phu Nhân lộ ra tuyệt vọng. Bà phát ra tiếng sắc nhọn, biểu tình điên cuồng, thân thể nổ tung. Bà biết mình chết chắc rồi, rõ ràng lấy cái giá liều mạng cũng muốn kéo Tô Minh xuống suối vàng.

Khi bà lựa chọn nổ người triệt để chết thì ba trong bốn đóa hoa đào cũng tan vỡ. Chúng nó tan vỡ khiến một đóa hoa đào cuối cùng từ năm sắc biến thành một màu. Đó là màu hồng, sắc hồng tràn ngập dâm mỹ!

Đóa hoa đào màu hồng xuyên thấu qua Cửu Anh biến hóa, tan biến hơn một nửa thì đã tới trước mặt Tô Minh, hóa thành một luồng khói hồng. Khi Tô Minh biến sắc mặt trốn vào không gian mảnh vỡ, khói hồng đi theo chui vào mũi hắn!

Tô Minh vặn vẹo chui ra khỏi không trung trong không gian mảnh vỡ. Mặt hắn đỏ rực, đôi mắt lộ ra giãy dụa, lý trí đang tranh đấu kịch liệt.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK