Sức sống đều tan mất, tinh cầu tựa như một thiên thạch to lớn, bên trên là màu xám ảm đạm.
Một lát sau, từ trời sao phía xa có đoàn tu sĩ tới gần, khoảng bảy, tám người, lao nhanh đi ngang qua, dường như muốn nghỉ ngơi trên tinh cầu. Nhưng khi họ bước vào thì bỗng nhiên tinh cầu xám biến đổi, hóa thành trái tim to lớn đập thình thịch. Bảy, tám tu sĩ hét thê lương, thân thể của họ chớp mắt bị trái tim nhảy đánh nát bấy, linh hồn bị trái tim hút đi. Sau đó trái tim đẫm máu lại hóa thành tinh cầu xám.
Tô Minh từ xa nhìn hình ảnh này thì khóe miệng lộ ra cười nhạt, tất cả đều là ảo cảnh nhưng thuộc về Tô Minh chứ không phải đất Chấn Danh.
Đất Chấn Danh này như là ký ức, nhưng đó đương nhiên không thuộc về Tô Minh mà là trong một góc đất Chấn Danh, trung tâm tạo thành ảo cảnh tồn tại lực lượng kỳ dị, ký ức thuộc về nó.
Tô Minh lạnh lùng nhìn, giơ lên tay phải vung trước mặt, phút chốc trong trời sao có mấy trăm tu sĩ rút gào lao đến. Những tu sĩ biểu tình kinh khủng, bởi vì sau lưng họ có ngàn người truy sát gắt gao.
Những người này dù là biểu tình hay động tác đều rất chân thật, không thấy ra có gì giả dối. Tốc độ của họ rất nhanh, khoảnh khắc tới gần chỗ thiên thạch xám. Một lát sau, tiếng hét thảm vang bọng, bao gồm mấy ngàn người truy kích đều bị tinh cầu do trái tim máu biến thành đập nát thân hình, hút đi nguyên thần.
"Ảo cảnh mà ta biết ở đẳng cấp cao nhất không phải là lấy giả loạn thật.” Tô Minh khẽ nói.
Tô Minh vung tay, lần này lực lượng năm tháng, từ đấy lặng lẽ trôi đi, như chớp mắt qua vạn năm. Trong trời sao dần xuất hiện mấy vạn đại quân tu sĩ rít gào đi ngang qua đây.
Cùng với tiếng tim đập thình thịch, tiếng kinh kêu, từng tiếng hét thê lương, mấy vạn tu sĩ đều diệt vong. Tinh cầu xám khuếch lớn gấp đôi.
“Cũng không phải biến giả thành thật...” Tô Minh lắc lắc đầu, tay phải lại lần nữa vung lên.
Năm tháng chảy xuông, một đám lại một đám, một cái lại một cái, dù là có tu vi, hay sinh linh, chỉ cần đi qua tinh càu này đều sẽ bị nuốt trọn. Thân hình của nó càng lúc càng khổng lồ. Đến cuối cùng đã biến thành gấp mười lần lúc ban đầu.
Cho đến một ngày này, trong trời sao có một bóng người đàn ông mặc áo dài đơn giản, trán chớp lóe phù văn phức tạp, có mái tóc dài từ xa từng bước một đi đến.
“Không ngờ tại đây vẫn có thể thấy một viên huyễn sao băng, xem hình dạng thì có thể sinh sản linh trí, có thể dùng làm mai sau đệ tử trong tông rèn luyện ý chí vững chắc.” Người đàn ông kia mỉm cười, thanh âm nhu hòa.
Khi người đàn ông cất tiếng nói thì tinh cầu khổng lồ tự động biến thành trái tim đỏ đập nhanh.
Những thứ này thuộc về ký ức của tinh cầu, khi nó hóa thành trái tim đỏ phát ra tiếng thình thịch thì mắt Tô Minh chợt lóe, giơ lên tay phải chỉ hướng không khí trước mắt. Phút chốc trời sao yên lặng, trái tim đỏ ngừng đạp, người đàn ông ôn hòa cũng không nhúc nhích.
“Ta hiểu cảnh giới cao nhất của ảo thuật là...Bóp méo ký ức!” Tô Minh bình tĩnh nói.
Tô Minh đi hướng trời sao, tới trước mặt người đàn ông mặc áo dài, tay phải giơ lên vung hướng người đàn ông. Tựa như xóa đi ký ức của mộ người, hoàn toàn bôi xóa bóng dáng người đàn ông tóc dài.
Tô Minh ngoái đầu nhìn tinh cầu hóa thành trái tim đỏ, trong mắt nhật nguyệt tinh thần ảnh chợt lóe. Xung quanh tĩnh lặng lại hoạt động, tất cả hồi phục bình thường, tiếng tim đập lại vang khắp nơi.
Tiếng tim đập có lực lượng kỳ lạ có thể khiến máu người đảo ngược, nhưng Tô Minh biểu tình bình thường, nhấc chân đi hướng trái tim. Tô Minh giơ tay phải chộp lấy nó, tiếng nổ kinh thiên động địa vang vọng khắp trời sao.
“Trong ký ức của ngươi, cuối cùng ngươi bị người đàn ông tóc dài thu phục, thành lực lượng trung tâm trấn giữ đất Chấn Danh chỗ thứ hai Đạo Thần Tông. Vậy bây giờ ký ức của ngươi bị thay đổi, sẽ là ta phu phục ngươi!"
Tay trái Tô Minh ấn pháp quyết chỉ hướng trời sao. Lập tức trời sao chấn động, một bàn tay to lớn xuất hiện lao hướng trái tim đỏ. Tô Minh tiếp tục tiến tới, chớp mắt tay phải hư không chộp, Uổng Sinh thương xuất hiện trong tay bị hắn quăng đi. Uổng Sinh thương kêu vù vù khoảnh khắc đâm vào trái tim đỏ.
Mặc kệ tiếng trái tim đập chấn động trời sao, Tô Minh không chút tạm dừng, nhấc chân đi tới bên trên trái tim.
“Trong ký ức của ngươi nhất định là thất bại, cho nên ngươi không thể chạy khỏi kiếp.” Tô Minh lạnh nhạt nói.
Tô Minh giơ lên tay phải, năm ngón mạnh đâm vào trái tim đỏ dưới chân. Từ năm ngón tay của Tô Minh chui ra nhiều nhánh cây đâm xuyên qua trái tim đỏ.
“Chẳng qua người thu phục ngươi đổi lại là ta, tà nay về sau ta chính là chủ nhân của ngươi!"
Khoảnh khắc Tô Minh thốt câu đó thì trái tim đỏ xuất hiện nhiều gân xanh, mấp máy văn vẹo, đó là nhánh cây trong người Tô Minh lan tràn khắp trái tim.
Bùm một tiếng, thanh âm khiến trời sao tan vỡ bỗng vang vọng, trời sao chỗ này thành mảnh vỡ biến mất, bao gồm trái tim đỏ, Tô Minh cùng tan biến.
Tô Minh ngồi khoanh chân trên bình đài hình tròn, từ đầu đến cuối không hề nhúc nhích. Tất cả chỉ là một trạn ảo thuật, phát động từ đây nhưng bị Tô Minh giữ quyèn chủ động.
Khi Tô Minh mở mắt ra, cột sáng trước mặt hắn chớp lóe kịch liệt, bên trên hiện ra mấy trăm cái tên từng vượt ải, hiện tài dần mờ đi.
"Bái kiến... Chủ nhân.” Phía trước thanh âm lạnh lùng chẳng có một chút cảm xúc lại vang lên bên tai Tô Minh.
Tô Minh cười, đứng dậy, xoay người đạp bước ra ngoài. Khoảnh khắc Tô Minh đi ra khỏi bình đài chỗ này xuất hiện giữa không trung, cột sáng bình đài sau lưng hắn, vị trí cao nhất mấy trăm cái tên xuất hiện hai chữ Đạo Không. Màu sắc của nó khác với mấy cái tên mờ nhạt, đó là màu đỏ thắm như máu.
Cái tên màu đỏ này chẳng những đại biểu Tô Minh là người thông quan với tốc độ nhanh nhất trong mấy trăm người, cũng đại biểu cho hắn là chủ nhân của đất Chấn Danh chỗ thứ hai.
Chẳng qua người ngoài không biết những điều đó, nhưng Tô Minh hiểu, nếu hắn muốn thì có thể khiến những đệ tử từng vượt đất Chấn Danh chỗ thứ hai nổ tung mà chết.
Nói chính xác hơn thì Tô Minh không thông qua ải, bởi vì hắn không có dựa theo quy tắc tiến hành từng bước một. Tô Minh dùng thủ đoạn mạnh mẽ trực tiếp trở thành chủ nhân quy tắc, vậy thì đương nhiên ở trên mọi người. Tô Minh đi ra, mấy trăm vạn tu sĩ xung quanh bị rung động trợn mắt há hốc mồm.
Bởi vì Tô Minh ở bên trong cảm giác thời gian dài nhưng sự thật hắn ở đất Chấn Danh chỗ thứ hai còn ngắn hơn chỗ thứ nhất, chỉ có ba mươi lăm giây!
Đây là người xung quanh từ khi Tô Minh bước vào đất Chấn Danh chỗ thứ hai lập tức đếm, thậm chí bàn cá cược của Đức Thuận chưa có bao nhiêu người cá thì đã kết thúc.
Tô Minh lạnh lùng liếc mấy trăm vạn tu sĩ xung quanh, lắc người lao hướng đất Chấn Danh chỗ thứ ba.
Sau kh iTô Minh rời đi, mọi người nơi đây mới phản ứng lại, xôn xao còn mãnh liệt hơn trước gấp mấy lần tựa bão tố quét tới trong đám đông.
"Ba mươi giây? Thật sự là ba mươi giây, nghịch thiên, Đạo Không điện hạ này quá sức nghịch thiên!"
“Ta nhớ ra rồi, lúc trước khí huyếtd điện hạ được tiếng là có tư chất ưu dị nhất của Đạo Thần Tông ta trong nhiều năm. Nhân vật như vậy dù lắng xuống hơn ngàn năm nhưng nếu xuất hiện thì sẽ chấn động mọi người!!!"
“Người này rốt cuộc có tu vi gì? Sao có thể như vậy? Mới bao lâu chứ? Hắn... Hắn nhưng lại thông quan đất Chấn Danh chỗ thứ hai, đây chính là vùng ảo cảnh, người vượt qua chỉ có mấy trăm người."
“Các ngươi thấy hắn... Hắn định đi đất Chấn Danh chỗ thứ ba sao? Ta dám đánh cuộc, hắn muốn xông hết chín đất Chấn Danh nơi này!"
Trong xôn xao và không thể tin, mấy trăm vạn tu sĩ dốc hết tốc độ đi theo bóng dáng Tô Minh, xé gió lao hướng đại lục thứ ba, đất Chấn Danh chỗ thứ ba.
Trong đám người, Mã Phi thở dồn dập, ngơ ngác nhìn bóng dáng Tô Minh phía xa. Biểu tình của Mã Phi rung động, là sự dao động cả đời cô không thể quên.
Còn có Đức Thuận, dù rất chấn kinh nhưng lònng hỏ máu, thầm nhủ mình đã tính sai, không ngờ người này khủng bố như vậy, nhanh chóng đi ra ngay, báo hại gã không kiếm được nhiều. Đức Thuận ngẫm nghĩ, lập tức quyết định bàn cược thì phải mở rồi, nhưng cần nhanh tay mới được.
“Mở bàn cược, chúng ta tiếp tục, lần này là đất Chấn Danh chỗ thứ ba, mọi người phải nắm chặt thời gian!"
Khoảnh khắc Tô Minh vượt qua đất Chấn Danh chỗ thứ hai thì tại đất hư vô sắc phong, mấy trăm vạn tu sĩ không đi theo hắn giờ không còn ai bình tĩnh được. Bọn họ biểu tình khó tin, không chút do dự bay nhanh đi, lao hướng đại lục thứ ba.
Ngay cả mấy điện hạ cũng không đứng yên nổi nữa, không hẹn mà cùng biểu tình âm trầm hóa thành cầu vòng lao nhanh. Thậm chí Đạo Lâm, Đạo Pháp biểu tình trầm trọng chưa từng có, nhấc chân dốc hết tốc độ.
Đất hư vô sắc phong vốn rất náo nhiệt giờ chỉ còn lại bốn người, trừ ông lão sinh cảnh Bối Bang ra, sau lưng đứng ba vị tông lão.