“Nam huynh có ý gì?” Tô Minh ngồi xếp bằng nhìn Nam Thiên.
Đông Phương Hoa sắc mặt tràn đầy cung kính đứng một bên, tim đập thình thịch. Ông cảm thấy giờ mình có cơ duyên rất lớn, không phải cơ duyên đạt được bảo vật gì mà là Mặc Tô trước mắt.
‘Hắn có thể được Nam Thiên đại nhân đối xử đồng đẳng, xem lời của Nam Thiên đại nhân thì rõ ràng rất khách sáo. Người này…Mặc Tô đại nhân, nếu mình có thể đi theo thì chắc chắn sẽ có tạo hóa.’ Đông Phương Hoa hít sâu, ánh mắt kiên quyết.
“Mặc huynh, bây giờ chúng ta sức yếu, khó đối phó Nhan Trì bộ lạc. Nhưng nếu Huyền Luân đến thì ba người chúng ta có lực lượng rất lớn. Nhan Trì bộ lạc bỏ ra tất cả sức mạnh, trước đó che giấu không ra tiếng gió, e rằng bây giờ An Đông và Phổ Khương vẫn chưa hay biết gì, điều này đối với chúng ta là một cơ hội tốt! Nơi tổ tiên Hàm Sơn yên nghỉ, nếu chúng ta không lấy được cái gì thì chẳng phải là tới một chuyến tay không.” Nam Thiên nửa cười nửa không nhìn Tô Minh.
“Việc này có thể bàn bạc.” Tô Minh hơi trầm ngâm, không đồng ý ngay.
Nam Thiên nghe vậy thì mỉm cười, gật đầu không nói thêm, nhắm mắt lại. Mấy xương thú bên cạnh lại bay lên chậm rãi vòng quanh y. Sửu Nộ đứng cạnh cũng ngồi xếp bằng canh giữ.
Xung quanh dần tĩnh lặng, trong sơn cốc đôi khi có gió nhẹ thổi, rơi vào người nhẹ thổi mái tóc phủ trên mặt, khiến người thấy hơi ngứa.
Tô Minh ngồi đó, ngẩng đầu nhìn bầu trời, sắc mặt bình tĩnh, suy tư.
“Mặc…Mặc Tô đại nhân, đây là thảo dược ta ra ngoài tìm được.” Đông Phương Hoa đứng cạnh Tô Minh, nhìn hắn. Bây giờ Tô Minh cho người cảm giác tĩnh lặng, nhưng Đông Phương Hoa cũng không biết nói sao, cứ thấy trong đó còn có bi thương.
Lấy ra tất cả thảo dược trên người, Đông Phương Hoa cung kính đưa tới trước mặt Tô Minh.
“Ta không bảo đảm ngươi có thể bình yên rời khỏi.” Tô Minh lạnh nhạt mở miệng.
“Không sao, có thể ở đây cũng tốt hơn bên ngoài.” Đông Phương Hoa thở dài, nhỏ giọng nói.
Tô Minh không lên tiếng mà chỉ nhìn trời sao, lặng lẽ trị thương. Vết thương ở ngực hắn là nặng nhất, trong thời gian ngắn không thể hồi phục. Cùng lúc đó, hắn còn phải hút lấy linh khí trong trời đất, nhập vào mạch máu, khi di chuyển toàn thân thì ở vị trí giữa trán hơi trúc trắc. Hắn có thể cảm giác ba điểm lấm tấm trên kiếm nhỏ xanh chính là lý do linh khí vận chuyển chậm.
Thời gian trôi qua từng chút một, bốn người trong sơn cốc đều im lặng, không ai nói lời nào. Sửu Nộ và Đông Phương Hoa làm người hầu, khi Nam Thiên và Tô Minh chưa mở miệng thì cũng im lặng.
Khoảng hai mươi tiếng đồng hồ, trôi qua gần một ngày, bầu trời vẫn đầy ánh sao không có biến đổi gì. Tô Minh vẫn luôn nhìn trời sao, bầu trời này đã khắc sâu vào lòng hắn.
“Mặc huynh có hứng thú với trời sao này?” Nam Thiên đánh vỡ yên tĩnh.
Kỳ thật y đã thầm quan sát Tô Minh rất lâu. Theo y thấy thì tu vi của Tô Minh tuyệt không phải Khai Trần, nhưng cảm giác nguy hiểm không yếu chút nào, khiến y rất chú ý nên lặng lẽ quan sát.
“Bầu trời sao này không phải đêm Nam Thần.” Tô Minh chậm rãi nói.
“Đây là đương nhiên. Bầu trời sao này là tổ tiên Hàm Sơn lấy thuật pháp luyện thành. Theo Nam ta nghĩ thì trời sao và lai lịch thần bí của tổ tiên Hàm Sơn có liên quan trực tiếp. Đồn rằng tổ tiên Hàm Sơn đến từ nước ngoài, có lẽ bầu trời này là trời sao của nước ngoài.” Nam Thiên như là cảm khái trầm giọng nói.
“Nước ngoài…” Tô Minh thì thào.
“Nghe nói nước ngoài là nơi rất kỳ lạ, ta chưa từng đi, chỉ nghe qua một ít truyền thuyết. Nếu Mặc huynh có hứng thú thì Nam ta sẽ nói cho qua thời gian vậy.” Nam Thiên mỉm cười, vẻ mặt cảm thán.
“Năm đó khi ta lần đầu tới thì cũng bị trời sao này rung động, lúc trở về cố ý tìm hiểu điển tịch, từ từ mơ hồ hiểu ra.”
“Nói đến nước ngoài thì không thể không nhắc tới thần của Man tộc chúng ta…Man Thần! Man Thần là người mạnh nhất Man tộc ta, các bộ lạc Man tộc kính bái ngài. Ngài là thần linh của chúng ta, là người bảo vệ chúng ta. Có truyền thuyết đời Man Thần thứ nhất, tu vi đã đến mức chúng ta không thể tưởng tượng. Đó cũng là lúc cả Man tộc ở thời kỳ huy hoàng. Ngài dẫn theo vô số dũng sĩ bộ lạc đi ra khỏi bầu trời này. Chính khi đó có tin về nước ngoài, thì ra ngoài vùng đất Man tộc chúng ta còn có rất nhiều thứ khác. Không thể tưởng tượng, cũng hơi khó tin. Ta ở trong điển tịch cảm nhận như thế về truyền thuyết từ đó.” Sắc mặt Nam Thiên có chút do dự và kích động.
“Mặc huynh, ta ở trong điển tịch thấy, đối với truyền thuyết thời đó và ghi rõ thời gian kia miêu tả một câu. Vạn vực kính lạy!”
Tô Minh tinh thần chấn động, mạnh ngẩng đầu nhìn hướng Nam Thiên. Không chỉ hắn, Sửu Nộ rõ ràng lần đầu nghe thấy, chỉ có Đông Phương Hoa cúi đầu, không nhìn tới biểu tình.
“Vạn vực kính lạy…” Tô Minh cúi đầu, bốn từ đơn giản ẩn chứa hùng mạnh kinh thiên động địa. Khiến đầu hắn như có tấm vẽ, trong tấm vẽ như trông thấy truyền thuyết thời ấy, Man Thần ở trên trời, vô số người nước ngoài quỳ lạy.
“Ta khó tin tưởng, cũng tiếc nuối không sinh vào thời đó.” Nam Thiên cười khổ.
“Nhưng bất cứ ánh sáng huy hoàng nào cũng có lúc tối đi. Man Thần đời thứ nhất chết kỳ lạ, khiến từ ngữ vạn vực kính lạy tồn tại trong điển tịch tựa phù dung. Nhưng qua rất nhiều thật nhiều năm, Man Thần đời thứ hai xuất hiện. Ngài xuất hiện dẫn đến tai họa, truyền thuyết Man tộc chúng ta chia thành năm chính là bởi vì ngài! Ngài chết thi thể bị chia thành năm phần, chôn trên năm vùng đất Man tộc. Đầu ngài bị người nước ngoài lấy đi, chẳng biết đi đâu. Ngàn năm một thuở sớm nhất là như vậy. Nghe nói một số người đặc biệt, vào ngày cuối cùng ngàn năm một thuở có thể ở trên đất Man tộc nghe thấy rõ tiếng rống gầm, đó là tiếng rống thê lương của Man Thần đời thứ hai. Trong những người nghe thấy có lẽ sẽ xuất hiện Man Thần đời thứ tư. Man tộc chúng ta luôn chờ đợi, đợi Man Thần đời thứ tư. Có lẽ chỉ là tin đồn, đó giờ ta chưa từng nghe thấy, người bên cạnh cũng không ai nghe được.” Nam Thiên trầm thấp nói.
“Man tộc đời thứ ba đâu?”
“Đây là điểm ta lấy làm kỳ. Có lẽ vì tu vi của ta khó thể có được nhiều điển tịch hơn. Ta tìm những ghi chép có liên quan Man Thần thiếu đi Man Thần đời thứ ba. Chỉ nói ngài xuất hiện không lâu thì đã chết. Trừ những lời đó ra là ghi chép Man Thần đời thứ ba đến từ Đại Ngu vương triều chính giữa mảnh đất Man.” Nam Thiên lắc đầu nói.
Tô Minh nghe đến đây thân thể run lên, hắn không thể kiềm chế run rẩy. Nam Thiên lập tức chú ý, nghi hoặc nhìn hắn.
“Mặc huynh làm sao vậy?”
“Không có gì.” Tô Minh nhắm mắt lại, che giấu đáy mắt chấn kinh và sợ hãi.
‘Thì ra Man Thần không phải chỉ một mà là từng đời. Nhưng vì sao y không nói tới Hỏa Man, Man Thần phong ấn tộc Hỏa Man là đời thứ mấy. Loại việc lớn chấn kinh cả Man tộc này sao Nam Thiên không nói. Chẳng lẽ chênh lệch vùng đất là vậy sao…’ Lòng Tô Minh hiếm khi hoảng loạn.
Hắn không biết vì sao trong đầu quanh quẩn ánh mắt Thương Lan mang theo thương hại và phức tạp nhìn mình.
‘Nếu có ngày huynh nhớ ra cái gì, có thể đến Thiên Hàn tông kiếm tôi…’
Tô Minh mạnh mở mắt ra, chỉ ngắn ngủi vài giây bên trong đã tràn ngập tơ máu. Hắn ngoái đầu nhìn bên ngoài sơn cốc.
Mắt Nam Thiên chợt lóe sáng. Y cảm thấy Mặc Tô trước mắt có chút lạ, đang trầm ngâm thì bỗng biến sắc, ngẩng đầu nhìn ngoài sơn cốc. Nhưng ngay sau đó, tinh thần y chấn động, quét mắt hướng Tô Minh.
‘Cảm ứng kinh người như vậy. Vốn bị lời của ta lay động tâm thần, nhưng dù vậy, vẫn là trước ta cảm nhận kẻ đến từ ngoài sơn cốc. Nếu tinh thần y bình tĩnh thì…người này, phải kết bạn mới được.’ Nam Thiên thầm quyết tâm.
Bây giờ một thanh âm lạnh lùng âm trầm từ bên ngoài sơn cốc cưỡng ép truyền vào.
“Nam Thiên, Huyền ta đến đây!”
Thanh âm như tiếng sấm nổ, khi truyền vào thì thấy hai bóng người xuất hiện ngoài sơn cốc, tiến lên từng bước. Người phía trước chính là Huyền Luân, sắc mặt âm trầm, cau mày. Sau lưng y là một ông lão, toàn thân đẫm máu, có nhiều vết thương, mặt tái nhợt, hiển nhiên một đường chém giết cực kỳ thảm khốc.
“Huyền huynh chịu đến khiến Nam ta vô cùng vinh hạnh.” Nam Thiên mỉm cười, đứng dậy chắp tay hướng Huyền Luân.
Huyền Luân mặt âm trầm khi tiến đến mắt quét hướng Tô Minh, mắt lóe tia sáng lạnh.
“Ngươi ở đây huênh hoang tỏa khí thế, dám làm vậy trừ cho Nhan Trì bộ lạc biết ngươi tại đây, còn không phải vì muốn nói ngươi ở đây ư. Ngươi có tự tin Nhan Trì bộ lạc sẽ không tới giết ngươi?” Huyền Luân hừ lạnh một tiếng.
“Nếu tại đây trừ Nhan Trì bộ lạc ra chỉ có một mình ta là Khai Trần Cảnh, vậy Nam ta sẽ không dám làm vậy. Nhưng chỗ này có Huyền huynh thì đương nhiên ta có gan.” Nam Thiên mỉm cười, không thèm để ý giọng điệu của Huyền Luân.
“Những tính toán của ngươi đợi sau này hãy nói. Chỗ này không sai nhưng có thêm một số người. Ngươi, hoặc là gỡ xuống mặt nạ hoặc là cút khỏi đây cho ta!” Huyền Luân lời nói lạnh lùng, ánh mắt rơi trên người Tô Minh. Y luôn thấy ngươi này có chút gai mắt, dù là lần đầu tiên trong đường bí mật hay tại đây, cảm giác kia cứ quanh quẩn.
Nam Thiên ngây ra, mắt lướt qua Huyền Luân và Tô Minh ngồi xếp bằng, do dự một chút, trầm giọng hỏi Huyền Luân.
“Huyền huynh, ngươi và Mặc huynh có thù riêng?”