Gã bản năng thụt lùi như muốn tạm thời rời khỏi đây, nhưng chưa lùi quá xa thì Tô Minh nhanh chóng đuổi theo truy kích, tay phải nâng lên chỉ một cái. Trong mắt tu sĩ vấn đỉnh tiên tông nhìn thấy Tô Minh, cũng thấy sau lưng hắn Tất Đồ vẻ mặt âm trầm bước đến.
Tình hình khiến tinh thần gã run lên, cộng thêm một kích trước đó, phản ứng đầu tiên chính là đây là cạm bẫy!
“Tôn đạo hữu đừng hiểu lầm, ta và người này...” Tất Đồ thấy biểu tình của tu sĩ vấn đỉnh tiên tông lập tức mở miệng giải thích, lão biết chuyện này phải giải thích nhanh quyết không thể do dự.
Nhưng lão chưa dứt lời thì Tô Minh lao nhanh bỗng tới gần, nhất chỉ vào ngực tu sĩ vấn đỉnh thụt lùi. Người tu sĩ vấn đỉnh run lên hộc máu định né tránh.
“Lão phu vừa đấu với người này một trận, là hắn đang chế tạo hỗn loạn. Nhiều lời vô ích, ngươi và ta hợp tác giết hắn đi!” Tất Đồ biểu tình cực kỳ âm trầm, khi nói chuyện thì bước ra lao hướng Tô Minh, càng lo lắng tiên tông hiểu lầm. Lão nâng lên tay phải ấn pháp quyết, lập tức một đóa hoa sen xanh lao hướng Tô Minh.
“Tấ huynh cần gì dài dòng với hắn? Người này đã bị ta bị thương, giết là được!” Khi Tất Đồ nói chuyện thì Tô Minh lạnh lùng phát ra lời nói, nắm đấm tay phải đánh vào ông lão họ Tôn, hoàn toàn đưa lưng hướng Tất Đồ. Ông lão vấn đỉnh tiên tông hoàn toàn thấy rõ hình ảnh đó.
Tu sĩ vấn đỉnh tiên tông vốn nghe Tất Đồ nói thì thế lùi có biến đổi, lòng do dự nhưng nghe Tô Minh nói xong thì chần chờ, cuối cùng thấy hắn đưa lưng hướng Tất Đồ thì tinh thần rung động, lùi cực nhanh.
Nhưng gã sốt ruột lùi không chú ý đến, khi liên hoa thần thông tới gần Tô Minh thì tay trái hắn nhẹ vung phía sau, như là thời gian đảo ngược, thần thông liên hoa cùng Tất Đồ lửa giận hừng hực cùng lùi ra sau một chút. Thế là Tô Minh thong thả tiến tới một bước lao hướng ông lão tiên tông bỏ chạy, chớp mắt biến mất. Hình ảnh này trông như Tô Minh thong dong né tránh thần thông liên hoa đến từ Tất Đồ, nhưng trong mắt tu sĩ vấn đỉnh thì Tô Minh biến mất rồi xuất hiện bên cạnh gã, khiến gã có loại ảo giác nhưng chưa kịp nghiên cứu kỹ thì Tô Minh đã đánh ra một đấm.
“Người này am hiểu bắt chước thuật thần thông, Tôn đạo hữu cẩn thận!!!” Tất Đồ giận dữ trợn trừng mắt, định hành động thì lòng hoảng sợ, thân thể lão không cách nào khống chế, không thể tiến lên mà thụt lùi.
Khi thân thể lão hồi phục bình thường thì bên tai vang tiếng nổ.
Tu sĩ vấn đỉnh tiên tông dưới cú đấm của Tô Minh mặc dù gã bất chấp tất cả đôi tay ấn pháp quyết mạnh ấn tới trước nhưng trong tiếng nổ ầm vang, thân hình tu sĩ vấn đỉnh nổ tung. Giây phút xác thịt nổ tung thì nguyên thần vội bỏ chạy, chớp mắt đã là ngàn mét điên cuồng trốn hướng tiên tông.
“Tất huynh yên tâm, nguyên thần của người này không trốn thoát được đâu!” Tô Minh lạnh nhạt nói, xé gió đuổi theo sát.
“Câm mồm!!!” Đôi mắt Tất Đồ lộ điên cuồng, người nổ bùm nhưng không cách nào chống lại thuật nghịch chuyển thời gian, dù lên tiếng được nhưng thân thể vẫn đang thụt lùi. Tình hình này trong mắt bất cứ ai đều rõ ràng là tình hình lão cùng Tô Minh bắt tay nhau.
“Các vị đạo hữu tiên tông, các vị đồng môn tà tông, cuộc chiến này có loạn, muốn hai phe ta huyết chiến cho đến chết, hắn am hiểu thần thông bắt chước, bộ dạng tựa thiếu niên, có thuật hạn chế thời gian, khiến thân thể người rút lui. Tôn huynh đừng nên hiểu lầm, chuyện này...” Tất Đồ vội vàng nói, nhưng càng nói càng thấy bản thân cũng không tin được.
Khi lão thốt lời nói ra mấy lời này thì Tô Minh đuổi theo, ở phía trước tu sĩ vấn đỉnh tiên tông lao nhanh bỏ chạy trong lòng tràn đầy hận thù. Mới nãy gã chính mắt thấy, dù là ban đầu thuật ngũ quỷ, hay trên đường Tất Đồ thụt lùi, rồi thân hình mình vỡ tung, nguyên thần bị truy sát đều khiến gã không thể tin mọi chuyện đều là hiểu lầm! Nếu thật sự hiểu lầm thì gã cũng muốn khiến đối phương hiểu lầm một lần giống thế này!
Đặc biệt là bây giờ nghe Tất Đồ nói chuyện, gã vừa chạy trốn vừa giận dữ cười.
“Tất Đồ, lão thất phu nhà ngươi! Các vị đồng môn đạo hữu tiên tông, người tà tông giấu đầu hở đuôi, hôm nay muốn đồ tiên tông đạo nho chính thống ta. Cuộc chiến này đệ tử Thiên Lam Đạo không cần ngừng chiến, chết...” Giây phút nguyên thần tu sĩ vấn đỉnh tiên tông thốt lời chưa kịp nói xong bỗng có tiếng hét thê lương truyền khắp chiến trường. Thân hình Tô Minh xẹt qua bên cạnh nguyên thần vấn đỉnh, một đấm trực tiếp đánh nát gã.
Hình ảnh này bởi vì sương khói tràn ngập, truyền ra chỉ có thanh âm. Mà dù chỉ nghe thanh âm đã hiểu được hiển nhiên đang diệt khẩu. Vốn có khả năng tạm dừng chiến tranh. Nhưng khi âm long tan phá, gần trăm Vu hồn giết chóc, bốn phía hỗn loạn và tám phương truyền ra thanh âm này, muốn ngừng chiến trở thành việc không thể!
Mặc dù tiên tông, tà tông có ăn ý ngầm nhưng sự ăn ý này cực kỳ yếu ớt. Hai bên đều đề phòng đối phương, hàng loạt chuyện xảy ra rồi rất khó lại có ăn ý nữa!
Tiếng nổ quanh quẩn trong sương khói mặt đất, giết chóc điên cuồng trình diễn. Thiên Lam Đạo lập tức xuất hiện sóng gợn đó, sóng gợn tựa ngọn đèn dầu bềnh bồng giữa không trung, dầu rõ ràng là màu đỏ như máu!
Nó đốt lên khiến máu dưới đất tựa sôi trào, xuất hiện vô tận sương khói đỏ cùng khói đen dung hợp, dường như có loại kịch độc nào đó. Còn có lửa nóng ở trên chiến trường sinh ra, như muốn thiêu đốt tất cả.
Đây là phản kích của Thiên Lam Đạo sau khi một đại trưởng lão chết!
Còn có Đại Diệp tiên tông, giờ thì Tàng Long Tông và Thiên Lam Đạo đều lấy ra pháp bảo cường đại, tất nhiên họ không thể đứng ngoài lề rồi. Bốn cây gỗ to cỡ mười mét xuất hiện phía trước Đại Diệp tiên tông, mặt trên vẽ nhiều phù văn chớp lóe, bốn cây gỗ cùng cắm xuống mặt đất. Tiếng nổ ầm ĩ truyền ra, cả mặt đất chấn động, từng vết nứt hở ra, tiếng két két vang lên vỡ vụn, địa khí đậm đặc phun trào khiến tà tông hễ có tu sĩ nào bị chạm vào lập tức người run rẩy, héo rút dưới địa khí biến thành bộ xương.
Chỗ tà tông dưới tình thế không thể khống chế cũng thi triển thủ đoạn cực đoan. Đầu tiên là đệ tử Tà Thị Tông lần lượt lấy ra một túi da đỏ trong túi trữ vật đặt bên miệng uống, sau đó ngửa đầu gầm lên, thân thể bùm bùm phình to nhiều, mắt đỏ thẫm lộ ra giết chóc điên cuồng.
Trong tiếng gầm tu vi của họ tăng trưởng nhiều, dường như không biết đau đớn và mệt mỏi, tựa dã thú gầm lên lao ra. Trên thân thể mỗi người có mồ hôi đỏ toát ra, những giọt mồ hôi khi họ tiến lên bắn ra ngoài, ở giữa không trung nhanh chóng ngưng tụ hình thành kỳ lân đỏ khổng lồ!
Huyết kỳ lân mặc dù mơ hồ nhưng khi xuất hiện thì kinh thiên động địa, khiến sương mù xung quanh biến dày đặc hơn chút!
Đây mới là chiến tranh thật sự. Giết chóc bùng phát, tử vong leo thang khiến Tô Minh ở trong chiến trường hít sâu mùi máu, tay trái có cảm giác đau nhức, đó là do hấp thu quá nhiều tử khí tạo thành nhưng hắn vẫn để ấn ký tay trái không ngừng hút lấy. Tay phải nguyền rủa giờ thì biến thành màu đen tuyền, bốn phía người bị nguyền rủa bao phủ ngày càng nhiều hơn, mỗi người chết đi đều sẽ nổ tung khiến người xung quanh lại bị lây nhiễm.
Tô Minh hoàn toàn che giấu hơi thở, hắn cảm giác được trên chiến trường có vài thần thức điên cuồng lan tràn, hiển nhiên đang tìm tòi hắn mà không thể tìm ra. Chiến tranh kéo dài, người tìm hắn ngày càng ít nhưng vẫn tồn tại ba, bốn cái!
Tô Minh dựa vào cạnh tảng đá to lúc đầu hắn ngồi. Tiền Thần ở dưới tảng đá sau lưng hắn, luôn nằm giả chết. Mặc dù lòng gã mờ mịt với bốn phía nhưng vẫn liên tục tiếng nổ, tiếng hét, còn có máu dưới đất sục sôi làm gã kinh sợ vô cùng.
Chiến tranh giết chóc bùng phát một lát sau, nhân số tử vong tăng nhiều, trong thần thức của Tô Minh lập tức phát hiện chỗ Đại Diệp tiên tông có hai chiếc chiến xa cỡ trăm mét!
Trên chiến xa tỏa ra hơi thở hủy diệt khiến con ngươi Tô Minh co rút. Ngay sau đó, hai chiến xa phát ra tiếng nổ kinh trời, chỉ thấy hai luồng sáng trắng bắn ra từ chiến xa hướng đến tà tông. Thế giới vào khoảnh khắc này biến thành màu trắng.
Thời gian dường như vào giây phút này ngừng trôi, theo đó là tiếng nổ đinh tai nhức óc. Con ngươi Tô Minh co rút, có tử khí vạn người khoảnh khắc điên cuồng vọt hướng hắn.
Mắt thấy hai chiến xa của Đại Diệp tiên tông lại bùng phát hơi thở kinh người thì Tô Minh hít sâu, biểu tình cực kỳ trầm trọng. Hắn không ngờ trong Đại Diệp tiên tông sẽ có pháp bảo khủng bố như vậy!
Mắt hắn chợt lóe, lộ ra tia sáng hưng phấn. Pháp bảo các tông chỉ có thứ này là khiến hắn thấy rất hứng thú.
Tô Minh định đi tới trước bỗng khựng bước lại, vẻ mặt nhanh chóng biến đổi, mạnh ngẩng đầu nhìn chằm chằm bên trên. Chỉ thấy sương khói bên trên xuất hiện một vòng xoáy to lớn. Vòng xoáy ầm ầm có một cầu vồng tím lao đến.
Cầu vồng là từ sương khói trên bầu trời giáng xuống, đó là...Đế Thiên áo tím!
Thân thể đáp xuống đất, sau lưng y là cây quạt đen giãn ra, đuổi theo sát!
Giờ phút này Tô Minh không thể kiềm chế giết chóc và điên cuồng được nữa, hắn thậm chí không muốn đè nén. Hắn không ngờ Đế Thiên sẽ đáp xuống, hai phân thân tách ra!
Đây là một cơ hội, cơ hội trời ban cho Tô Minh!
Đôi mắt Tô Minh biến đỏ rực!