“Thôi, ngươi đừng đi tìm tiểu đội của mình nữa, cùng chúng ta một chỗ đi. Nếu không thì trên chiến trường khổng lồ thế này, nếu ngươi một mình khó tránh khỏi trạng thái hoảng hốt kéo dài.” Một người đàn ông trung niên toàn thân đẫm máu từ bên ngoài lùi lại nói với Tô Minh. Người này tu vi không tầm thường, đã là Tế Cốt.
“Sư thúc, hắn là Diên Bác, là đội trưởng tiểu đội của chúng ta.” Tử Xa ở bên cạnh vội giải thích.
Từ khi nhìn thấy Tô Minh thì gã bất giác trở lại bộ dạng trước kia, đi theo sau lưng hắn, cảnh giác nhìn bốn phía.
“Ta thấy tu vi của ngươi không bình thường, đặc biệt là tốc độ càng kinh người. Vậy đi, ngươi trước tiên ở bên trong nghỉ ngơi, chúng ta ở bên ngoài thay phiên, đợi ngươi hồi phục một chút thì gia nhập vào chúng ta!” Người đàn ông trung niên nhanh chóng nói.
Nói xong gã nhoáng người lên, lần nữa hoán đổi với bảy, tám người bên ngoài, khiến tiểu đội mười mấy người không ngừng lùi ra sau vẫn giữ trạng thái chém giết.
Tô Minh hít sâu, hắn đã không hoảng hốt nữa. Mọi chuyện lúc trước bây giờ nhớ tới như là một giấc mộng. Từ lời nói của người đàn ông trung niên và vị trí biến đổi thành viên tiểu đội, Tô Minh tìm ra nguyên nhân lúc trước cứ hoảng hốt.
“Đã nghỉ ngơi đủ rồi.” Mắt Tô Minh chợt lóe.
Khi bảy, tám người bên ngoài lùi lại một vòng mới thì hắn bước ra một bước, đứng bên ngoài.
‘Đây không phải một người chiến đấu…’
Khi Tô Minh đứng bên ngoài tiểu đội, hắn hiểu trạng thái đó của mình là do đâu. Trong đó mệt mỏi chiếm một phần, lặp lại giết chóc cũng chiếm một phần, nhưng càng quan trọng là hắn không có đội ngũ của mình. Một mình hắn ở trên chiến trường không ngừng chém giết. Cho dù là người có ý chí kiên định hơn nữa, nếu cứ tiếp tục như vậy thì sớm muộn gì sẽ có lúc tan vỡ. Trừ phi là một loại kinh nghiệm chiến tranh trải qua trăm ngàn rèn luyện, người như vậy dù cho chỉ là một Khai Trần cũng đủ khiến Tế Cốt cảnh chú trọng. Nếu là Tế Cốt cảnh thì tất nhiên sẽ bị Man Hồn cảnh chú trọng.
Bởi vì người như thế mới là…chiến sĩ!!!
Cũng chỉ có họ mới có thể trong chiến tranh đột phá bản thân, khiến tu vi tăng cao, cũng bùng phát ra lực lượng mạnh nhất. Ý chí của họ vững chắc, dù là trời sụp đất nứt cũng không thể phá hủy chút nào. Dù có gặp nguy hiểm gian nan cỡ nào cũng sẽ không tan vỡ ý chí.
Rèn luyện ra người như vậy, có lẽ…mới là điều Vu tộc và Man tộc cần!
‘Ý chí của mình vẫn chưa đủ kiên định.’ Mắt Tô Minh chợt lóe, hít sâu một hơi không khí độc đáo trên chiến trường. Hắn không hoảng hốt nữa mà ở ngoài tiểu đội, cùng Vu tộc từ bốn phía lao đến lần nữa phát động chém giết.
Lần này hắn không phải chiến đấu vì mình, bên cạnh hắn có Tử Xa, bên cạnh hắn có vừa nãy khi hắn mỏi mệt, đồng bạn thủ hộ bên ngoài.
Tiểu đội như vậy, nếu để ý quan sát thì Tô Minh thấy trên chiến trường tồn tại vô số. Chỗ Vu tộc, nhìn thì có không ít kẻ đơn độc chém giết nhưng Tô Minh dần thấy ra, chúng cũng có đội ngũ như vậy.
Những kẻ đơn độc ra ngoài thường đều là hạng có ý chí kiên định, lấy điều này rèn luyện bản thân.
Tô Minh, hiểu rồi!
‘Chiến tranh rèn luyện là ý chí của mỗi người. Ý chí là vô hình nhưng tác dụng của nó có thể đem người luyện hóa trở thành cường giả. Đây là một con đường để trở thành cường giả!’ Trong mắt Tô Minh có lĩnh ngộ.
Vung tay, ánh sáng xanh chớp lóe. Vu tộc ở trước mặt hắn lập tức lựa chọn rút lui.
‘Thần thông của mình quá ít, pháp bảo càng sử dụng không đúng!’ Mắt trái Tô Minh lại trở về bình tĩnh, lần nữa đối lập rõ ràng với mắt phải đỏ rực điên cuồng.
Hắn không chút nghĩ ngợi, tay trái mạnh vỗ ngực, thoáng chốc ngoài người hắn, Hàm Sơn Chuông biến ảo ra, bềnh bồng giữa không trung vang tiếng chuông ngân. Tiếng chuông khuếch tán, tay phải Tô Minh bấm đốt niệm thần chú, chỉ vào cái chuông.
Lập tức, Hàm Sơn Chuông phóng đại, đập vào mặt đất phía trước.
Mặt đất xung quanh mạnh rung rinh, khi Hàm Sơn Chuông nâng lên thì chỗ đó đã là máu thịt nhầy nhụa.
‘Tuy phòng thủ quan trọng nhưng công kích càng cần sắc bén! Nếu có đủ phòng vệ thì tất nhiên sẽ thiếu đi rèn luyện từ tử vong ra ý chí bất diệt!’
Đầu óc Tô Minh như xẹt qua tia chớp. Đôi tay hắn duỗi ra, thật nhiều tia chớp đột nhiên lượn lờ trong thân thể, ở ngoài người hắn hóa thành bốn quả cầu. Tia chớp từ giữa không trung hiện ra, khiến chỗ hắn đứng nổ ầm ầm sấm sét.
Bốn lôi cầu rít gào tản ra, rơi vào Vu tộc bốn phía, tiếng nổ vang vọng.
‘Mình sai rồi, dù đây là chiến tranh, nhưng cũng là cơ hội cực tốt cho rèn luyện thần thông!’
Tay phải Tô Minh vỗ túi trữ vật trong ngực, lấy ra một tấm da thú. Hắn mở ra phun ngụm máu vào nó, thoáng chốc da thú hóa thành luồng sáng đỏ biến mất. Ngay sau đó, dưới chân Tô Minh xuất hiện bãi cỏ đỏ.
Khoảnh khắc bãi cỏ xuất hiện, lập tức điên cuồng hấp thu máu trên mặt đất, theo hắn di chuyển, trông cực kỳ rùng rợn. Trong lúc hấp thu thì phạm vi bãi cỏ mở rộng, theo nó hấp thu và mở rộng, đứng trên đó cảm nhận rõ ràng từng đợt khí lạnh từ dưới chân di chuyển trong người, khiến hắn giảm mệt mỏi nhiều.
Bãi cỏ chỉ có tác dụng với một mình hắn, đối với mấy Man tộc bên người thì chẳng có chút tác dụng. Sau khi Tô Minh nhận ra điều này, lập tức khống chế bãi cỏ lan tràn, khiến nó chỉ tồn tại dưới chân mình chứ không khuếch tán.
Hàm Sơn Chuông nổ ầm ầm đập, lôi cầu tiếp tục nổ tung, còn có kiếm nhỏ xanh rít gào, khiến đội có Tô Minh lấy tốc độ kinh người rút lui. Họ đi qua đâu, Vu tộc đến tấn công đều rút lui.
Nếu chỉ như vậy, có lẽ cường giả của Vu tộc sẽ không tránh đi hết, nhưng khi Hàm Sơn Chuông không ngừng đập xuống, từ trong đó phát ra tiếng hét chói tai, mắt Tô Minh chợt lóe, bấm tay niệm thần chú chỉ vào, một luồng sáng đen từ trong Hàm Sơn Chuông bay ra. Xung quanh tiểu đội có Tô Minh biến thành tử địa.
Càng kinh khủng là khi luồng sáng đen xuất hiện, mãnh thú Vu tộc gần đó rống gầm, dường như không dám tới gần hơn, bất chấp tất cả lùi ra sau. Dường như tại đây có thứ gì đó khủng khiếp khiến chúng sợ hãi.
Tử Xa còn đỡ, mấy thành viên tiểu đội bên cạnh, bao gồm đội trưởng sơ kỳ Tế Cốt là Diên Bác đều hít ngụm khí. Họ thỉnh thoảng dùng ánh mắt khác lạ liếc Tô Minh.
“Tô huynh, ta đã hiểu tại sao ngươi một mình chém giết trên chiến trường này. Dù ngươi không phải kẻ săn Vu cũng rất nhanh trở thành một trong số họ.” Diên Bác hướng Tô Minh chắp tay.
Người xung quanh nhìn Tô Minh ánh mắt biến tôn kính.
Tử Xa ở bên cạnh Tô Minh nhỏ giọng giải thích.
Trong chiến tranh giữa Man tộc và Vu tộc, có một phần nhỏ số người không phải Man Hồn cảnh nhưng thần thông của họ siêu việt hơn cảnh giới của mình, là hạng người chiến đấu trăm trận.
Người như vậy bị gọi là săn! Nếu Man tộc thì là kẻ săn Vu, nếu là Vu tộc thì là kẻ săn Man! Họ ở trên chiến trường sẽ không che giấu tung tích, bởi vì họ cần là kinh nghiệm, cho nên họ đội mặt nạ.
Man tộc là màu đen, mặt nạ của Vu tộc là màu trắng!
Có thể có được mặt nạ tức đại biểu người này được thừa nhận, trở thành săn! Mặt nạ hai bên chính là thật nhiều chiến công, không phải là Săn Giả thì đó trở thành con đường duy nhất thành săn!
Giết một săn Vu tộc, lấy xuống mặt nạ của người đó giao cho Thiên Lam thành, vậy người này có thể trở thành săn! Có rất ít người ra tay. Một khi trở thành săn, đội mặt nạ, sẽ đối diện càng nhiều tử vong, nếu ra tay thì dễ dàng lấy mạng người.
Tô Minh nghe Tử Xa giải thích, gật đầu. Việc này thì trước đó hắn đã phỏng đoán, loại người này chắc là kẻ có ý chí cực kỳ kiên định.
Tô Minh biết mình không phải. Bởi vì ý chí của hắn, mới nãy một mình chiến đấu đã xuất hiện hoảng hốt trí mạng và tinh thần mệt mỏi.
“Có Tô huynh trợ giúp, không bằng chúng ta không lùi ra sau mà giết lên đi, tranh thủ đạt được nhiều chiến công. Đương nhiên, chiến công Tô huynh có thể một mình lấy ba phần, còn lại là chúng ta.” Diên Bác liếm môi, mắt lộ hung tàn nhìn đám Vu tộc, thấp giọng nói với Tô Minh.
“Tốt!” Tô Minh suy tư, gật đầu.
Theo gã quyết định, những người khác trong tiểu đội đều đồng ý, mọi người không lập tức lùi ra sau nữa. Theo lệnh của Diên Bác, biến đổi vị trí, làm hình mũi tên, lấy Tô Minh dẫn đầu, Tử Xa và Diên Bác ở bên cạnh hắn, người còn lại ở phía sau trực tiếp xông lên.
Một đường trùng kích, kiếm nhỏ xanh vòng ở bên ngoài, Hàm Sơn Chuông quanh quẩn. Còn có ánh sáng đen yêu dị rít gào lượn lờ, có tia chớp rít gào quanh quẩn. Tiểu đội hình mũi tên đi qua đâu dấy lên mưa máu, trực tiếp xông vào đám đông chiến đấu phía xa.
Thời gian chậm rãi trôi qua, tiểu đội có Tô Minh dẫn đầu, tốc độ giết chóc cực nhanh. Nhưng cùng lúc đó có không ít tử thương, bây giờ chỉ còn lại chín ngươi.
Nhưng họ đạt được chiến công thì rất nhiều.
Bây giờ sắc trời đã tối, tiếng ầm ĩ trong sương khói xanh càng thêm thường xuyên. Bước chân tiến tới của Tô Minh khựng lại, hắn ngừng thì tám người sau lưng cùng dừng lại.
Từ trong đám người phía xa có một người đàn ông Vu tộc đội mặt nạ đen. Gã mặc đồ đen đang lạnh lùng nhìn qua, trên mặt nạ có khe hở hình chữ thập.
Người này khác với Vu tộc khác, gã rõ ràng là trong Vu tộc kẻ săn Man đơn độc hành động. Người như vậy chắc là kẻ có ý chí khá là vững vàng mới dám làm như thế.
Giây phút ánh mắt gã nhìn hướng Tô Minh đã khiến Vu tộc xung quanh chú ý tiểu đội này, trong mắt Tô Minh dấy lên chiến ý.
“Diên Bác biến đổi vị trí, Tử Xa phối hợp, hai người dẫn đầu ở tại đây chống đỡ giây lát.” Tô Minh vừa nói vừa vọt lên trước, lao thẳng tới kẻ săn Man Vu tộc đơn độc giết chóc.
“Kẻ săn Man! Hắn đội mặt nạ, đó là một kẻ săn Man!” Con ngươi Diên Bác co rút, gã nhìn Tô Minh lao nhanh, nhìn thấy một Vu tộc đội mặt nạ.
“Chiến thắng người này, lấy xuống mặt nạ của gã, Tử Xa, sư thúc của ngươi sẽ trở thành săn…” Hô hấp Diên Bác biến dồn dập, trong mắt có mong chờ.