Tô Minh biểu tình bình tĩnh, thu lại ánh mắt nhìn Đạo Quỳ sơn, liếc Ngọc Trần Hải, lạnh lùng nói.
“ Mặc kệ ngươi có mưu tính gì, đừng quên lông chim én. “
Tô Minh nói rồi vung tay áo, bước hướng Đạo Quỳ sơn, nhanh như gió, phút chốc đã tới gần ngọn núi. Hắn bay hướng khuôn mặt quỷ dữ tợn trên đỉnh núi há to mồm.
Bên tai Ngọc Trần Hải còn vang vọng lời nói của Tô Minh, tim rớt cái bịch. Thanh âm kia ở trong đầu gã biến thành khắc ấn thật lâu không tán, cuối cùng biến thành một phù văn tím vàng, trong sự hoảng sợ của Ngọc Trần Hải sâu vào óc gã. Như là ảo giác, như là chân thật, gã chia không rõ.
Bóng dáng Tô Minh biến mất trong chưởng duyên sinh diệt, trên bầu trời năm ông lão Ngọc gia khoanh chân ngồi, không thèm để ý Ngọc Trần Hải. Xung quanh mấy người không còn ai đến nữa.
Vốn chuyện xông Tam Môn Đạo Thiên trong Ngọc gia xem như là việc lớn, nhưng năm tháng trôi qua, từng người thất bại, dần biến thành trang trí. Nếu không phải tộc quy định ra mỗi một tộc nhân trong đời phải xông một lần, khách khanh muốn thành khách khanh trưởng lão thì đây là con đường duy nhất, e rằng sớm không ai nhớ đến sự tồn tại của Tam Môn Đạo Thiên. Như vậy là khiến sự kiện xông Tam Môn Đạo Thiên vốn nên khiến Ngọc gia chú ý biến thành như bây giờ.
“Trong ba ngày chắc chắn người này thất bại trở ra, chúng ta ở lại đây chờ ba ngày cũng tốt. “
“Ba ngày à? Dù tu vi của người này không tầm thường nhưng trong cửa thứ nhất dù là khách khanh hay tộc nhân chống hơn mười ngày thì chỉ có vài người còn lại là bảy ngày, trong đó đa phần là nửa ngày, một ngày liền thất bại. Ta thấy người kia tối đa một ngày thôi. “
“ Đúng vậy, dựa theo kinh nghiệm trước đó, hơn mười ngày coi như xông môn thứ nhất, sẽ xuất hiện âm đạo quỳ. Nhưng từ xưa đến nay không bao nhiêu người thành công, mới nãy tên kia huênh hoang như vậy, không biết đi ra có còn kiêu ngọa như thế không. “
Năm người châm chọc nói chuyện, Ngọc Trần Hải yên lặng tìm một góc ngồi ở phía xa. Gã nhìn Đạo Quỳ sơn, lòng rất hồi hộp, gã hy vọng Tô Minh có thể thành công, hy vọng đó ở trong lòng biến thành khao khát mãnh liệt.
Ngọc Trần Hải chờ đợi, thời gian chậm rãi trôi đi, hai tiếng, bốn tiếng, sáu tiếng...chớp mắt đã là nửa ngày. Trong mắt Ngọc Trần Hải nỗi mong chờ càng đậm hơn, tim gã đập nhanh, mắt nhìn chằm chằm Đạo Quỳ sơn.
Dần dần, một ngày qua đi, năm ông lão cùng biến sắc mặt, nhưng họ vẫn kết luận rằng thời gian Tô Minh ở cửa thứ nhất không hơn ba ngày.
Tuy nhiên, kết luận này xuất hiện dao động khi nguyên ngày thứ hai qua đi.
“ Xem ra người này không đơn giản, ở lại hai ngày, nhưng chắc hắn đang giãy dụa, tuyệt đối không hơn ba ngày! “
“Hừ, cửa thứ nhất này kỳ dị, thời gian càng dài thì biến đổi càng nhiều, lúc trước chúng ta cũng không chống được tới ba ngày. Hãy chống mắt nhìn đi, ngày mai mặt trời lặng thì tên này chắc chắn sẽ chịu không nổi. “
Khi nguyên ngày thứ ba qua đi, nỗi lòng Ngọc Trần Hải kích động đã lên đến cực độ, mắt đầy tơ máu, người run rẩy, lòng gã như có thanh âm đang kích động thét gào.
'Nhất định phải thành công!!!' Ngọc Trần Hải hít thở dồn dập.
So sánh Ngọc Trần Hải kích động thì năm ông lão ở phía xa biểu tình cực kỳ âm trầm, khi kéo dài đến tròn ngày thứ bốn qua đi thì biến thành hoảng sợ và không thể tin. Năm người đứng bật dậy.
Bởi vì có tiếng thê lương như là lệ quy gào thét từ Đạo Quỳ sơn truyền khắp bốn phương tám hướng.
Thanh âm kia phát ra từ miệng mặt quy núi, thanh âm đó đã vài ngàn năm không vang trong Ngọc gia, thanh âm này là âm đạo quỷ, thành âm này đại biểu có người xông qua môn thiên thứ nhất!
“ Âm đạo quỷ, cái...cái này không thể nào!!! “
Năm người không thể tin. Ngọc Trần Hải ngẩn ra rồi thì nỗi giật mình khó tả và mừng như điên theo thanh âm kia biến càng kịch liệt.
Giờ phút này, đất trời biến đổi, giờ phút này, gào thét ngập trời, giờ phút này, tất cả tộc nhân trong Ngọc gia dù đang làm chuyện gì đều nghe thấy, thậm chí một số lão quái trong tộc quanh năm bế quan cùng mở mắt ra.
Chớp mắt từng bóng người từ các hướng Ngọc gia lao nhanh tới Đạo Quỳ sơn.
Bốn ngày, khiến Đạo Quỳ sơn phát ra tiếng hú như vậy, đây là chuyện chưa từng xảy ra trong Ngọc gia. Hễ là ai xông qua cửa thứ nhất này đa số là chống sau mười ngày mới khiến núi phát ra âm đạo quỳ. Coi như là lão tổ của Ngọc gia duy nhất xông Tam Môn Đạo Thiên thì phải dùng bảy ngày mới khiến Đạo Quỳ sơn phát ra thanh âm như thế.
Bây giờ thanh âm này lại vang lên, lập tức oanh động toàn Ngọc gia. Từng bóng người từ bốn phương tám hướng lao nhanh tới, năm ông lão ở đây sắc mặt biến đổi, lòng giật mình khiến họ hít thở dồn dập.
Chỉ mỗi mình Ngọc Trần Hải ở phía xa là kích động siết chặt tay.
“ Là ai xông cửa thứ nhất Tam Môn Đạo Thiên?” Chính lúc này, có tiếng ù ù truyền đến, đó là một tộc nhân Ngọc gia đến đây.
Là một người đàn ông trung niên mặt trắng không râu, gã mặc áo dài màu xám, tóc xõa tung, chân đạp không khí bước đến, đứng trước mặt năm ông lão.
Năm người lập tức đứng dậy, chắp tay cúi đầu hướng người đàn ông trung niên.
“Kính chào tam trưởng lão.” Năm người cùng lên tiếng, biểu tình cung kính.
Mặc dù họ đều là tộc nhân Ngọc gia nhưng người đàn ông trung niên trước mắt xem tuổi thì không lớn hơn họ, năm người lại hiểu tuổi của người đàn ông trung niên này không thể truy tra.
Năm người ở mấy ngàn năm trước trông thấy đối phương là bộ dạng này, hiện tại mấy ngàn năm qua đi đối phương vẫn như vậy. Họ biết coi như là trưởng bối của họ cũng phải cung kính với người này.
Đặc biệt là mỗi sáu mươi năm gia tộc tế tổ một lần, bộ dạng người đàn ông trung niên này giống y như đúc lão tổ nào đó trong từ đường gia tộc. Dù không nói đến điều đó, chỉ tính thân phận của đối phương cũng khiến năm người phải ngước nhìn, phải cung kính. Người đàn ông trung niên này ở trong hàng trưởng lão Ngọc gia xếp thứ ba. Cho nên đa số hay gọi là tam trưởng lão.
“ Là tộc tử Trần Hải chiêu lãm một người, đồng ý đến đây qua thử thách Tam Môn Đạo Thiên.” Năm người đối mặt người đàn ông trung niên chất vấn, chào xong do dự một chút không dám giấu giếm thấp giọng nói.
“ A? Từ khi nào tộc tử Ngọc gia ta chiêu lãm khách khanh tạm thời cần xông Tam Môn Đạo Thiên?” Người đàn ông trung niên lạnh nhạt hỏi, ánh mắt liếc Ngọc Trần Hải ở không xa sớm đứng dậy, biểu tình kính sợ.
“Bái kiến tam trưởng lão.” Ngọc Trần Hải thấp thỏm lo âu, lấy bối phận của gã trong tộc bình thường không thể thấy người đàn ông trung niên này, chỉ khi tế tổ mới xa xa trông thấy, bây giờ vội quỳ rạp trên mặt đất.
“ Đè ép người ngoài, tranh giành phe phái, chuyện này là giữa tiểu bối các ngươi, lão phu sẽ không can thiệp. Nhưng, lợi dụng Tam Môn Đạo Thiên, nếu ngươi không có chuyện gì thì đi bế quan đi, trong ngàn năm đừng để ta trông thấy các ngươi.” Người đàn ông trung niên lạnh lùng nói.
Xong người đàn ông trung niên quay sang Ngọc Trần Hải, từ từ nói.
“Ngươi tộc tử hệ Ngọc Mai đúng không? “
“Hồi bẩm tam trưởng lão, vãn bối đúng là hệ huyết mạch Ngọc Mai lão tổ.” Ngọc Trần Hải không dám đứng dậy, thấp giọng nói.