Tô Minh không vội vã đi ra ngoài, lực vị giới sâu trong phong ấn không có sức hấp dẫn lắm với hắn. Ngược lại lý do hắn lựa chọn mạo hiểm đến đây chủ yếu là vì tảng đá ẩn chứa lực thân thể. Ví dụ như trong vách đá xanh thẫm xung quanh có lực lượng làm tim Tô Minh đập nhanh. Đối với Tô Minh thì chỗ này mới là tạo hóa tốt nhất của hắn, bây giờ hắn không muốn rời đi ra ngoài chút nào. Hắn phát ra thần niệm cho hạc trọc lông rồi nhắm mắt lại, máu thịt toàn thân nhanh chóng héo tàn, chớp mắt Tô Minh chỉ còn da bọc xương.
Khi toàn thân Tô Minh héo rút thì lực hút bàng bạc trong người hắn hút ra lực thịt trong vách tường, cùng ùa vào người hắn, khiến thân hình hắn nhanh chóng từ trạng thái da bọc xương hồi phục như thường, trông thì càng mạnh mẽ hơn trước một chút. Nhưng rất nhanh thân hình của Tô Minh lại héo rút xuống, cứ như thế từ hé rút đến hồi phục, lại héo, lại hồi phục, vòng đi vòng lại tuần hoàn. Lực lượng thân thể của Tô Minh đang nhanh chóng từ không yếu liên tục tăng trưởng.
Dựa theo thần thông của di thị tộc có thể nói tu luyện thân thể không có tạn cùng, chỉ cần có đủ lực thân thể cho mình hấp thu thì thuật này vĩnh viễn tu luyện tiếp.
Tô Minh cảm giác thân thể mình đang dần biến mạnh hơn, thậm chí sức mạnh thân thể từ yếu ớt toàn bộ vận chuyển, có thể đấu với người sơ kỳ nhân tu. Nhưng điều này đối với Tô Minh thì vẫn còn quá yếu, mục tiêu của hắn là thúc đẩy lực thân thể đến thiên tu thậm chí càng cao hơn, nếu có thể đơn thuần dùng lực thân thể đạt đến cảnh giới giới tôn thì là càng tốt với hắn.
Tô Minh ở đây tiến hành cắn nuốt lực thân thể thì trong phong ấn sâu dưới lòng đất như tổ ong, Tôn Côn trong ở một góc nào đó toàn thân vặn vẹo biến bán trong suốt, dường như gã ở không gian khác vậy, đi qua đâu có sóng gợn lăn tăn, vẻ mặt gã trầm trọng, cẩn thận bước từng bước một.
Mặc dù ở loại trạng thái này gã không gặp nguy hiểm gì nhiều nhưng phong ấn như tổ ong này tựa mê cung, gã muốn tìm ra con đường thật sự đi hướng sâu trong không dễ dàng. Tôn Côn đã đi qua đi lại rất lâu rồi mà vẫn không tìm ra đường chính xác.
Cùng lúc đó, Long Lệ lưng hơi cong biến thành vô số bóng đen, cuốn thân hình lão làm thấy không rõ mặt mày, chỉ có thể thấy khói đen tràn ngập vây quanh lão lao nhanh trong phong ấn tổ ong. Tốc độ của lão nhanh hơn Tôn Côn nhiều, có vẻ như không phải mờ mịt xông loạn mà là có mục đích, nhưng không phải lão lao vào trung tâm mà đi nhanh hướng một vị trí khác.
Lát sau, lão toàn thân bao bọc khói đen khựng lại, mơ hồ thấy trong sương khói mắt Long Lệ chớp lóe.
“Chắc là chỗ này, nếu như quyển sách cổ năm đó ta có được ghi chép không sai thì đây là phó hạch của lục đạo phong. Chủ hạch của lục đạo phong là người bị phong ấn, cho nên tồn tại mấy phó hạch không cùng đẳng cấp. Sách cổ nói phó hạch của mỗi một lục đạo phong ít nhất phải là một giới thạch ngưng tụ hoàn chỉnh lực một giới. Chỉ cần ta lấy được giới thạch này thì tu vi cứ khựng lại không tăng tiến lại có thể tu luyện rồi.” Long Lệ trong sương khói đôi mắt lóe sự kích động, thở hỏn hển.
Dù sao loại chuyện này lão cho rằng cả đời chỉ gặp được một lần đã là may mắn trời cho, đối với đa số người thì loại tu chân tinh biến động, đi vào phong ấn giống như nằm mơ vậy.
Trong khi Long Lệ tìm kiếm bốn phía thì Điền Lâm bềnh bồng trong đường hầm, thần thức hàn toàn tản ra nhưng không thể phủ lên hết. Tinh thần mê mang ở trong phong ấn tổ ong mất đi phương hướng, gã nhíu mày. Khu vực tổ ong thật sự quá lớn, mỗi một khoảng cách sẽ xuất hiện phân nhánh mấy trăm, hàng ngàn tổ ong, đi nhầm một lát rất có thể khó mà vào nơi phong ấn Xích Hỏa Hầu được. Cho nên gã biểu tình âm trầm đứng ở một lối rẽ, chân đạp mặt đất, đôi mắt nhắm lại. Người Điền Lâm xuất hiện vỏ cây, chớp mắt thân hình gã biến thành một thân cây. Cây to lắc lư tách ra mấy trăm, hàng ngàn nhánh cây, có chút quái dị mấp máy hướng tới tất cả động tổ ong. Điền Lâm định dùng cách này tìm ra hướng chính xác nơi gã muốn đi, cách này mặc dù cực kỳ hao tổn tinh thần, tốn thời gian rất dài nhưng nếu có được phương hướng thì cũng cực kỳ chính xác.
Khi mọi người thi triển thần thông thì Tô Minh vẫn ở trong vách tường phun nuốt hấp thu. Thời gian chậm rãi trôi qua, chớp mắt đã là ba tháng, ba tháng nay Tô Minh không còn ở vị trí cũ mà chậm rãi vò sâu trong vách tường.
Hạc trọc lông không biến thành vách tường nữa, đi theo Tô Minh vào sâu trong vách đá, không cần nó che giấu cái gì.
Ba tháng, vách đá xung quanh Tô Minh không còn là màu xanh sậm, có thể nói phạm vi lớn lực thịt xung quanh đều bị hắn hút sạch sẽ, mỗi khi xuất hiện tình huống này thì hắn sẽ từ từ di chuyển vào sâu trong vách tường, đi đến nơi cất chứa lực thịt càng nhiều hơn nữa.
Lực lượng thân thể của hắn bửi vì ba tháng có đầy đủ lực thịt mà tăng vọt, bây giờ chỉ kém một chút là có thể đạt đến mức độ đỉnh nhân tu.
Cách tu vi Tô Minh mơ ước không còn xa xôi!
Tô Minh có tin chắc chỉ cần lực thịt chốn này đủ thì hắn thậm chí có thể tu luyện thần thông thân thể của di thị tộc đến cảnh giới khủng bố. Nhưng hắn cảm giác rõ rệt tùy theo thân thể mạnh mẽ đến trình độ nhất định, muốn tăng cao thêm nữa cũng biến cực kỳ gian nan, hấp thu nuốt lực thịt như là biển rộng.
Nhưng Tô Minh không vội vã, hắn ở trong vách tường không cố ý tìm phương hướng mà dựa theo mấy khu vực có lực thịt nhiều nhất chậm rãi đi. Thường khi tới gần thì hắn chọn tĩnh tọa hấp thu, thân hình không ngừng héo rút và hồi phục biến ngày càng mạnh mẽ hơn.
Thậm chí Tô Minh cũng không phát hiện, kiểu tiến tới của hắn như một đường thẳng, xuyên qua vách đá phong ấn như tổ ong, cách hắn chưa đến ba trăm mét có một khu vực trống trải, chỗ này cỡ trăm mét, mặt đất đâm chín cây cờ to, có trận pháp chớp lóe tia sáng kỳ lạ, thậm chí vị trí chính giữa trôi nổi một tảng đá cỡ nắm tay.
Tảng đá này trong suốt như thủy tinh, nhìn như không có gì khác lạ nhưng nếu xem lâu sẽ bị thủy tinh hút tâm hồn, như ở trong thế giới xa lạ, thậm chí có thể thấy sinh lão bệnh tử, có thể chuyện xảy ra trong một thế giới.
Vật đó chính là giới thạch hoàn chỉnh lực một thế giới!
Một hướng khác của giới thạch, cùng là vị trí hơn ba trăm mét, Long Lệ mắt lóe tia sáng âm u, trước mặt lão là mấy trăm, hàng ngàn hang tổ ong.lão biết bên trong chỉ có một cái đi hướng giới thạch phó hạch phong ấn mà lão khát vọng, nhưng không biết sẽ là cái nào. Lão bị vây khốn tại đây đã nửa năm rồi. Thử gần trăm lần mà không thành công. Nếu lão không lập tức phát hiện không ổn mà lùi lại ngay thì e rằng không biết cứ đi thẳng tới đâu.
“Chết tiệt, theo sách cổ nói thì hễ là phó hạch lục đạo phong đa số ở vị trí này mới đúng, tại sao vẫn không thể tìm được chứ? Phong ấn tỏ phong này cực kỳ phức tạp, từng hang động nhìn như là đường chính xác nhưng thường đi vòng nửa vòng sau sẽ càng thấy càng đi càng xa, khó mà kiên trì tiếp."
Long Lệ giơ tay phải không ngừng bấm đốt, đôi khi lay ra một quyển sách cổ không biết lấy từ giấy da nào làm thành. Lão mở giấy ra cẩn thận nghiên cứu thật lâu mới cẩn thận lựa chọn một cái hang xông vào, nhưng thường không lâu sau lão sẽ âm tràm lùi lại. Nhưng không phải lão một mình đi thử, trước mặt lão bày một hồ lô, hồ lô toát ra khói đen hóa thành mười cái bóng đang từ từ ra vào hang tổ ong.
“Lại thêm vài tháng nữa là ta có thể xem xét hết tất cả con đường, khi đó có thể tuyển ra một đường có khả năng nhất!” Mắt Long Lệ lóe lên khao khát mãnh liệt, thúc giục hồ lô trước mặt không ngừng tỏa ra bóng đen, thường đích đi và một cái hang để điều tra.
Tô Minh thì chậm rãi hấp thu và cắn nuốt, vách tường bên người hắn màu sắc ngày càng nhạt, lực thịt biến mất, hắn không ngừng tiến lên.
Hạc trọc lông ở bên cạnh Tô Minh, lại biến trở về bộ dạng trọc lông, biểu tình lười biếng, đôi khi nhìn bên này, thỉnh thoảng liếc bên kia, miệng lầm bầm.
"Hạc gia gia nó, chắc chắc lão tử từng đến đây rồi, nếu không sao thấy nó quen thuộc dữ vậy? Không lẽ Hạc gia gia ta luôn thông minh anh tuấn thần võ thật sự đi ra từ Thần Nguyên Phế Địa này ư?” Hạc trọc lông lầm bầm nhìn Tô Minh, cảm thấy rất chán, nhoáng người lên chui ra khỏi vách đá, đi đến phía xa tìm kiếm.
Hạc trọc lông cách chỗ Long Lệ ở vốn không xa lắm.
Hạc trọc lông ló đầu ra khỏi vách tường sau lưng Long Lệ, đầu nó biến thành vách đá, không thẻ nhìn ra chút gì, mãi đến lão lại bay đi vào một đường hầm, mặt đất chỉ để lại một cái hồ lô. Thỉnh thoảng từng đợt khói đen toát ra từ hồ lô, hóa thành bóng đen vọt và hang động khác.
Chính lúc này, hạc trọc lông nhanh chóng chui ra khỏi vách tường, vừa ho khan vừa lấm la lấm lét nhìn bốn phía, làu bàu.
"Ủa, sao chỗ này có hồ lô vậy kìa? Chắc là có người không muốn nó nên vứt lung tung đây.” Hạc trọc lông làm bộ sửng sốt, động tác nhanh chóng nhào qua, vuốt quặp hồ lô, đôi mắt hưng phấn nhanh chóng chui vào một vách tường khác.