Y đứng đó, nhưng khiến người khó tin là chín người Thạch Hải dường như không hề phát hiện, không biết người thần bí xuất hiện. Dù là mở mắt ra cũng như chỉ trông thấy mảnh đất trống.
“Một trong tứ đại kỳ thú Hỏa Man Đề Bằng, năm đó sớm bị Man Thần diệt chủng, không ngờ tại đây còn có một luồng phân thân. Nếu không phải Man Công Hắc Sơn bộ lạc cho biết thì ta đã bỏ lỡ. Thôi, y nói với ta điều này tuy có mục đích riêng, nhưng nếu ta đã thấy con thú này thì sẽ thỏa mãn yêu cầu của y vậy. Hai người tầm thường sơ kỳ Khai Trần cảnh ta chưa để vào mắt, nhưng mé bìa khu Tây Minh tồn tại Phong Quyến bộ lạc thì ta từng nghe qua chút ít, là dòng phụ phát triển từ Miêu Man.” Người bí ẩn thì thào đi tới phía trước, từng bước một, hướng đi chính là Phong Quyến Sơn đang trong trạng thái phong ấn.
Tô Minh trở lại trong thành đá Phong Quyến bộ lạc, chỗ Ô Sơn bộ lạc hiện trú ngụ. Bộ dạng của hắn sớm biến trở về gầy yếu và thanh tú, mặc da thú đơn giản, ngồi trong gian phòng Ô Sơn bộ lạc.
Trong mắt hắn có hưng phấn và khẩn trương. Từng hình ảnh Đại Thử cửa thứ nhất theo hắn cảm nhận thì tựa mộng ảo, dường như đó không phải mình mà là người khác. Đặc biệt từ trên núi trở lại quảng trường, bị mọi người chú ý khiến hắn khẩn trương tim đập nhanh. Nghĩ tới mình ở trước mặt Tư Không và bà lão nói chuyện với Bạch Linh, Tô Minh cảm thấy đắc ý.
Hắn hít sâu, thật không dễ dàng ổn định tâm tình kích động, nhắm mắt cảm nhận lực lượng khí huyết cuồn cuộn trong người. Tròn một trăm sáu mươi sợi máu bộc phát ra sức mạnh khiến thể xác và tinh thần Tô Minh tràn ngập tự tin.
Sợi máu ở giây phút cuối cùng tăng thêm bốn sợi, từ một trăm năm mươi sáu biến thành một trăm sáu mươi.
“Hiện giờ mình là Ngưng Huyết cảnh tầng thứ sáu, tầng thứ bảy yêu cầu hai trăm bốn mươi ba sợi, cách biệt không lớn lắm…” Tô Minh thì thào, mắt lộ tia sáng kỳ lạ.
‘Mình có thể tu luyện Ô Huyết Trần rồi, còn về Trảm Tam Sát cường đại thì còn phải chờ chút nữa.’ Tô Minh tập trung tinh thần tĩnh tọa, trong đầu nhớ tới toàn bộ quá trình cửa thứ nhất, khóe miệng dần hiện nụ cười.
‘Quan trọng nhất là, mình nắm giữ tỉ mỉ! Tâm động thì khí huyết động, nếu tâm không động, khí huyết ẩn nấp. Như vậy khiến mình không lãng phí một chút khí huyết, có thể khiến sức chiến đấu càng mạnh, tốc độ cũng đạt tới một tầng khác!’
Tô Minh hít sâu, tinh thần hưng phấn.
‘Mình bây giờ thêm vào Huyết Lân Mâu có thể miễn cưỡng hỗ trợ A Công bảo vệ bộ lạc, bảo vệ tộc nhân của mình! Mình phải chiến đấu vì bộ lạc!!!’ Tô Minh siết chặt nắm tay, mắt lộ ra kiên quyết.
‘Đáng tiếc tu vi của mình chưa đủ, sợi máu chỉ có một trăm sáu mươi sợi. Nếu có thể lần nữa tăng thêm thì tốt rồi…’ Tô Minh nhíu mày, suy tư một lát sau mắt chợt lóe.
‘Cần mua nhiều thảo dược, luyện chế Sơn Linh Dược nhiều hơn. Đáng tiếc, ai.’ Tô Minh hai mắt ảm đạm. Hiện giờ túi hắn trống rỗng, không có nhiều tiền mua đồ.
‘Bây giờ bộ lạc tùy lúc sẽ gặp phải nguy hiểm, có nhiều chỗ cần thạch tệ, mình không thể thêm gánh nặng cho A Công. Phải nghĩ xem nên làm sao kiếm số tiền lớn…’ Tô Minh gãi đầu, đang suy nghĩ bỗng hai tai nhúc nhích, nghe bên ngoài gian phòng truyền đếnt thanh âm hưng phấn của Ô Lạp.
Tô Minh đứng dậy, đẩy ra cửa phòng, liền thấy từ ngoài cửa lớn bước vào là Bắc Lăng, Ô Lạp và cả Lôi Thần. Phía sau họ thì là A Công, Tiễn Thủ cùng Sơn Ngân.
“Mặc Tô oai thật. Các người thấy đó, hắn vừa trở về lập tức hấp dẫn ánh mắt mọi người! Diệp Vọng còn chủ động bắt chuyện với hắn. Tôi nghe người ta nói đây là việc vô cùng hiếm thấy!” Ô Lạp vẻ mặt hưng phấn, hai mắt kích động, vừa đi vừa nói với Bắc Lăng, Lôi Thần.
“Tuy Mặc Tô bộ dạng bình thường nhưng rất hấp dẫn. Tôi cảm thấy cường giả nên là như thế. Hắn từ dưới chót trực tiếp lên đến đỉnh, đặc biệt khi trở về rất là bình tĩnh, có khí thế của cường giả. Tôi còn nhớ đoạn đối thoại giữa hắn và Diệp Vọng. Một câu: cửa thứ hai tôi không tham gia, khiến biết bao người chấn kinh!” Ô Lạp hưng phấn vung tay, có thể thấy Mặc Tô ở trong lòng cô có địa vị cực cao, khiến cô sùng bái không thể kiềm chế.
Tô Minh đứng ngoài gian phòng nhìn mọi người đi đến, nhìn Ô Lạp hưng phấn, hắn sờ mũi. Hắn nhớ rõ khi ấy mình cực kỳ hồi hộp, cảm giác bị mọi người chú ý khiến hắn không khỏe, đâu giống như Ô Lạp nói cái gì mà bình tĩnh…
“Mặc Tô lúc trước im lìm không tiếng tăm, hiện giờ đã nổi tiếng vang xa, tên tuổi truyền khắp Phong Quyến bộ lạc. Chẳng bao lâu, tất cả bộ lạc tám phương bên đây đều sẽ biết đến người này!” Vẻ mặt Bắc Lăng hiếm khi không còn lạnh lùng, mắt cũng mang sự kích động và hưng phấn.
“Đáng tiếc hắn không phải tộc nhân Ô Sơn bộ lạc ta, ai…nếu Ô Sơn bộ lạc ta cũng có tinh anh như vậy thì tốt rồi…” Bắc Lăng khẽ thở dài, lòng chẳng chút ghen ghét.
Con người chính là như thế, thường so sánh với người đẳng cấp ngang bằng mình, một khi vượt qua mình rất nhiều thì khó mà ghen tỵ được. Trừ phi đó là người ở bên cạnh mình, vì không còn sự bí ẩn che đậy, sẽ có ghen tỵ.
“Đúng thế, nếu hắn là Ô Sơn bộ lạc chúng ta thì tốt rồi…Mặc Tô, Mặc Tô, các người nghe xem cái tên thật hay, Mặc Tô…” Mắt Ô Lạp có tia kỳ lạ, khuôn mặt ửng đỏ, đang lầm bầm chợt thấy Tô Minh đứng đó thì nhướng mày, biểu tình khinh thường.
Cô nhớ tới lời Lôi Thần nói trước đó, nghi ngờ Mặc Tô cô tôn kính và Tô Minh là một người, điều này khiến cô thấy đó là sỉ nhục Mặc Tô.
Lôi Thần một đường không nói lời nào, giờ đây trông thấy Tô Minh thì lập tức nhìn chằm chằm, cẩn thận xem xét, sau đó ánh mắt dần tối tăm. Hiển nhiên gã cũng không cho là giữa Tô Minh và Mặc Tô có mối liên hệ gì.
Còn về Bắc Lăng thì đã sớm thấy Tô Minh đứng đó, phớt lờ hắn, ánh mắt lạnh băng.
“Mặc Tô cực kỳ bí ẩn, đến hiện tại vẫn không biết là bộ lạc nào, có lẽ qua mấy ngày nữa sẽ biết. Đến khi đó chúng ta phải đại biểu Ô Sơn bộ lạc người cùng thế hệ đi giao lưu một phen.” Bắc Lăng không nhìn Tô Minh, nhắc tới Mặc Tô thì ánh mắt lộ ra tôn kính.
“Ừ, nhất định phải đi kết bạn, Mặc Tô, Mặc Tô…tôi đoán tu vi của hắn nhất định rất cao, đáng tiếc chẳng biết vì sao hắn không tham gia thi đấu cửa thứ hai, thứ ba…”
Tô Minh xem Ô Lạp hưng phấn kích động thì lại lần nữa sờ mũi.
“Có lẽ tu vi của hắn không cao như vậy, không tham gia là bởi vì…” Tô Minh nhịn không được bản năng nói thầm một câu.
“Tô Minh, ngươi nói cái gì!” Ô Lạp vừa nghe lời này lập tức hai mắt sắc bén nhìn Tô Minh, biểu tình lộ ra sự phẫn nộ.
“Ngươi không có tư cách bình luận Mặc Tô, tu vi của hắn nhất định cực kỳ cao. Không tham gia là bởi vì hắn có việc riêng, là bởi vì hắn khinh thường so tài!”
Tô Minh cười khổ, vội nhắm miệng lại. Nhìn Ô Lạp tức giận, hắn thật không biết nên vui sướng hay bất đắc dĩ đây.
“Tô Minh, lời này nói tại đây thì cho qua, ngươi có thể nói ra câu ấy thì chắc mấy ngày nay cũng từ đâu đó biết đến Mặc Tô. Ta cho ngươi biết, sau khi rời khỏi đây, tuyệt đối không thể ở bên ngoài nói lời như thế, sẽ gây rắc rối cho bộ lạc. Mặc Tô không phải hạng người như chúng ta có thể bình luận như vậy!” Bắc Lăng vẻ mặt nghiêm túc nhìn Tô Minh, từ từ mở miệng. Y làm người số một cùng thế hệ Ô Sơn bộ lạc, coi như có tư cách nói ra lời này.
“Tô Minh…tôi cũng thấy không nên nói thế. Mặc Tô đó…cậu không chính mắt nhìn thấy, hắn thật rất mạnh, ngay cả Diệp Vọng đều chú trọng hắn! Chúng ta không tư cách bình luận người này, hắn…thật rất mạnh!” Lôi Thần cũng nhỏ giọng nói. Nói xong gã hơi chần chờ, ánh mắt phức tạp liếc Tô Minh một cái, dường như muốn nói thêm cái gì nhưng cuối cùng không nói.
Tô Minh lần nữa cười khổ.
“Được rồi, ba người ngày mai còn phải thi đấu, đi tu luyện điều dưỡng đi!” Tiễn Thủ nhíu mày quát một tiếng, ba người Bắc Lăng vội im miệng trở về phòng mình.
A Công Mặc Tang gật đầu với Tô Minh, ánh mắt tràn ngập khen ngợi, không nói câu nào đi hướng chỗ của mình. Tiễn Thủ và Sơn Ngân theo sát sau, hiển nhiên có chuyện cần thảo luận.
Khi mọi người đều đi hết, Tô Minh trở lại phòng. Hắn biết, A Công nhất định sẽ đến, nên hắn ngồi xuống lặng lẽ chờ.
Không bao lâu sau, A Công không đến, ngược lại Lôi Thần trù trừ đi tới phòng Tô Minh, ngồi đối diện ngơ ngác ngó hắn.
“Sao vậy?” Tô Minh nhìn Lôi Thần bộ dạng chất phác thì bật cười.
“Không…không có gì…Tô Minh, cậu…có phải cậu…” Lôi Thần do dự, nghiến răng dứt khoát hỏi nhỏ. “Có phải cậu thích Bạch Linh?”
Tô Minh ngây ra.
“Ai, Tô Minh, mặc kệ cậu có thích cô ta hay không, tôi khuyên cậu nên…từ bỏ đi. Tôi cứ thấy Bạch Linh thật sự đẹp thế sao, đâu bằng Bạch Phương…” Lôi Thần lầm bầm, biểu tình khó hiểu.
“Tô Minh, cậu không đi quảng trường dưới Phong Quyến Sơn, không trông thấy cuối cùng Mặc Tô ở trước mặt mọi người tới chỗ Bạch Linh, nói cái gì đi vòng vòng, vòng vòng cái quái gì! Tôi xem hắn là ngứa mắt rồi!” Lôi Thần liếc nhanh vẻ mặt Tô Minh, vội nói.
“Đáng hận nhất là Bạch Linh còn đỏ mặt đồng ý. Ai, cậu không thấy tình cảnh đó, rõ ràng là vừa ý Mặc Tô. Bạch Linh này thật khiến người thất vọng!” Lôi Thần lại nói.
Tô Minh vẻ mặt kỳ quái, chần chờ một chút mới nhỏ giọng nói.
“Lôi Thần, tôi nói cho cậu biết một bí mật…Thật ra, tôi chính là Mặc Tô.”
Lôi Thần ngây ra, sau đó nâng tay lên muốn sờ trán Tô Minh bị hắn tránh thoát. Lôi Thần lại khuyên nhủ vài câu, đang muốn nói gì thì nghe ngoài phòng truyền đến tiếng ho khan của A Công.
Lôi Thần nhanh chóng đứng dậy, cửa phòng mở ra, A Công mỉm cười tiến đến.
Không cần A Công ra lệnh, Lôi Thần vội vàng cung kính lùi ra, liếc Tô Minh một cái, rời khỏi phòng. Biểu tình của gã còn hơi lo âu, lời Tô Minh mới nói hù dọa gã, cho rằng Tô Minh bị kích thích.
---o0o---