Mục lục
Cầu Ma
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thế giới yên tĩnh, trong một mảnh hắc ám tồn tại vùng đất băng giá, không có gió mạnh mẽ thúc đẩy, không có dưới chân mặt đất rung động khiến người bất an.

Nơi này một mảnh tĩnh mịch.

Từng pho tượng băng, từng ngọn băng sơn trở thành hình ảnh vĩnh hằng không thay đổi trong đất băng, trừ...quy thú khổng lồ. Nó mở to mắt nhìn chằm chằm một ngọn núi băng, hô hấp nặng nề, ánh mắt thù hận, nếu ánh mắt có thể giết người, vậy bây giờ Tô Minh ở trong núibăng bị nó nhìn chắc chắn đã chết rất nhiều lần.

Tô Minh cười khổ, trừ cười khổ ra thật tình hắn không thể nào biểu đạt buồn bực trong lòng hơn được nữa.

Hắn không ngờ mười lăm năm trôi qua mà quy thú ghi hận như vậy, nằm tại đây, nhìn núi băng mười lăm năm, mãi đến hai tiếng trước nó nhìn thấy Tô Minh.

Khi mới xuất hiện tại đây, Tô Minh thấy quy thú thì khựng lại. Quy thú mắt sáng ngời nhìn hắn chằm chằm.

Một người một rùa cách núi băng nhìn nhau. Tô Minh ký ức khắc sâu về quy thú này, trình độ cường đại đến nay còn nhớ kỹ, bây giờ tuy rằng tu vi khác với trước nhưng vì vậy mà hắn rõ ràng thấy ra quy thú cường đại.

Mạnh mẽ vượt qua Tuyệt Vu, theo Tô Minh phân tích thì e rằng tương đương với tu mệnh!

Tô Minh trầm ngâm, chậm rãi nâng lên tay phải. Khoảnh khắc tay phải hắn nâng lên, quy thú mạnh ngẩng đầu hướng hắn phát ra tiếng gầm, thanh âm xuyên qua băng xuyên khiến tai Tô Minh ù vang, nhói đau. Mắt hắn chợt lóe, tay phải không tạm dừng mà tiếp tục nâng lên, ấn trước mặt. Băng tầng trước mặt hắn két két, xuất hiện khe nứt.

Quy thú thấy tiếng gầm không đem đến tác dụng uy hiếp thì cái đuôi nâng lên quất núi băng. Vèo một tiếng, mắt thấy đuôi sắp đụng núi băng nhưng nó nhanh chóng thu lại, ở đó không ngừng bực bội gầm.

Tô Minh thầm thở phào, hắn còn nhớ năm đó con thú này không muốn hủy diệt quy thú, giờ thăm dò quả nhiên vẫn như vậy.

'Vậy không bằng mình không ra ngoài!’ Tô Minh cắn răng, không để ý quy thú ở bên ngoài như hổ rình mồi, nâng tay đào ra băng tầng bồn phía chừa một chỗ trống để khoanh chân tĩnh tọa, còn có thể cất chứa vật.

‘Không biết cánh cửa thông đến Nam Thần chìm tới chỗ nào rồi, trong thời gian ngắn không thể trở về. Xem tình hình tai biến Đông Hoang thì e rằng phải mấy năm mới qua. Thôi, quy thú ở bên ngoài nên không thể đi ra, cứ ở đây bế quan vài năm vậy. Hơn nữa mình có một ít vật phẩm cần tế luyện và mở ra.’ Tô Minh trầm ngâm, nhìn bốn phía.

Núi băng không lớn, hắn không tiện đào thêm làm núi băng mỏng đi, như vậy thì không tiện lắm.

Tô Minh cúi đầu suy tư, lát sau mắt chợt lóe, nhìn mặt băng dưới thân mình.

'Nếu đã không thể ra ngoài thì mình sẽ đào một con đường, ở dưới băng tầng mở ra một động phủ thuộc về mình!'

Mắt Tô Minh chớp lóe tia sáng, hắn ngẩng đầu liếc quy thú một cái, tay phải nâng lên mạnh đánh một đấm vào dưới chân. Tu vi năm đó của hắn khó thể mở ra mặt băng quá sâu, nhưng hắn bây giờ không phải hồi đó nữa.

Một đấm đánh xuống, từng khe nứt lập tức xuất hiện trong băng tầng. Quy thú bên ngoài ngây ra sau đó tiếng rống càng kịch liệt, cái đuôi vung đến vung đi, dường như hành động của Tô Minh chọc nó tức giận hơn.

Tô Minh không để ý quy thú bên ngoài, liên tục đánh ra hơn mười đấm, băng tầng dưới chân hắn vỡ nát, hắn lập tức chìm xuống. Không ngừng đấm, một tòa động phủ đơn giản dưới núi băng, trong băng xuyên, dưới nơi quy thú nằm sấp bị Tô Minh mở ra. Bây giờ động phủ còn rất thô, chỉ xem như một động lớn mà thôi. Tô Minh đứng đó, nhìn bên trên quy thú cúi đầu xuyên qua băng xuyên gầm hướng mình, hắn mỉm cười, ở bốn phía đào móc.

Không lâu sau, động phủ càng lớn hơn chút, trở thành nơi trống trải. Tô Minh ngồi xếp bằng, mắt khép kín, chìm trong tĩnh tọa. Thần thức tỏa ra, nhìn thì như không thèm để ý quy thú, nhưng chỉ cần nó có hành động muốn phá băng tầng là Tô Minh lập tức phát hiện ra ngay.

Thời gian chậm rãi trôi qua, một tháng sau, Tô Minh mở mắt ra, ngẩng đầu nhìn con quy thú. Một tháng nay hắn và con thú này ở chung rất hòa bình. Nó trừ việc nhìn hắn chằm chằm ra không có hành động nào khác.

Thu lại tầm mắt, bây giờ vết thương của Tô Minh đã hồi phục, trong người dù là lực Man Cốt hay cái khác đều đạt tới giai đoạn đỉnh cao. Hắn trầm ngâm, tay phải nâng lên lập tức, lập tức trên mặt băng trước mặt hắn dược đỉnh ầm ầm xuất hiện, từng đợt mùi thuốc tỏa ra tràn ngập cả động phủ băng xuyên, thậm chí xuyên qua băng tần tản ra ngoài.

Giây phút mùi dược đỉnh tỏa ra, Tô Minh có trực giác, thấy trong túi trữ vật rắn nhỏ bay ra nhìn dược đỉnh, rít với Tô Minh.

Cùng lúc đó, quy thú trên băng xuyên cũng mở to mắt, ánh mắt lần đầu tiên rời khỏi người Tô Minh, rơi trên dược đỉnh.

Nhìn dược đỉnh trước mắt, Tô Minh rất cảm thán. Năm đó hắn ở trong hội đấu giá có được đỉnh này, đi theo hắn rất nhiều năm, lại có mười lăm năm ôn dưỡng, cuối cùng thêm vào lực lượng thiên địa mạnh mẽ rót, bây giờ rốt cuộc thúc đẩy, khiến đan dược còn sót bên trong có lại dược hiệu, từ bán thành phẩm đến gần như hoàn toàn.

'Mùi hương này không giống là đan dược hoàn toàn rèn luyện thành, tản ra qua nhiều nhưng cuối cùng nó vẫn không thể đạt tới hoàn mỹ, nhưng chỉ đành vậy.’ Tô Minh lắc đầu đi tới bên cạnh dược đỉnh.

Hắn tập trung giây lát, dứt khoát nâng lên tay phải ấn dược đỉnh. Cái ấn này, dược đỉnh mạnh chấn động, đỉnh phát ra tiếng bùm bùm, có nhiều khói trắng từ trong mạnh ùa ra ngoài. Mùi thuốc càng đậm khiến rắn nhỏ bên cạnh hưng phấn rít, còn có quy thú ở trên băng tầng cũng đứng lên, trợn to mắt, bộ dạng rất là tò mò.

Theo khói trắng tán đi, mày Tô Minh dần nhíu lại, đây không phải hiện tượng gì tốt. Mới nãy không mở nắp có thể nói mùi thuốc tản ra, nhưng giờ mở nắp mà mùi nồng như thế, chỉ chứng minh đan dược bên trong bị hòa tan, không thành đan!

Khói trắng khuếch tán, vài giây sau, nắp đỉnh chậm rãi nâng lên, hoàn toàn mở ra, lộ bên trong đỉnh. Tô Minh nhìn thấy, con ngươi co rút.

Trong đỉnh chỉ có một viên đan dược, nhưng xung quanh đan dược có rất nhiều chất lỏng đen, mùi thuốc đậm đặc phát ra từ nước đen đó.

Tô Minh trầm ngâm, lấy ra hai bình nhỏ, đầu tiên là lấy ra đan dược duy nhất hoàn chỉnh, cầm trong tay nhìn vài cái, khó thể nhận ra tác dụng đan dược.

Hắn không lỗ mãng nuốt xuống mà cất trong bình nhỏ, sau đó dùng bình khác hứng đầy chất lỏng đen. Rắn nhỏ ở một bên lập tức quấn quanh cánh tay Tô Minh, ngẩng đầu nhìn bình nhỏ rồi lại nhìn hắn, bộ dạng như rất muốn nuốt lấy.

“Thuốc này là vật ít nhất mấy trăm ngàn năm trước, hiệu quả cụ thể chưa biết mà ngươi cũng dám ăn?” Tô Minh vỗ đầu rắn nhỏ ngẩng lên, ánh mắt thật tự nhiên rơi vào quy thú trên băng tầng ở to mắt tò mò nhìn cái bình.

Khóe miệng Tô Minh lộ nụ cười, cầm bình nhỏ nhoáng người lên, hắn trở lại trong núi băng lúc đến, tay phải nâng lên một chỉ đâm vào núi băng. Lập tức két két có một vết nứt xuyên qua băng xuyên hình thành lỗ nhỏ.

Quy thú gầm rống, xoay người nhìn Tô Minh.

Đầu tiên Tô Minh ở trước mặt nó cách băng xuyên lắc lư cái bình, sau đó rót một rót dọc theo động nhỏ bắn ra ngoài. Một giọt nước thuốc đen chớp mắt xuất hiện trước mặt quy thú, bềnh bồng tại đó không nhúc nhích.

Quy thú do dự một chút, đầu tiên ngửi vài cái, biểu tình lộ mê say, nó không thấy lúc này Tô Minh đang nhìn chằm chằm nó và rắn nhỏ trên cánh tay hắn cũng căng thẳng nhìn, hiển nhiên biết mục đích của chủ nhân.

Quy thú do dự một lúc nhưng cuối cùng lỗ mũi phun ra hai luồng khói, khinh thường quay đầu, không thèm nhìn dịch đen tỏa mùi thuốc.

Tô Minh thu lại tầm mắt, không nhìn tiếp, trở lại động phủ dưới băng tầng của hắn. Hắn cầm lọ thuốc cẩn thận nhìn rồi cất đi, nếu quy thú không ăn thì tạm thời không nhìn ra công hiệu, chỉ có rời khỏi đây ở bên ngoài thăm dò.

Rắn nhỏ rất là lưu luyến nhìn Tô Minh cất đi lọ thuộc, mùi thuốc đối với nó có sức hấp dẫn mãnh liệt, nhưng hắn không chịu cho thì nó cũng hết cách.

Không suy nghĩ về dược nữa, Tô Minh ngồi xếp bằng, vỗ túi trữ vật, lập tức ánh tím chớp động bay ra. Ánh sáng tím khiến quy thú trên băng tầng chú ý. Nhưng đối với quy thú hiển nhiên đều tò mò với mọi thứ Tô Minh đã không thèm để ý nữa. Hắn nhìn áo giáp tím trước mặt, suy tư. Giáp này là hắn ở trong người Chúc Cửu Giới, ở chỗ người duy nhất con sống có được, cũng chính người này nói câu Man Thần đời thứ ba.

'Đây tuyệt đối không phải giáp Tế Cốt, chắc là Man Hồn thần tướng giáp. Nhưng nó không phải thứ hư ảo mình có mà là chân chính thần tướng giáp!’ Tô Minh nhìn giáp màu tím, mắt chớp lóe, cắn đầu lưỡi phun ra búng máu. Máu va chạm vào áp giáp lập tức dung nhập, tử giáp lóe ánh sáng nhưng rất nhanh lại tối đi.

Tô Minh biểu tình như thường, làm như đã sớm biết kết quả. Ánh mắt hắn suy tư, lát sau há mồm hút giáp. Áo giáp biến thành vệt sáng tím nhanh chóng thu nhỏ bị Tô Minh hút vào.

Hắn nhắm mắt, trong người chớp lóe ánh sáng vàng, toàn thân vận chuyển lực lượng Man Cốt, bao phủ tử giáp, từng tấc thẩm thấu, muốn cưỡng ép luyện hóa nó thành giáp của mình!

Từ lúc có được hắn vẫn không có nhiều thời gian làm chuyện này, nhưng bây giờ dưới băng tầng hắn có nhiều nhất là thời gian, cho nên quyết định biến áo giáp thành vật của mình.

Khi Tô Minh nhắm mắt luyện hóa áo giáp thì quy thú trên băng tầng mắt xoay tròn, liếc chất lỏng đen bềnh bồng trước người, biểu tình khinh thường. Nhưng không lâu sau nó lại liếc một cái, giãy dụa giây lát, do dự rồi há mồm nuốt dịch đen vào trong, còn liếm môi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK