Bầu trời trong xanh, trừ trên Tà Linh tông là khói đen.
Màn trời ngoài khói đen sáng sủa rực rỡ, cứ thế làm khói đen rất dễ thấy, làm người ngẩng đầu nhìn có đối lập, thấy trời đặc biệt xanh. Còn có mây trắng bay, dưới ánh nắng ấm áp làm người kiềm không được lười biếng, nếu không phải là mua đông thì có lẽ càng thêm hoàn mỹ.
Tô Minh ngẩng đầu nhìn trời, bên tai còn quanh quẩn lời dâm tà của Tiền Thần, loại cảm này cả đời hắn chưa trải qua, dù là Ô Sơn trong ký ức, trong Cửu Phong, hay những năm tại đất Vu tộc, hắn chưa từng giống bây giờ bái vào một tông môn. Không phải đệ tử chính, không ai để ý mình, như là phát ra khỏi ngoại tông, đuổi tới chỗ tạp dịch. Nhìn Tiền Thần nụ cười tà ác, mặt Tô Minh dần lộ nụ cười.
Hắn bỗng cảm thấy mình rất thích loại cảm giác này.
Hắn không còn động não nhiều liền thấy ra đối phương nhiệt tình như thế là vì nhìn không thấu lai lịch của mình, dù sao nhìn từ mặt ngoài thì mình là người ngoại tông giáng xuống. Nhìn như bị khu trừ nhưng chắc Tà Linh tông đối với đệ tử phạm sai lầm đa số làm như vậy, thế thì khó tránh khỏi khả năng lại được triệu về, hèn chi Tiền Thần nhiệt tình như vậy.
Nghĩ đến đây, Tô Minh mỉm cười nhìn Tiền Thần, lắc đầu.
Tiền Thần chẳng hề do dự, biểu tình liền biến nghiêm túc, vẻ mặt nghiêm nghị toát ra sự trang nghiêm, cũng ẩn chứa tôn trọng và kính nể.
Chỉ thấy Tiền Thần nhìn Tô Minh đầy ẩn ý, từ từ gật đầu.
“Trần sư đệ không uổng là đệ tử ngoại môn, ta vốn tưởng dùng việc này thăm dò Trần sư đệ, xem coi tâm tính của Trần sư đệ như thế nào. Nếu ngươi đồng ý đi chỗ thị nữ, mỗi ngày có nhiều cô gái xinh đẹp nghe ngươi sai khiến, tuân theo lời ngươi như thiên uy thì ta sẽ khinh thường ngươi. Tu sĩ chúng ta sao có thể vì nữ sắc mà hoang phế tâm tính chứ? Loại chuyện này tuyệt tuyệt đối không thể làm! Thậm chí nếu ngươi đồng ý thì ta cũng sẽ khuyên đừng làm vậy, bởi vì chúng ta là đồng môn, vì ta là sư huynh của ngươi, ta có nghĩa vụ cho ngươi biết, đây không phải việc chúng ta nên làm! Trần sư đệ, sư huynh luôn vô tư, nếu không thì tông môn sẽ không đem trách nhiệm nặng nề tạp dịch giao cho ta xử lý. Còn ngươi là trong những người ta thấy anh vũ nhất, khiến sư huynh kính nể nhất!” Tiền Thần từ từ nói, một loạt lời nói xong phối hợp biểu tình nên lộ ra, dường như tất cả đều là gã dò xét, gã thật sự thăm dò Tô Minh vậy.
“Thế thì xin mời Trần sư đệ phụ trách việc ra ngoài mua sắm, việc này rất quan...” Tiền Thần nói, thấy Tô Minh nghe xong nhíu mày lập tức mắt xoay tròn, bỗng đổi giọng.
"Việc này rất quan trọng, đó là không thể nào!!!” Gã biểu tình biến thành chính nghĩa vô cùng, nghiêm túc nhìn Tô Minh.
"Bởi vì đối với người khác có lẽ đây là việc tốt, nhưng với Trần sư đệ thì quyết không thể đụng vào dơ bẩn này! Ra ngoài sắm đồ thường phải xuống núi, điều này đối với người chìm đắm trong tu luyện như Trần sư đệ là vũ nhục, là hại ngươi, hoang phế thời gian tu hành của ngươi! Thời gian là cái gì? Trần sư đệ, thời gian chính là sinh mệnh, ta rất đồng ý câu nói này. Ngươi yêun tâm, sư huynh tuyệt đối không hoang phế sinh mệnh của ngươi. Kỳ thực ngươi không biết rằng đây cũng là ta thăm dò ngươi! Trần sư đệ, ta kính nể ngươi đã vượt qua mọi thứ, ta vì Tà Linh tông chúng ta có nhân tài như Trần sư đệ mà thấy vui mừng...” Tiền Thần thanh âm như nước sông cuồn cuộn nối liền không dứt.
Từ đầu tới cuối Tô Minh không nói một câu, bên tai toàn vang giọng Tiền Thần.
Tiền Thần vừa nói vừa xem xét biểu tình Tô Minh thay đổi, lòng hơi hồi hộp.
Gã phát hiện nhìn không thấu lòng của thiếu niên trước mắt. Phải biết rằng đệ tử bị ngoại tông trách phát xuống gã có gặp một chút, nhưng mỗi người bị gã nói vài câu là nhiều ít thấy ra suy nghĩ, gã lấy đó phán đoán trình độ quan trọng của đối phương trong ngoại tông, đoán xem rốt cuộc đối phương có chỗ dựa không. Rồi mới đoán ra đối phương có thể bị mình lợi dụng, mượn đó trong lòng phân ra cấp bậc. Gã thường cảm thán công tác của mình không dễ làm, cần xem sắc mặt, cần suy ngẫm những người bị đày xuống ai cần chèn ép, ai cần nịnh nọt, ai cần lạnh lùng, ai cần nhiệt tình. Điều này đối với gã là việc quan trọng nhất.
Nhưng Trần Tô trước mắt khiến Tiền Thần mò không thấu. Từ đầu tới cuối đối phương không nói một lời, đặc biệt vẻ mặt bình tĩnh không có gì giống như bị trục xuất khỏi ngoại tông, dường như đến đây là con giòng cháu giống ngẫu nhiên đi dạo chơi ngoài thành thôi. Tư thế này khiến tim Tiền Thần rớt cái bịch.
‘Cao thủ! Người này tuyệt đối là một cao thủ, đây không phải tu vi cao mà là bối cảnh cao, nếu không thì lấy tuổi của hắn tuyệt đối không thể bình tĩnh như vậy!’ Tiền Thần lập tức làm ra phán đoán.
'Mệt óc nhất là gặp phải người như vậy. Người này có thể xếp thứ ba trong bảng không dây vào hai mươi năm qua tại tạp dịch này ta nghiên cứu ra!’ Tiền Thần mặt tươi cười lòng thì tăng sự cảnh giác.
Gã có gặp trong số người bị đuổi ra ngoại tông đến đây thì biểu tình kiêu ngạo, người như thế gã đối phó dễ như chơi. Cũng gặp loại thích làm bộ làm tịch, người đầy sát khí. Thậm chí gặp người mặt cười tủm tỉm mà mắt xẹt qua âm độc. Các loại nhân vật hai mươi năm nay gã gặp quá nhiều, dùng câu danh ngôn của gã để hình dung những đệ tử ngoại tông này bị đuổi ra đó là...
'Bà nội nó, là rồng ở chỗ này cũng phải co lại cho Tiền gia gia ngươi! Là cọp cũng phải nằm xuống cho Tiền gia gia!"
‘Không thích hợp, vô cùng không thích hợp. Trần Tô này có vấn đề, vấn đề rất lớn!’ Tiền Thần cúi lưng xuống chút, mặt lộ nụ cười vô cùng rạng rỡ.
“Ta biết công tác thích hợp với Trần sư đệ nhất chính là phát phóng linh thạch. Trần sư đệ yên tâm, vì để sư đệ có bước phát triển tốt hơn, vì Tà Linh tông chúng ta càng cường đại, ta sẵn sàng vô tư hiến dâng, đem công tác phát phóng linh thạch giao cho Trần sư đệ làm! Ta biết chắc Trần sư đệ không để mắt đến công việc này, nhưng hôm nay ta mới phát hiện ngươi càng thích hợp nó hơn ta, xin Trần sư đệ tuyệt đối đừng từ chối. Việc này...liên quan đến tương lai của Tà Linh tông ta, liên quan đến cách cục Đông Hoang đại lục, liên quan đến vận mệnh của trăm triệu người...” Tiền Thần làm biểu tình từ bi hỷ xả, giọng nói chất chứa tình cảm, thanh âm khẽ run như là khoảnh khắc này gã biến thành chúa tể Đông Hoang đại lục, đang đem nó giao cho Tô Minh vậy.
Dù là Tô Minh cũng bị hàng loạt lời nói của Tiền Thần khiến ngây ra. Nếu không phải hắn chắc chắn Tiền Thần không hề ẩn giấu hay biến đổi chút gì, sẽ có ý nghĩ đối phương là hạc trọc lông biến thành. Kiểu múa mép khua môi này theo Tô Minh thấy chỉ có hạc trọc lông mới so được với gã, còn về thắng bại, Tô Minh nghiêng hướng hạc trọc lông, dù sao cấp bậc khác biệt.
“Tìm một nơi yên tĩnh chút, ta muốn bế quan.” Tô Minh liếc Tiền Thần, lần đầu tiên mở miệng, giọng nói lạnh nhạt nhưng có khí thế không tha nghi ngờ.
Tim Tiền Thần lại rớt cái bịch, lùi hai bước, nhìn kỹ Tô Minh từ đầu đến chân.
'Xếp hạng tăng, người này không phải hạng ba bảng không dây vào mà là hạng hai!'
Gã hơi căng thẳng nhưng mặt ngoài không hề lộ ra, vẫn là nụ cười rạng rỡ, nghe vậy thì vui mừng gật đầu.
“Không sai, Trần sư đệ đúng là không khiến sư huynh ta nhìn lầm, đáng kính, đáng kính!” Gã nói, còn giơ ngón cái với Tô Minh, biểu tình vui mừng không có gì giả dối, vẻ mặt kính nể rất chân thành.
Gã không nói nhảm, tay phải vỗ người, lập tức lấy ra một cái ngọc giản đưa cho Tô Minh.
“Trần sư đệ, ta kính nể ngươi, không nói nhiều, trong đây chỗ có điểm sáng ngươi tùy ý chọn, ngươi không cần làm gì hết, chỉ cần yên tâm tu luyện là được. Trần sư đệ, ta hết sức ủng hộ ngươi, nếu bên trên có người điều tra thì tất cả trách nhiệm để Tiền Thần ta gánh cho ngươi!!! Ta chính là quang minh lỗi lạc, đường đường chính chính như vậy đấy! Ta chính là người thích lo cho người khác, không để ý mình được mất! Chờ sau này chúng ta tiếp xúc thời gian lâu, Trần sư đệ, ngươi sẽ nhận ra."
Thần thức Tô Minh hơi lạ, nhận lấy ngọc giản quét một vòng, lập tức trong đầu hiện ra bản đồ chân núi, bên trong có rất nhiều điểm sáng lấp lóe.
Tiền Thần cẩn thận nhìn Tô Minh, mắt chợt lóe, lòng thầm đắc ý.
'Nếu ngươi chọn chỗ gần ngoại tông vậy chứng minh khả năng ngươi quay về ngoại tông rất lớn! Nếu ngươi chọn vị trí chính giữa, vậy nghĩa là lòng ngươi do dự. Hừ hừ, nếu ngươi chọn vị trí dưới chót, tức nói lên ngươi đối với tương lai là mê mang, cách này dù không chính xác hoàn toàn nhưng có thể nói lên chút vấn đề.'
Thần thức Tô Minh quét qua bản đồ xong trong đầu nghĩ đến là chỗ gần với nhà lầu hai tầng. Lát sau hắn chọn vị trí gần ngoại tông, chỗ gần với nhà lầu hai tầng nhất.
Chọn xong Tô Minh trả lại ngọc giản cho Tiền Thần. Tiền Thần cười híp mắt nhận lấy, tập trung tinh thần xem, lập tức vẻ mặt cứng ngắc nhưng rất nhanh bình thường lại, đôi mắt nhìn Tô Minh hơi sáng rỡ.
‘Tuyệt đối không nhầm, người này có lai lịch rất lớn, tối đa một tháng sẽ rời đi. Người này phải hầu hạ cho tốt, tuy rằng hắn lên đến hạng nhất trong bảng không dây vào, nhưng tuyệt đối nổi bật trong số hạng hai! Ài, tiếc rằng ta ở đây hai mươi năm chưa từng gặp người có thể xếp hạng nhất bảng không dây vào. Á, vẫn là không gặp mới tốt.'