Theo cánh tay trái Man tượng xuất hiện, tu vi toàn thân Tô Minh bùng phát, sự bùng nổ này không bị khống chế tựa suối phun liên tục, khiến trong người hắn phát ra tiếng nổ ầm ầm, càng làm tu vi chớp mắt đạt đến đỉnh sơ kỳ Man Hồn, vào giây phút này bùng nổ tu vi hơi khựng lại. Nhưng chỉ khựng một chút rồi bùm, phá tan sơ kỳ Man Hồn, khiến Tô Minh ngửa đầu hú dài.
Trong tiếng hú hắn đột phá sơ kỳ Man Hồn, trở thành cường giả trung kỳ Man Hồn!
Trung kỳ Man Hồn có thể dẫn động lực lượng thiên địa ngưng tụ càng nhiều, tốc độ nhanh hơn, thậm chí hơi sờ soạng phép tắc thế giới. Nếu đổi lại là trung kỳ Man Hồn khác thì có lẽ không mạnh bao nhiêu nhưng Tô Minh hoàn toàn khác hẳn. Trung kỳ Man Hồn đối với hắn dựa vào thân thể mạnh mẽ, đôi tay Man tượng trái phải khác nhau, hắn có thể phá huy nó đến mức tận cùng.
Trong đầu Tô Minh theo tu vi bùng nổ, phong ấn càng thả lỏng, xem bộ dạng như tùy thời tan vỡ nhưng vẫn có một lũ lực lượng không biết từ đâu đến tăng sức phong ấn, không để Tô Minh mở ra phong ấn ký ức.
Mới nãy sơ kỳ Man Hồn Tô Minh đã cản nhận điều này nhưng chỉ hơi thấy ra dấu vết lực lượng bên ngoài. Hôm nay tu vi lên trung kỳ Man Hồn, phong ấn càng thả lỏng, hắn và lực lượng bên ngoài vô hình đối kháng. Càng khiến Tô Minh lờ mờ cảm thấy lực lượng bên ngoài này không đến từ đất Man tộc mà vô tận bên trên, đằng sau màn trời, truyền đến từ vũ trụ tiên tộc.
Tô Minh thậm chí có cảm giác mãnh liệt, nếu tu vi của mình cao hơn chút nữa vậy thì thậm chí có thể dựa vào lực lượng bên ngoài lần mò ngọn nguồn, nhìn xem người đang quấy rầy phong ấn ký ức của mình là ai!
Mặc dù trong lòng Tô Minh đã có đáp án nhưng hắn vẫn muốn nhìn xem, trong thế gới tiên tộc, chỉ có thể để phân thân tiến vào Man tộc, Đế Thiên bản tôn.
Trong chớp mắt Cấp Ảm rốt cuộc đặt quyết tâm, tạm từ bỏ lựa chọn Đông Hoang tháp. Y phải ngăn cản Tô Minh, dù hành động này tương đương giúp đỡ Đế Thiên, nhưng dù gì y là người tiên tộc. Y không khả năng trơ mắt nhìn Tô Minh càng mạnh thêm, hậu quả này y không thể gánh nổi.
‘Tất cả là do Đế Thiên tạo thành, mặc dù không biết rốt cuộc y có kế hoạch gì nhưng hiển nhiên kế hoạch đó chẳng những không thành công mà còn khiến Túc Mệnh...biến thành như vậy...’ Cấp Ảm vẻ mặt âm trầm nhưng không lập tức ra tay mà nhìn chằm chằm Tô Minh chờ cơ hội.
‘Còn có Man tượng này, đâu phải Man tượng gì. Ta nghiên cứu Man tộc nhiều năm, chưa từng nghe nói người Man tộc bước vào Man Hồn cảnh thì có Man tượng như vậy! Thường đều là sau khi trở thành Man Hồn cảnh tất cả Man tượng ngưng tụ ra một lần. Nhưng Tô Minh hai lần đầu không thể khiến Man tượng hoàn chỉnh lộ ra, chỉ xuất hiện đôi tay. Nếu mặc kệ hắn phát triển, một khi tạo Man tượng chưa từng nghe thấy hoàn chỉnh lộ ra thì Man tượng sẽ cường đại đến mức độ nào. Theo tà tông ta điều tra, năm đó Man Thần đời thứ ba kế thừa ý chí đời thứ nhất cũng không quái dị như vậy, thậm chí Man Thần đời thứ hai cũng thế. Tuy rằng không biết năm đó Man Thần đời thứ nhất thế nào nhưng chắc là...’ Cấp Ảm con ngươi chợt co rút, im đập nhanh mấy nhịp, mạnh ngẩng đầu nhìn chằm chằm đôi tay Man tượng của Tô Minh, dần dần mặt y trắng bệch.
‘Năm đó Si Hoàng thôi diễn, Man Thần đời thứ nhất di trạch đến đời thứ ba thì đoạn, không khả năng lại xuất hiện Man Thần đời thứ bốn truyền thừa ý chí Man Thần đời thứ nhất, chuyện này tuyệt đối không sai lầm. Nhưng nếu có người không kế thừa ý chí Man Thần đời thứ nhất mà dựa vào lực lượng bản thân, đi con đường giống đời thứ nhất nhưng lại khác đi, dùng sức mạnh bản thân thành tân Man Thần, cái này...Không nằm trong thôi diễn của Si Hoàng!!!'
‘Tụ tập toàn khí vận Man tộc, Man Hồn là thiên địa biến dị, nguyên đất Man tộc tuyết rơi, tia chớp thanh thế bầu trời. Những điều này...đều...đang chứng minh Tô Minh này sắp là...Man Thần đời thứ bốn!’ Con ngươi Cấp Ảm co rút, sắc mặt càng nhanh chóng biến đổi.
Cuối cùng sát khí trong lòng từ trăm tăng lên gấp ngàn lần. Tiên tộc tuyệt không cho phép Man tộc lại xuất hiện Man Thần!
Đặc biệt là một kẻ không truyền thừa ý chí đời thứ nhất mà như năm đó tự trở thành Man Thần, đặc biệt có được toàn khí vận Man tộc dẫn động thiên biến.
Khi trong lòng Cấp Ảm có lựa chọn đó thì Tô Minh đứng trên tay trái Man tượng khí thế không ngừng tăng cao, tu vi càng đạt đến trung kỳ Man Hồn. Hắn cúi đầu nhìn Đế Thiên, tay phải nâng lên vung, lập tức trời đất chấn động. Tất cả động tác chậm rãi trong chớp mắt tan biến, uy nhiếp biến mất, mọi thứ trở lại như thường. Bước chân Tô Minh đạp tới trước.
Chính lúc này, Đế Thiên rít gào vang vọng, dùng hiến tế bản thân thi triển ra thuật Mạt Nhật Phi Thăng chân chính giờ biến thành mặt trời trắng đánh hướng Tô Minh.
Trong mặt trời trắng ẩn chứa lực lượng mênh mông không thể tưởng, có khí thế xua tan toàn bộ thế gian này. Thuật này, năm đó Hồng La không phải đối thủ, mấy năm trước Tô Minh cũng bị trọng thương bởi thần thông này, cửu tử nhất sinh bị người cứu. Nhưng thuật này không phải không thể đỡ. Tô Minh nhớ rõ năm đó lần đầu tiên hắn đấu cùng Đế Thiên, dựa vào lực lượng Man Thần chẳng những phá vỡ thuật mà còn giết một phân thân Đế Thiên.
Năm ấy hắn có thể làm được, dù rằng nhờ vào lực lượng Man Thần nhưng bây giờ hắn không phải không thể trong tình huống không có lực lượng Man Thần thực hiện được điều đó.
Tô Minh hít sâu, đôi mắt lóe tia sáng chói lòa. Hắn nâng lên tay phải vung hướng mặt trời tới gần. Lập tức cánh tay phải Man tượng dưới thân bỗng nâng lên, bấm ấn quyết lao hướng mặt trời.
Cánh tay phải ẩn chứa dãy núi, Cửu Phong, Ô Sơn giao nhau chồng chất biến ảo, làm cánh tay phải như có lực lượng hủy thiên diệt địa, mang theo uy nhiếp mênh mông ầm ầm đánh ra. Cánh tay phải ẩn chứa thuật Túc Mệnh, đó là thuật pháp thời gian đảo ngược, làm nó đi qua đâu là hư vô như héo rút từng tấc nhăn nhúm, giống như nắm đấm này không phải cú đấm mà một giây trước có một đấm, hai giây trước cũng có một đấm.
Thời gian trôi qua, không ai biết trong nắm đấm này ẩn chứa bao nheieu đấm thời gian đảo ngược, chỉ có thể nhìn vô tận cái bóng như từng thế giới sinh ra rồi tan vỡ.
Như là trong chớp mắt này...
Khi đến gần trời đất mất sắc, cánh tay phải khống chế thời gian đảo ngược, ầm ầm tới gần mặt trời.
Cùng lúc đó, Tô Minh nâng lên tay trái chỉ hướng mặt trời. Cái chỉ này chỉ thấy tay trái Man tượng dưới chân Tô Minh bỗng nhoáng lên lập tức thành màu đỏ sậm như là mặt trăng máu vậy, bốn phía xuất hiện nhiều bông tuyết lất phất bay, lực lượng khát máu xé rách bùng phát trên cánh tay trái. Trên tay trái Man tượng còn có chín thiên mệnh thần lôi ầm ầm lượn lờ bốn phía, như triển khai hư vô, tan vỡ khung trời vậy, mang theo khí thế không thể tả, thần thông ẩn chứa kinh thiên động địa lao hướng mặt trời.
Hai cánh tay Man tượng ẩn chứa ý chí, thuật và thần của Tô Minh. Bây giờ thuật và thần ngưng tụ, chợt biến thành một loại cảnh giới mà chính Tô Minh cũng không biết.
Đó là...
“Đạo!!! Đây là đạo!!! Không ngờ hắn nắm giữ đạo!!!” Cấp Ảm hít ngụm khí. Thân phận của y vốn không nên làm hành động như vậy, nhưng nay không thể khống chế, thất thanh kêu lên.
Theo tiếng kêu, mấy vạn người tiên tộc xung quanh đều trợn mắt há hốc mồm, tràn ngập hoảng hốt cùng mờ mịt. Trong đó cường giả vấn đỉnh giống Thân Đông trợn to mắt nhìn Tô Minh.
Đó đúng là đạo, dù là tiên tộc cũng rất hiếm thấy, bản thân đạo!
“Đạo...” Thiên Lam Mộng ở trong đám người bỗng mất hết sức lực, cắn môi dưới nhìn Tô Minh trên bầu trời, lòng trống rỗng, mặt lộ chua xót.
Cô còn nhớ năm đó giữa cô và Tô Minh tồn tại một chút tương lai, nhưng khả năng này theo năm tháng trôi quá, theo năm đó hành động ở Chúc Cửu Giới của cô đã chặt đứt, mấy năm nay cô vốn tưởng mình đã quên, nhưng trên chiến trường trông thấy Tô Minh thì nước mắt vẫn rơi.
“Hắn không thích hợp mội.” Bên cạnh Thiên Lam Mộng có tiếng thở dài, đó là chị của cô, Thiên Lam U.
Một tiếng nổ kinh trời che đi lời nói của hai chị em. Trên bầu trời đôi tay Man tượng Tô Minh giờ cùng mặt trời va chạm, bùng phát chấn động khiến mấy vạn người tiên tộc hộc máu, chấn động trái tim.
Trong tiếng nổ có nhiều người tiên tộc cố nén người đau đớn, cắn răng nhìn lên trời, nhìn đạo thuộc về Tô Minh, nhìn kết cuộc trận chiến rốt cuộc thế nào.
Họ trông thấy trong tiếng nổ, Tô Minh ở giữa không trung nhắm mắt, nâng lên tay phải như họa sĩ trước khi vẽ tranh, đặt xuống nét bút đầu tiên thì suy ngẫm.
Một bút Man Thương.
Thuật này Tô Minh thi triển rất nhiều lần trong đời nhưng không như lần này, hắn được đất Man tộc thừa nhận, khí vận tụ tập trên người, thân phận Man Thần đời thứ bốn thi triển Man Thương tán thuộc về Man Thần!
“Ta xuất sinh chi sơ còn không có, ta xuất sinh sau Man đã suy...
Thiên bất nhân hề tương loạn ly, địa bất nhân hề khiến Ô Sơn ta thương...
Trời không có mắt hề, ta đạp thiên lấy mắt tự phong thương,
Khí vận vào thân hề, ta định lấy tay tiêu diệt Đế Thiên.
Địa vô linh hề, ta thề đồ thần lập địa phương.
Man Hồn quy ngưng hề, đời này huyết nhuộm tiên thương ngàn vạn vong!"
Tán tận Man Thương ca đời này, bằng ý này diệt tận tiên tộc có ngại gì!