Kiếp bảo!
Loại bảo vật này xem như là ở trong bốn chân giới cũng không thường thấy, đa số nằm trong tay lão quái không chế lực vị kiếp, mức độ quý giá khó mà hình dung. Có thể nói đối với cường giả kiếp nguyệt cảnh thì loại báu vật này đủ dấy lên giết chóc tranh đoạt.
Hễ là báu vật đẳng cấp cỡ kiếp bảo thì ít có bị người luyện chế ra, đa số là trong trời sao mênh mông tự động sinh ra, tự như thiên tài địa bảo vậy. Cho nên mỗi một loại kiếp bảo đều không giống nhau, uy lực thần thông có chia mạnh yếu, nhưng dù là kiếp bảo yếu nhất cũng khiến hai lão quái kiếp nguyệt cảnh cùng cảnh giới xuất hiện chênh lệch lớn.
Kiếp nguyệt cảnh nếu không có kiếp bảo trong tay thì đối diện người cùng cảnh giới có kiếp bảo sẽ không là đối thủ.
Chỉ có kiếp nguyệt cảnh có kiếp bảo mới được gọi là... Nửa bước kiếp dương!
Báu vật đẳng cấp cỡ này đừng nói là ở Thần Nguyên Phế Địa, xem như bên ngoài cũng sẽ dấy lên oanh động, trong khu vực Thần Nguyên Phế Địa càng đủ gợi tai kiếp. Nó có thể khiến lão quái kiếp nguyệt cảnh hiếm khi ra ngoài Thần Nguyên Phế Địa động tâm, có thể khiến cường giả hậu kỳ vị giới đỏ mắt, thậm chí đối với những chân vệ thì báu vật này khiến họ điên cuồng.
Giết Mặc Tô là có kiếp bảo, bảo vật này thêm treo giải thưởng đè qua giới thạch, tu chân tinh, trở thành ánh sáng bắt mắt nhất trong Tây Hoàn tinh vực, khiến vô số người vì nó mà điên cuồng.
Còn lại ba tinh vực cũng bị tin tức kích động, hễ ai cho rằng mình có hy vọng đều bỏ hết việc trong tay, đi ra khỏi nơi bế quan, dốc hết tốc độ lao hướng Tây Hoàn.
Tây Hoàn tinh vực, nơi tràn ngập bụi trần, đôi khi có ánh sáng rực rỡ chớp lóe nhưng chẳng có chút tiếng động, từ xa nhìn lại như là phế tích, vô số đá vụn bềnh bồng.
Không lâu sau phía xa có cầu vồng lao nhanh tới, chốc lát đến gần hóa thành một ông lão mặc áo xanh thẫm. Ông lão có mái tóc bạc phơ, đôi mắt sáng ngời, hơi thở vị giới tỏa ra, tu vi trung kỳ vị giới. Lão cung kính đứng ngoài đá vụn phế tích, chắp tay cúi gập người.
“ Đệ tử xin được gặp sư tôn! “
Giọng ông lão vang dội truyền khắp bốn phía, những mảnh đá vụn trước mặt lão run lên, khoảnh khắc hút lẫn nhau ngưng tụ lại, hình thành một khuôn mặt khổng lồ do đá hợp thành. Có thể mơ hồ thấy đó là khuôn mặt trung niên, diện mạo không nộ mà uy, đôi mắt khép đang từ từ mở ra.
“ Có chuyện gì?” Thanh âm như tiếng sấm đánh khuếch tán bốn phía, dấy lên tầng tầng sóng gợn, khiến trời sao đều rung rinh theo, khiến tất cả lực lượng phép tắc trong khu vực này chớp mắt biến mất.
“ Sư tôn, bốn chân giới lấy kiếp bảo treo giải thưởng truy nã một người.” Ông lão cúi đầu nói, biểu tình cực kỳ cung kính.
Lão biết rõ sư tôn cường đại, một trong ba người mạnh nhất Tây Hoàn tinh vực, cho dù bây giờ lão đã là trung kỳ vị giới nhưng đối mặt sư tôn thì vẫn tim đập chân run.
“Kiếp bảo...” Khuôn mặt do đá vụn tổ thành mắt chợt lóe tia sáng.
Cùng lúc đó, trên một tu chân tinh nhìn như rất bình thường trong Tây Hoàn tinh vực, có một ông lão quần áo rách rưới đang nằm sấp trong rừng cây héo tàn hơn phân nửa, bên cạnh lão có mấy tên tu sĩ. Những tu sĩ này tu vi cao nhất địa tu, có không ít người chỉ là cảnh giới nhân tu.
Hiện tại họ đang hết sức cẩn thận nhìn chằm chằm phía trước ngoài mấy trăm mét có một mãnh thú như con cọp, nhìn từ khí thế thì nó có thể so với đỉnh địa tu. Mặt đất sau lưng nó có đóa hoa ba màu đang nở, tỏa mùi thơm. Nó không ngừng rống gầm, quan sát xung quanh, biểu tình rất nghiêm túc. Chính lúc này, một cánh hoa ba màu sau lưng nó rơi xuống, bốn phương tám hướng bỗng vang lên tiếng gào, chỉ thấy hơn bốn mươi tu sĩ từ trong rừng cây tập thể lao hướng con cọp.
Ông lão cũng nằm trong số đó, rống to nhất.
“ Giết nó, bà nội nó, xử lý con cọp này là báu vật thuộc về chúng ta! “
Ông lão mắt sáng rỡ rống to vọt ra, con cọp gầm lên, loạn chiến xảy ra. Nhưng không đấu bao lâu thì ông lão phát ra tiếng hét thê lương, trên người có vết cào thật sâu, như là nội tạng sắp bị đào ra, ngã trên mặt đất, không quên vừa hét vừa nói một câu.
“ A, lão tử chết... “
Ông lão ngã xuống đát, vài giây sau chớp mắt. Mắt thấy con cọp phát cuồng không ngừng gầm gừ, cùng mọi người tử chiến, lão cẩn thận bò tới trước định đến gần hoa ba màu. Tốc độ của lão rất nhanh, hình như quen chuyện này rồi. Nhưng ông lão mới đi tới bên cạnh hoa ba màu thì trên bầu trời có người gầm lên.
“ Tên già này là người phe nào? Dám giả chết trộm hoa ba màu? “
“ A? Lão không phải người bên chúng ta! “
“ Chết tiệt, trước mặc kệ con cọp này, xử lão già đó đã, lão cũng không phải người phe ta! “
Trên bầu trời vang tiếng giận dữ, có nhiều người vòng qua con cọp lao xuống đất. Ông lão biểu tình căng thẳng chộp lấy hoa ba màu, nhanh chóng bò dậy chạy nhanh tới trước.
Sau lưng lão từng ánh sáng pháp bảo xé gió đến, có thần thông rượt theo, ông lão biểu tình hưng phấn bỏ chạy. Bỗng nhiên lão nhướng mày, từ trong lòng ngực lấy ra một ngọc giản, vừa chạy vừa xem xét. Mắt lão bỗng sáng lên, ngừng bước chân.
Cơ hồ lúc lão dừng lại thì nhiều thần thông pháp bảo cùng đến, *Bùm* một tiếng nổ vang vọng, ông lão đứng nguyên tại chỗ không nhúc nhích, nhưng tất cả pháp bảo đánh hướng lão đều thành tro bụi, còn những thần thông thì tan vỡ hết.
“Kiếp bảo...” Ông lão nheo mắt, cất đi ngọc giản, bỏ hoa ba màu vào miệng cắn mồm to, quăng xuống đất, hung tợn nhìn tu sĩ sau lưng mới bị hình ảnh vừa rồi rung động.
“ Cỏ ba màu cái quái gì, lão tử là một trong ba cao tủ trung kỳ vị giới Tây Hoàn, cướp thì sao chứ. Phì phì phì, thật khó ăn.” Ông lão phun nước miếng, nhoáng người lên trời, chớp mắt biến mất.
Cùng khoảnh khắc này, trong Tây Hoàn tinh vực có một khu vực tồn tại bảy tu chân tinh bị cưỡng ép dời đến. Bảy tu chân tinh này dù đều bị vứt đi nhưng vòng quanh lại hình thành uy hiếp có một không hai nguyên Tây Hoàn. Hễ tu sĩ hơi có kiến thức khi thấy bảy tu chân tinh này thì trong đầu sẽ hiện lên một gia tộc mạnh nhất Tây Hoàn tinh vực.
Lý gia!
Lão tổ Lý gia Nguyên Hóa, tu vi hậu kỳ vị giới chấn nhiếp tám phương, khiến tộc Lý gia ở trong Tây Hoàn tinh vực nổi tiếng lừng lẫy, có thể xưng bá chủ.
Đồn rằng lão tổ Lý gia có râu dài ba mét, bị lão luyện hóa trở thành pháp bảo, người chết bởi râu dài vô số, lấy uy danh máu me tổ kiến Lý gia môn phiệt.
Trong bảy tu chân tinh cư ngụ trừ người Lý gia ra còn lại đều là ăn bám, bám vào Lý gia che chở, tuân theo mệnh lệnh của Lý gia. Lúc này trên tu chân tinh thứ bảy có núi cao hồn nước, nước trong thấy đáy, khá hiếm thấy ở Thần Nguyên Phế Địa.
Bên cạnh hồ nước có một gian nhà gỗ, ngoài nhà gỗ đứng một người đàn ông trung niên, gã cúi đầu, biểu tình cung kính và cuồng nhiệt.
“ Sự việc chính là như vậy, bốn chân giới lấy ra kiếp bảo treo giải thưởng. “
“ Biết rồi, ngươi lui xuống đi.” Một lát sau, một giọng nói hòa nhã từ trong nhà gỗ truyền ra.
Vẻ cuồng nhiệt càng đậm hơn trên mặt người đàn ông trung niên, nghe lời cúi đầu rời đi.
“Kiếp bảo...loại báu vật này nhất định sẽ dẫn đến hứng thú của Điền Hoàng Tử luôn thích cùng tiểu tu dây dưa một chỗ, chẳng có một chút phong cách cường giả. Xem như là Thạch Thân Tử cũng sẽ rất thích chuyện này. Nhưng, kiếp bảo ư, tiểu bối tên Mặc Tô có thể khiến bốn chân giới lấy ra kiếp bảo thì không thể xem thường.” Thanh âm hòa nhã từ từ tán đi, dần bình tĩnh trở lại.
Nguyên Tây Hoàn tinh vực đều vì một kiếp bảo treo giải thưởng mà điên cuồng, vô số cầu vồng xé gió trên trời sao. Mọi người đều cực lực tìm Mặc Tô, chỗ biên giới Tây Hoàn đôi khi có người xẹt qua, từ tinh vực khác đến tham gia lần truy kích này.
Trong trời sao có ba con cự long lao nhanh, sau lưng cự long có từng con thuyền dài đi theo, bên trên ngồi rất nhiều tu sĩ mặc giáp đen, nhắm mắt tĩnh tọa, không nhúc nhích. Chỗ đầu cự long chính giữa đứng một thanh niên mặc tinh thần thánh bào, bên cạnh y ngồi một người mặc đồ trắng. Người này mặt như bạch ngọc nhưng lạnh băng, trông như lưỡi kiếm ra khỏi vỏ, trong bình tĩnh tỏ rõ bất phàm.
“Diệp Vọng, nếu ngươi chọn thành người theo ta thì lần này ta hết sức trợ ngươi tiêu diệt Mặc Tô, giúp ngươi lấy được kiếp bảo đó. Ngày sa ta sẽ nâng đỡ u tông môn tiên tộc của ngươi thành mạnh nhất tiên tộc. “
“Không cần.” Thanh niên áo trắng chính là Diệp Vọng, lạnh lùng nói, mắt nhắm nghiền, che giấu tia sáng lóe lên khi nghe cái tên Mặc Tô.
'Mặc Tô, tên rất quen, có phải cùng người hay không...Nếu không phải cũng đành thôi, nhưng nếu thật là ngươi...mặc kệ ngươi làm thế nào đến, trận chiến giữa ngươi và ta chưa kết thúc. Nhiều năm như vậy, ngươi là người duy nhất có thể cùng ta ngang tay, đối thủ duy nhất khiến ta ghi nhớ đến nay. Ngươi không thể chết, bởi vì có tư cách giết ngươi chỉ thuộc về Diệp Vọng ta!' Diệp Vọng nhắm mắt, thầm nhủ.
Cùng lúc đó, trong Tây Hoàn tinh vực, trên mấy trăm cổ kiếm thanh đồng, trong số người tĩnh tọa thì Trắc Long Thân giương mắt nhìn trời sao phía xa, đầu óc hiện cái tên Mặc Tô.
Không chỉ là lão, Ly Hỏa ở một bên biểu tình bình tĩnh nhưng trong lòng hiện ra một bóng người, thanh niên cũng có tên Mặc Tô.
“Là ngươi sao...” Ly Hỏa lắc đầu.
Hai người không chú ý thấy Cơ Vân Hải ở bên cạnh họ người khẽ run, càng đi tới gã càng cảm nhận được có kêu gọi vô hình yếu ớt đang ảnh hưởng gã.
'Mặc Tô...Tô Minh...năm đó ngươi không có bản lĩnh phát hiện ta còn tồn tại một lũ thần thức, ngươi đem thân hình rèn luyện thành phân thân của ngươi, trở thành chủ nhân của ta, bây giờ không ngờ chúng ta gặp lại tại đây. Vậy thì chúng ta phải đổi lại thân phận rồi.’ Mắt Cơ Vân Hải lóe tia sáng lạnh.