Tia chớp nổi lên ánh lam đem xung quanh nhiễm thành màu xanh, chiếu rọi vào mắt mỗi người quan sát, thậm chí là từng đôi mắt đều phản chiếu ánh lam.
Trong nhân gian có một tia chớp lam thô to bắn thẳng tới Hòa Phong, tốc độ nhanh chỉ chớp mắt đã giáng xuống. Nhưng giây phút nó đến, Tô Minh bỗng tiến lên một bước.
Đạp xuống một bước không phải tới cạnh Hòa Phong bị tia chớp chiếu rọi mà là đỉnh núi Phổ Khương. Giây phút đạp chân xuống, tiếng nổ vang vọng, tia chớp lam đánh lên người Hòa Phong, đem nửa thân thể còn lại biến thành tro bụi chỉ còn cái đầu vẫn luôn trợn to mắt lộ ra ánh xám quái dị. Trong đầu đoàn dược khí nhanh chóng quay tròn hướng tới đan dược.
Sét còn chưa hết, vẫn đang giáng xuống, như muốn đánh nát cả đầu Hòa Phong mới chịu bỏ qua.
Cũng chính lúc này, Tô Minh đạp trên đá núi Phổ Khương. Hắn không ngừng lại, giây phút đáp xuống tuy trong người không có khí huyết nhưng lực lượng càng cường đại bộc phát, dọc theo đôi chân truyền vào núi Phổ Khương.
Núi mạnh chấn động truyền đến nổ trầm đục, nhưng tiếng nổ bị tiếng sấm át đi khiến người không thể nghe thấy.
Theo núi chấn động, tộc nhân Phổ Khương bộ lạc từng người biểu tình hoảng sợ, quỳ tại đó không dám nhúc nhích. Hình ảnh này tựa như đất rung núi chuyển, như sắp tan vỡ bởi lực lượng của Tô Minh.
Ngay sau đó, núi kịch liệt chấn động, bên trong chân núi rất nhiều tử khí bị ép ra vòng quanh phóng lên trên.
Từng tiếng hú thê lương của oan hồn vang vọng hòa cùng tử khí dọc theo núi liên miên không dứt.
Thời gian gấp gáp, Tô Minh không đủ thời gian chậm rãi mài kim, nhưng hắn dùng Khắc Ấn Thuật thấy bầu trời giáng xuống sét là vì trên mặt đất có tia điện yếu ớt tựa sóng triều mắt thường không thấy. Tia điện như có sinh mệnh, chúng nó khao khát tiếp xúc với sét, sét cũng có khát vọng tương tự.
Cho nên, khi điểm sáng mắt thường không thấy này phủ lên mặt đất, di động như hình với bóng theo tầng mây, tại vài ngọn núi, vài cây cối to lớn sẽ dẫn đến sét đánh.
Lúc trước thân hình Hòa Phong không biết do nguyên nhân vì sao mà khiến tia điện mắt thường không thấy ùa vào người, khiến khoảnh khắc đó gã thành mục tiêu duy nhất trong mặt đất bị sét chú ý!
Tô Minh không biết đầu đuôi nhưng hắn hiểu rõ, Hòa Phong trước khi hút tử khí thì không có điều này. Bây giờ hy vọng duy nhất hắn có thể bắt lấy chính là Hòa Phong có thể dẫn động sét đánh, dẫn động tia điện mắt thường không thấy vọt tới chính là vì tồn tại tử khí!
Trong đó ẩn chứa quy luật trời đất, Tô Minh không hiểu. Khoảnh khắc thật nhiều tử khí từ dưới núi Phổ Khương ập đến, hắn nâng lên chân phải, lần nữa đạp xuống núi.
Một bước này khiến núi lần nữa chấn động, Phổ Khương Man Công và tộc trưởng, cùng với vài người bên cạnh từng người sắc mặt tái nhợt nhưng không dám lên tiếng cản trở.
Không ai dám ngăn Tô Minh hiện tại. Trong mắt họ, bây giờ cả người Tô Minh bọc giáp khói đen, tóc không gió tự bay, tỏa ra áp lực cường đại và khí thế mạnh mẽ. Hắn không còn là người vô danh trước khi khiêu chiến Hàm Sơn Xích, hiện tại hắn được chân thân thần tượng Khai Trần thừa nhận, là một trong Thần Tướng Khai Trần của Man tộc!
“Thần Tướng đại nhân muốn làm gì…”
“Đại nhân đã Khai Trần, bây giờ cần luyện bảo vật bổn mệnh, trừ phi hiện tại việc ngài ấy đang làm là vì bảo vật bổn mệnh?”
“Không biết bảo vật bổn mệnh của Thần Tướng đại nhân sẽ là cái gì!?”
Trong Hàm Sơn Thành mọi người nhỏ giọng bàn tán, ánh mắt nhìn hướng núi Phổ Khương tràn đầy kính sợ và mong chờ.
Họ khao khát biết bảo vật bổn mệnh của Tô Minh, muốn biết Man Văn của hắn!
“Thần Tướng Mặc Tô đại nhân, bảo vật bổn mệnh của ngài ấy tất nhiên không phải nhỏ!” Trên núi An Đông, Man Công cung kính nhìn Tô Minh ở núi phía xa, thì thào.
Phương Thân không nói gì, mặt bị tia chớp chiếu rọi ánh màu lam, biểu tình kích động, còn chìm đắm trong cảnh Tô Minh Khai Trần khó hồi phục lại.
“Bảo vật bổn mệnh Khai Trần của Tư Mã Tín là một ngọn núi bảy màu kỳ lạ trong trời đất. Bảo vật này rất nổi tiếng tại Thiên Hàn Tông, được gọi là cực phẩm bảo vật Khai Trần. Không biết bảo vật Khai Trần của Mặc Tô là cái gì…” Hàn Phỉ Tử cắn môi dưới, kiềm không được tim đập nhanh.
Có cùng thắc mắc cũng xuất hiện trên núi Nhan Trì, Nhan Loan không biết, bây giờ bà dùng ánh mắt kính sợ nhìn Tô Minh. Bà từng thấy hắn tại nơi tổ tiên Hàm Sơn bế quan, từng ngắn ngủi đấu một trận, thậm chí còn định bắt lấy làm giường bạn.
Nếu bà biết những điều này chỉ sợ hiện tại tâm tình sẽ cực kỳ phức tạp.
“Bảo vật bổn mệnh của hắn chẳng lẽ là…” Bà lão bên cạnh Nhan Loan nhíu mày, do dự. Ánh mắt bà rơi vào sét xanh đang liên tục nổ bên người Tô Minh, dần dần ánh mắt có khó tin và không ngờ nổi.
“Trừ phi…cái này…cái này…khả năng không lớn…” Bà lão thì thào.
Theo Tô Minh đạp xuống một bước, núi Phổ Khương chấn động kịch liệt. Từ vị trí chân núi hình thành vòng tròn ùa ra càng nhiều tử khí. Tử khí ngưng tụ một chỗ, trong đó tồn tại từng tiếng oan hồn thê lương gào thét.
Tô Minh bỗng ngẩng đầu, thân hình dưới giáp khói đen lúc này tựa như ác thần, nâng lên tay phải chộp hướng xung quanh, lực hút khổng lồ từ cơ thể tỏa ra. Lực hút đến từ trong người bây giờ không còn sợi máu nhưng tồn tại khí huyết Khai Trần, lực lượng này tại trong người hắn bị Tô Minh dùng tỉ mỉ khống chế, hình thành vòng xoáy không ngừng quay tròn.
Lướt qua trong thân thể, theo tay phải co thành trảo, chỉ thấy tử khí xung quanh đột nhiên lao tới chỗ Tô Minh, khoảnh khắc lượn lờ ngoài người, thậm chí có một số trực tiếp chui vào dung nhập trong người hắn.
Nếu đổi lại chưa Khai Trần thì dù Tô Minh làm được điều này thân thể cũng không thừa nhận được nhiều tử khí đến thế. Trừ phi hắn tu luyện Man thuật có liên quan, nếu không kết cuộc sẽ biến thành cương thi.
Nhưng lúc này Tô Minh đã Khai Trần, trong người không có sợi máu, khí huyết từ các vị trí bên trong phun ra, cảnh giới khác biệt xa. Những tử khí dù không bị hút vào người cũng sẽ biến mất trong chớp mắt.
Khoảnh khắc người Tô Minh tràn ngập tử khí. Trong Khắc Ấn Thuật của Tô Minh, hắn thấy rõ mặt đất xung quanh tia điện không ngừng tuôn ra hướng đầu Hòa Phong, có một phần chợt ngừng đổi phương hướng lao thẳng đến chỗ hắn.
Khi thấy hình ảnh đó, mắt Tô Minh sáng ngời.
“Không sai!”
Sự việc đúng như hắn đã đoán. Tia điện mắt thường không thấy sẽ như tử khí bị hấp dẫn lại đây. Chớp mắt, những tia điện có một phần đến gần Tô Minh, trực tiếp phủ lên người, có một ít cùng tử khí chui vào trong thân thể hắn.
Chính giây phút này, không đợi Tô Minh cẩn thận quan sát thì trước mắt hắn, tia chớp lam đánh Hòa Phong kích cỡ thô to có hai luồng như bị hấp dẫn, rời bỏ gã lao thẳng tới chỗ Tô Minh.
Hai luồng chớp xanh một trước một sau, thoáng chốc luồng thứ nhất đã đánh vào người Tô Minh. Thân thể Tô Minh chấn động, hắn không chút nghĩ ngợi mạnh lùi ra sau.
Thân thể hơi tê, cả người bị tia điện yếu ớt lượn lờ, nhưng mắt hắn càng sáng ngời. Mắt thấy luồng thứ hai đến gần, tốc độ lùi ra sau của Tô Minh cũng nhanh đến cực hạn.
Tim hắn đập nhanh, mới nãy nhìn rõ một phần nhưng vẫn hơi lờ mờ, bây giờ đang lùi ra sau thì mắt Tô Minh chợt lóe, lập tức ngừng lại. Ngay lúc đó, tia chớp màu xanh thứ hai đánh vào người hắn.
Tô Minh toàn thân chấn động, khí huyết lung lay, cả người tê dại dường như mất đi cảm giác đau đớn. Trong tia chớp ẩn chứa lực lượng cường đại khiến người Tô Minh bắn ra sau hơn mười mét.
Nhưng đôi mắt hắn càng sáng, hắn, đã thấy rõ ràng!
Hắn thấy bên ngoài người mình, đám tử khí mỗi khi hấp dẫn một ít tia điện thì sẽ có nhiều phần biến mất, cùng lúc đó, trên trời tồn tại tia điện lúc trước bị Tô Minh bỏ qua.
So với tia điện phủ trên mặt đất thì nó khác hẳn. Dù thoạt nhìn giống nhau nhưng theo cảm giác của Tô Minh thì hoàn toàn khác.
‘Một đến từ mặt đất, tạm thời gọi là điện đất, một đến từ hư không, cứ gọi là điện trời!’
Hắn không giải thích được lý do nhưng trực giác hiểu rõ, khi thân thể bị điện đất tràn ngập thì từ trên trời, loại điện trời thứ hai cùng là mắt thường không thấy, ngay cả Khắc Ấn Thuật đều cẩn quan sát kỹ mới mơ hồ thấy nó lao đến.
Lấy thân thể mình làm trung tâm, điện đất và điện trời va chạm, người Tô Minh sẽ tê dại. Chính lúc này, tia chớp thứ hai đánh vào người hắn.
‘Mình hiểu rồi, đây chính là sét! Lúc trước mình chỉ phát hiện một phần, lý do chân chính xuất hiện sét là vì điện đất và điện trời va chạm, hai loại điện va chạm sẽ xuất hiện sấm sét kinh thiên động địa mà mắt thường không thấy! Nếu có thể ở trong người mình hình thành tuần hoàn như vậy, sinh ra tia chớp, vậy mình có nắm chắc lấy khí huyết Khai Trần hiện nay dung hợp tia chớp, luyện thành bảo vật bổn mệnh Khai Trần của Tô Minh ta! Nếu thật sự thành công, vậy bảo vật Khai Trần của mình không ngừng biến mạnh, sét chính là pháp bảo của mình!’ Trong mắt Tô Minh lộ ra khao khát.