Sương mù mông lung vẫn như cũ lượn lờ khắp nơi, không thể nhìn rõ phương xa, chỉ có đỉnh núi trong sương mù mơ hồ ẩn hiện, không gian xung quanh cực kì yên tĩnh không có một chút gió hay tiếng động.
Tô Minh nhìn ngọn núi ẩn bên trong sương mù, đây là lần thứ hai hắn đến nơi này, lần thứ hai hắn đứng tại vị trí này quan sát đỉnh núi kì dị kia, nhất là khi nghĩ đến những văn tự và đồ án cổ quái khắc trên núi, trong lòng Tô Minh không khỏi sinh ra sự kính nể.
Hắn hít một hơi thật sâu, cúi đầu nhìn sợi dây trên ngực, mảnh nhỏ màu đen trên đó đã biến mất, nhéo người một cái, Tô Minh lần nữa xác định, bản thân cũng không phải ở trong mơ mà thật sự xuất hiện ở chỗ này.
Lại đưa tay vào trong ngực áo, sau khi cảm giác mấy bình nhỏ chứa Thanh Trần tán vẫn còn đó, ánh mắt của hắn chợt lóe, hướng về màn sương mù phía trước bước đi. Không bao lâu sau đã tới dưới chân núi, hắn tiến thẳng vào thông đạo.
Một đường đi thẳng không dừng lại, cho đến khi hắn đi tới trước cánh cửa đá bên trong thông đạo. Nhìn từng đường cong quen thuộc trên cửa đá, chính giữa là mười lăm lỗ nhỏ. Tô Minh hơi chút chần chờ, rồi chợt cắn chặt răng tiến lên, lấy ra lọ thuốc từ trong lồng ngực, đổ ra một viên, hai ngón tay kẹp chặt để vào lỗ nhỏ đầu tiên trong mười lăm lỗ.
Hầu như là trong nháy mắt khi ngón tay của hắn chạm vào lỗ nhỏ trên cửa đá, Tô Minh lập tức cảm thụ được một lực hút yếu ớt từ trong lỗ nhỏ truyền ra, đem dược thạch trên hai ngón tay của mình hút vào trong.
Sắc mặt Tô Minh ngưng trọng mang theo vẻ cảnh giác, hắn không biết phán đoán của mình có chính xác hay không, càng không biết sau khi nhắc dược thạch vào mười lăm lỗ nhỏ rồi sẽ xảy ra chuyện gì. Nhưngviệc này hắn đã suy nghĩ rất lâu, có chút chờ mong.
Không hành động thiếu suy nghĩ, sau khi lỗ thứ nhất hút đi dược thạch, Tô Minh tập trung nhìn lại, nhưng qua một hồi lâu, lỗ nhỏ vẫn giống như trước không có chút thay đổi nào.
Tô Minh gãi gãi đầu, hơi trầm tư suy nghĩ, sau đó lại lần nữa lấy ra một viên dược thạch, nhắt vào lỗ nhỏ thứ hai, cứ tiếp tục như vậy, sau khi hắn có chút đau lòng ( hay luyến tiếc, không nỡ >_