Mục lục
Cầu Ma
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Bên tai Tô Minh vang vọng lời Tiền Thần nói, đôi mắt nhìn mấy khuôn mặt quen thuộc trong ký ức ở Thiên Lam Đạo. Lòng hắn đã bình tĩnh, nhưng vẫn dấy lên chút gợn sóng, ở trong lòng hóa thành tiếng thở dài. Hắn thấy Thiên Lam Mộng, cô gái gặp gỡ trong Thiên Hàn tông. Thấy Thiên Lam lão tổ nhiều năm trước khiến hắn không thể không rời khỏi Man tộc. Tất cả đối với hắn như là ký ức xưa cũ, tuy mơ hồ nhưng sẽ không quên. Còn có cô gái giống y như Thiên Lam Mộng, Tô Minh nhớ mang máng đó là chị em của cô.

Chẳng qua Thiên Lam lão tổ cũng tốt, chị em Thiên Lam U Mộng cũng được, ở trong mắt Tô Minh dần tán đi, bao gồm gần vạn người Thiên Lam Đạo biến mơ hồ, chỉ có một người, thân hình cô ấy rõ ràng. Đó là một cô gái bộ dạng không đẹp tuyệt trần, chỉ tính thanh tú, xinh xắn thôi. Áo xanh, mái tóc không dài đứng trong đmá người chẳng chút bắt mắt.

Nhưng mặc dù cô ở trong đám người, vị trí rõ ràng đứng trước chị em Thiên Lam U Mộng, ngang hàng với Thiên Lam lão tổ!

“Cô ấy, thì ra cũng không trở lại.” Tô Minh thì thào thanh âm chỉ mình nghe thấy.

Hắn nhìn cô gái, đó là trong ký ức của hắn ngã vào ngực hắn, nhắm mắt gọi Mặc Tô...Ô Lạp. Vẫn là bộ dạng trong ký ức, không có thay đổi, không có gì khác lạ. Tô Minh nhắm mắt, lát sau lần nữa mở ra nhìn trong vạn tu sĩ Thiên Lam Đạo, ông lão đứng đằng trước Thiên Lam lão tổ và Ô Lạp.

Ông lão bộ dạng bình thường nhưng mắt lóe tia sáng tựa sấm sét vờn quanh khiến người không thể nhìn thẳng.

“Thiên Lam Đạo Chú Phương, người này ở trong tiên tộc Thiên Lam Đạo chấp chưởng hình phạt, giết người vô số, quanh thân sát khí ngay cả tà tông gặp phải còn đau đầu. Người này nhận lệnh làm tông chủ tông môn Thiên Lam Đạo ở Man tộc, cũng là thái thượng trưởng lão! Ông lão sau lưng ông ta thì ta không quá quen thuộc, nhưng cô gái bên cạnh chính là trong Thiên Lam Đạo tiên tộc nữ thiên tài hiếm thấy, tên gọi là Vũ Nhạc!” Lời nói của Tiền Thần rơi vào tai Tô Minh, hắn im lặng thu lại tầm mắt nhìn hướng Tà Trần Tông ở không xa.

Ánh mắt đầu tiên hắn thấy là trong Tà Trần Tông thanh niên tràn ngập kiêu ngạo như ánh mặt trời. Chỗ người này ở xung quanh đệ tử tông môn đều tránh né làm gã đứng đó cực kỳ dễ thấy, làm như sợ người khác không biết thân phận, địa vị của gã trong Tà Trần Tông vậy. Mặc áo dài màu tím xa hoa, mặt trắng như ngọc, cực kỳ tuấn tú nhưng trong mắt lóe lạnh lùng và biểu tình kiêu ngạo khiến người này toát ra hơi thở ngăn cách.

“Tà Trần Tông, Tư Không!” Tô Minh nghe lời Tiền Thần nói nhưng dù cho Tiền Thần không giới thiệu người này thì hắn liếc mắt một cái nhận ra ngay. Đối phương ở trong ký ức của hắn là Tư Không cùng bộ lạc với Bạch Linh, Ô Long bộ lạc.

Bộ dạng cuồng ngạo hệt như trong ký ức, làm ánh mắt đầu tiên Tô Minh thấy thì lòng đã không vui. Mắt quét qua, Tô Minh thấy trong Tà Trần Tông tu vi cao sâu cũng là khuôn mặt quen thuộc, đó là Thạch Hải Phong Quyến bộ lạc trong ký ức, ông lão mang hắn đi Phong Quyến Sơn. Tu vi vấn đỉnh đại viên mãn khiến người này cùng Thân Đông xếp vào hàng tam tuyệt.

Lão đứng đó, khóe môi lộ nụ cười nhạt, thấy người Thiên Lam Đạo thì mắt lóe sát khí ngập trời.

Một ngày này đối với Tô Minh là ngày thấy nhiều khuôn mặt trong ký ức nhất. Nếu đổi lại là hắn của nhiều năm trước thì bây giờ chắc chắn trong lòng dấy sóng to ngập trời, không thể bình tĩnh, kinh sợ mờ mịt. Nhưng Tô Minh trải qua rất nhiều, bây giờ hắn từ chỗ Bắc Lăng và Trần Hân đã tìm ra đáp án, chẳng qua hơi không muốn thấy trong đám người có A Công, Lôi Thần.

Tô Minh nhắm mắt lại, lát sau một tiếng nổ uy nhiếp chấn thiên khiến hắn mở mắt nhìn trời, thấy một biển máu đến!

Đó là biển máu cỡ vài vạn mét ở trên bầu trời như có sự sống cuồn cuộn tiến lên. Trong biển máu đôi khi lộ ra một ít cái xác, có nam có nữ, có già có trẻ, còn có trẻ mới sinh. Tất cả đều đã chết, dù là xác thì cũng không còn máu tươi, bị ngâm trong biển máu mang tới đây. Nhìn thấy những cái xác thì mắt Tô Minh lóe sát khí, ánh mắt dần lạnh lẽo. Hắn siết chặt nắm tay, bởi vì nhạn ra những cái xác rõ ràng là bộ lạc Man tộc, mà không chỉ có một bộ lạc thôi. Những Man nhân hiển nhiên mới chết không lâu, là Tà Thị Tông trên đường đến thấy bộ lạc Man tộc thì giết chết mới hình thành biển máu ngập trời mấy vạn mét. Biển máu chưa tới gần mà mùi máu đậm đặc đã ập vào mặt, lượn lờ trên bình nguyên thật lâu không tán đi. Trời đất ầm vang, biển máu chớp mắt đã đến, ở giữa không trung lượn một vòng, bên trong phát ra tiếng khặc khặc cười quái dị.

Cuối cùng ầm một tiếng nổ, biển máu bỗng tan vỡ thành mưa máu rơi xuống đất. Mỗi một giọt mưa máu rơi xuống sẽ tự động ngưng tụ, trong ánh đỏ mơ hồ chỉ thấy trên mặt đất bên góc Tà Trần Tông có gần vạn người đáp xuống. Những mưa máu nhanh chóng tới gần, hóa thành từng áo dài đỏ xuất hiện trên thân thể họ. Người đứng đầu là một ông lão vẻ mặt âm trầm, mặc áo dài đỏ, tay cầm một cây gậy gỗ đen, mắt quét qua bốn phía lộ nụ cười khát máu.

Sau lưng lão gần như tất cả người Tà Thị Tông cũng giống vậy, còn có một cô gái mặc áo đỏ, khuôn mặt hơi đẹp nhưng sát khí nhiếp người. Huyết bào và khóe môi điểm hồng ảnh chiếu khiến người trông thấy không phân rõ đó là son hay là...máu!

“Tà Thị Tông khát máu giết chóc, thích nhất máu tươi, Tất Đồ thái thượng trưởng lão xếp vào tam tuyệt, tu vi ngang với hai người khác nhưng bàn về số lượng giết chóc thì đứng đầu! Cô gái sau lưng lão chính là Tất Tố ngang hàng với Ô Thân, Tư Không! Tư chất nàng ta rất cao, là thiên tài của Tà Thị Tông, còn có một ca ca tên gọi Tất Túc. Một người là tố một là túc, ý nghĩa tâm nguyện tràn đầy! Ca ca của nàng ở Tà Tiên Tông, là quân chốt của tà tông ta, lấn lướt tất cả thiên tài, người tà tông bồi dưỡng muốn cùng với Thiên Lam Đạo giằng co” Tiền Thần lập tức nói.

Ánh mắt Tô Minh quét qua lão Tất Đồ, trong mắt không thể kiềm chế lộ ra sát khí có thể sánh bằng với Đế Thiên, vì lão Tất Đồ này chính là trong ký ức của hắn, khiến Ô Sơn hủy diệt, Man Công Hắc Sơn bộ lạc, Tất Đồ!!!

Đó là kẻ bị hắn chém nửa người trên bầu trời Ô Sơn!

'Người trong ký ức đa số vừa xuất hiện, lần này tà tông và tiên tông quyết chiến không ngờ có thể khiến mình trông thấy họ.’ Ánh mắt Tô Minh quét qua từng người trong trí nhớ.

Trong trời đất một luồng sáng chói mắt nhất bỗng từ màn trời phía sau Tàng Long Tông, Thiên Lam Đạo lao đến.

Đó là một luồng kiếm quang đoạt thiên địa!

Thanh kiếm dài đến vài vạn mét, kiếm bàng bạc hơn nó thì Tô Minh chỉ thấy cổ kiếm thanh đồng ở Chúc Cửu Giới, trừ nó ra không thứ gì có thể so sánh. Thanh kiếm tỏa ra kiếm quang phân ly thiên địa thét gào, khiến mọi người kiềm không được tinh thần run rẩy. Người Tàng Long Tông đứng dậy, gần vạn tu sĩ Thiên Lam Đạo cũng như vậy. Cùng nhìn hướng kiếm to, hai tông Kinh Nam và Chú Phương liếc nhau, chắp tay cúi đầu hướng kiếm to từ trên trời đến.

“Tàng Long Tông kính bái Thiên Đế!"

“Thiên Lam Đạo kính bái Thiên Đế!"

Hai người thốt lời, tất cả tu sĩ Thiên Lam Đạo, Tàng Long Tông đều chắp tay cúi đầu hướng bầu trời, phát ra tiếng kính bái, khoảnh khắc kinh thiên động địa vang vọng tám hướng. Thanh âm mấy vạn người hòa lại đều không thể lất án tiếng kiếm rít, chỉ có thể làm nền cho thanh kiếm đến. Xé gió lao đi, kiếm to tới gần!

Con ngươi Tô Minh co rút, sát khí hừng hực nhưng không toát ra ngoài, lạnh băng nhìn.

Chỉ thấy kiếm to đến gần, có vô số bóng người từ thân kiếm biến thành cầu vồng lao hướng mặt đất. Mỗi một người dưới chân đạp thanh kiếm, không phải vạn người mà như ba vạn tản ra trong trời đất. Họ đáp xuống tràn ngập mặt đất, dựa vào lực một tông đã có thể trấn áp hạ tam tông tà tông!

Cùng lúc đó, trên kiếm xuất hiện hai người, đó là hai người đội đế quan, mặc dù trong kiếm quang thấy không rõ mặt mày nhưng hai thân hình tỏa ra tu vi dao động có thể đè ép tất cả vấn đỉnh, đó tuyệt đối không thuộc về lực lượng bước đầu tiên!

Dưới phép tắc âm tử của Man tộc người có lực lượng vượt qua tiên tộc bước đầu tiên là cực kỳ hiếm thấy. Giây phút nhìn hai người kia, cảm nhận tu vi quen thuộc thì mắt Tô Minh lóe tia sáng. Cùng lúc đó, lòng hắn trầm xuống.

'Hai tên!'

Ngay sau đó, Tô Minh thấy ba vạn tu sĩ giáng xuống có bóng dáng Bắc Lăng, Trần Hân, còn hai người khác hiện ra trong ký ức của hắn.

Đó là cha Bắc Lăng, Tiễn Thủ Ô Sơn!

Đó là cha Trần Hân, tộc trưởng Ô Sơn!!!

Hai người đàn ông vạm vỡ giờ mặc áo tím đứng ở đằng trước nhất tu sĩ thuộc hạ, vẻ mặt lạnh lùng, tu vi vấn đỉnh đại viên mãn bùng phát, hiển nhiên đó không phải tu vi cũ của họ mà là sau khi bị ức chế!

Vì Tô Minh cảm giác từ hai người uy hiếp vượt qua Thân Đông!

Tô Minh vẻ mặt bình tĩnh nhìn hai thân hình đế bào trên kiếm to, giờ đây hắn không có chút tạp niệm. Nếu hắn đã đặt ra sự việc phải hoàn thành, vậy nếu trả cái giá gì, cuộc chiến này ý niệm giết Đế Thiên chẳng hề dao động!

Ánh mắt hắn quét qua những người Bắc Lăng, Trần Hân, Thiên Lam Đạo Ô Lạp, Tàng Long Tông Trần Xung, Tà Thị Tông Tất Tố, Tà Trần Tông Tư Không vân vân.

'Những người này đều là thiên tài các tông tiên tộc, trước không nói tại sao họ sẽ xuất hiện trong ký ức Ô Sơn của mình, tại Ô Sơn họ thua dưới tay mình ở Phong Quyến, bây giờ tại đây họ vẫn sẽ thua!'

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK