Bốn phía hoàn toàn tĩnh lặng, ánh trăng rơi rụng trên mặt đất. Nếu nhìn lên bầu trời, ánh trăng tràn ngập cảm giác nhu hòa. Nhưng nếu nhìn xuống đất thì sẽ thấy ghê người. Mặt đất đầy thịt vụn hỗn loạn không ít vết máu. Gió thổi mùi máu thật lâu không tán đi.
Trong đó một khối thịt nát có một chiếc nhẫn đỏ, chớp lóe ánh sáng đỏ. Không xa đầy đất máu thịt đặt một cái túi đỏ nhưng ngày nay đã rách rưới.
Phía xa trên mặt đất còn có một cái xác khô, cái xác thuộc về người đàn ông Hắc Hạc bộ lạc. Người này chết cực thảm, cả người như da bọc xương, chẳng có chút da thịt, trông như bị hút khô. Khuôn mặt không còn bộ dáng lúc sống, hốc mắt hõm sâu vào trong trông như bộ xương khô. Tất cả sức sống tinh hoa trên người gã đã biến mất không còn chút gì. Mùi tanh mục rữa phát ra từ thân dưới, hòa cùng mùi máu trong gió thành thứ mùi khó ngửi cực kỳ.
Chẳng biết Tiểu Hồng đã đi đâu, khi Tô Minh và Cơ Phu Nhân chiến đấu thì nó phát cuồng chạy mất.
Dưới ánh trăng, Tô Minh ngồi xếp bằng, người run bần bật, mắt nhắm chặt, khuôn mặt đỏ rực, gồ lên nhiều gân xanh, biểu tình thống khổ và giãy dụa.
Phản kích lúc hấp hối của Cơ Phu Nhân, một đóa Đào Hoa Sát cuối cùng, Tô Minh khó mà tránh khỏi nó. Hắn bị Đào Hoa Sát chui vào trong miệng mũi, lập tức hóa thành xúc động khiến Tô Minh gần như mất kiểm soát. Xúc động điên cuồng đánh vào lý trí hắn, một khi nó chiến thắng thì hắn không thể khống chế hành vi của mình. Tô Minh đầu óc hỗn loạn, bóng dáng tất cả cô gái hắn từng gặp đều lóe qua, hóa thành rên rỉ và kiều diễm làm Tô Minh hít thở càng gấp gáp hơn.
Không biết trải qua bao lâu, Tô Minh mạnh mở mắt ra, trong mắt đầy tơ mát, người thoạt trông cực kỳ dữ tợn. Đặc biệt là sâu trong đáy mắt có ngọn lửa thiêu đốt. Bị đốt cháy, Tô Minh ngửa đầu phát ra tiếng gầm, truyền khắp tám hướng.
‘Đây không đơn thuần là mị dược mà loại nguyền rủa dẫn phát xúc động nguyên thủy trong người!’
Biểu tình giãy dụa trên mặt hắn ngày càng mãnh liệt. Bây giờ hắn còn có thể miễn cưỡng giữ tỉnh táo, phần lý trí không nhiều lắm phân tích tất cả cảm giác trong người, liên hệ với lĩnh ngộ lúc trước đấu với Cơ Phu Nhân, hắn không khó đoán ra, cái gọi là Đào Hoa Sát chính là vật năm đó Cơ Vân Hải trồng trong người Cơ Phu Nhân. Vật đó qua mười hai năm không ngừng hoàn thiện và tăng thêm, giờ đã cực kỳ mãnh liệt.
‘Trong đầu mình tràn ngập hình ảnh đều là dâm tà, nếu thân thể bị khống chế, vậy mình sẽ trở thành như Cơ Phu Nhân. Dù tìm cô gái làm việc theo bản năng cũng không thể hóa giải thuật này. Mình có trực giác nếu không thể khống chế được mình, một khi sa đọa thì sẽ vĩnh viễn như vậy, rất khó thoát ra. Trừ phi dựa vào lực lượng lượng của mình cưỡng ép áp chế thân thể này!’ Tô Minh nâng lên tay phải, mắt lộ ánh đỏ, liên tục điểm vào người mình vài cái nhưng không chút tác dụng. Dù là mảnh đá đen trên cổ cũng chẳng chút phản ứng.
‘Mảnh đá đen khiến mình không bị vật bên ngoài quấy rầy, nhưng bây giờ, ở bên cạnh mình không có vật gì uy hiếp mà đến từ xúc động nguyên thủy trong người bị Đào Hoa Sát phóng đại vô số lần, vậy thì tất nhiên mảnh đá đen không đem đến tác dụng gì.’ Người Tô Minh run rẩy càng dữ dội, tóc dần không phải màu đen, từ gốc tóc có sắc đỏ.
Mái tóc hắn lấy mắt thường có thể thấy lan tràn màu đỏ, chớp mắt có một nửa bị nhuộm đỏ thẫm. Cùng lúc đó, mặt hắn từ đỏ rực lặn xuống khiến bộ mặt Tô Minh trở lại tái nhợt, nhưng màu hồng đó ngưng tụ ở ngực Tô Minh. Mặt Tô Minh gồ lên gần xanh như sắp nổ tung. Giữa trán kiếm ấn chợt lóe, kiếm nhỏ xanh bị buộc ra ở xung quanh kiếm ngân vang vọng, như là rất sốt ruột. Đôi tay Tô Minh nâng lên bấu chặt mặt đất hai bên, bấm sâu vào.
Giữa trán hắn, theo kiếm ấn biến mất, dần xuất hiện ấn ký một đóa hoa đào. Cùng lúc đó, mái tóc hắn hơn phân nửa thành đỏ rực. Thoạt trông người biến đổi cực lớn, so với hắn trước kia bình tĩnh như nước thì tựa như là hai người. Trên người hắn chảy nhiều mồ hôi, có mồ hôi khiến người hắn tỏa ra mùi khó tả. Mùi này nếu con gái nghe thì chắc chắn sẽ tinh thần hỗn loạn kiềm lòng không đậu.
Biểu tình Tô Minh càng thống khổ, đôi tay bấu mặt đất như dùng hết sức. Nhưng lực lượng của Đào Hoa Sát thật là quá mạnh, hắn chống chọi một lúc, khi ấn ký hoa đào ở trán hoàn toàn xuất hiện thì mái tóc hắn triệt để trở thành đỏ thẫm. Tô Minh không cách nào ức chế, mạnh ngẩng đầu, phát ra tiếng gầm mạnh nhất từ khi hắn đi tới đất Vu tộc.
“Grao!!!”
Trong tiếng gầm, Tô Minh mắt đỏ lên, thân thể vọt lên trời, trong mắt không còn lý trí, tồn tại đều là xúc động nguyên thủy chiếm lĩnh. Hắn bay lên hướng phương bắc, không chút do dự xé gió lao đi.
Tốc độ của hắn ở giữa không trung hóa thành cầu vồng, chớp mắt biến mất. Thậm chí là Hàm Sơn Chuông, chiếc nhẫn đỏ hắn đều không lấy, cứ thế lao nhanh. Tốc độ vạn dặm với tốc độ này chỉ chớp mắt là qua. Trong lúc bay nhanh, Tô Minh không ngừng gầm rống. Tiếng gầm vang vọng trên đường nghe như dã thú, khiến người nghe được khó tránh kinh hoàng.
Bây giờ là đêm khuya, phương bắc Bạch Ngưu bộ lạc, đa số tộc nhân đang ngủ say. Dù có một số không ngủ thì sẽ truần tra bốn phía. Trừ điều đó ra thì chỉ còn Vu Công Bạch Ngưu bộ lạc.
Ông lão xấu xí này đang ngồi xếp bằng trong nhà, cầm một dĩa đựng hạt đậu cỡ móng tay. Thỉnh thoảng lão ăn một cái, biểu tình đầy thoải mái.
Nhưng khi lão nheo mắt định cầm một hạt đầu đặt bên miệng cắn thì lỗ tai bỗng lọt vào tiếng gào kinh thiên động địa. Thanh âm xuất hiện khiến ông lão ngẩn ra. Lão mở mắt, vẻ mặt biến đổi, không để ý đĩa đậu rơi đầy đất, lao nhanh ra khỏi phòng. Lão ngẩng đầu nhìn, con ngươi co rút lộ ra hoảng sợ.
Chỉ thấy trên bầu trời một cầu vồng lao nhanh, chớp mắt tới gần, hóa thành thân hình Tô Minh. Mái tóc dài đỏ rực, đôi mắt điên cuồng và tiếng gầm gừ, đủ khiến người vừa nhìn lập tức nhận ra Tô Minh không thích hợp.
Ông lão xấu xí tim rớt cái bịch, lập tức phát ra tiếng gào sắc nhọn. Trong tiếng gào, cả bộ lạc lập tức tỉnh dậy từ giấc ngủ. Mọi người kinh sợ đi ra khỏi gian nhà, có cả đàn ông lẫn đàn bà. Khi họ nhìn lên Tô Minh ở trên trời thì hắn cũng trông thấy họ.
Vẻ mặt Tô Minh lần nữa hiện ra giãy dụa, tiếng gầm càng mãnh liệt. Ông lão xấu xí lập tức bay lên trời nhìn chằm chằm Tô Minh như gặp đại địch.
Bốn phía, tất cả chiến sĩ trong bộ lạc ai cũng ngó chằm chằm Tô Minh, chỉ cần ông lão ra lệnh là họ sẽ không tiếc liều mạng bảo vệ bộ lạc của mình.
Ông lão xấu xí thầm than khổ, lão thấy rõ trạng thái hiện giờ của Tô Minh gần như điên cuồng. Bộ dạng đối phương như vậy, dù lão không biết tại sao nhưng hiển nhiên hắn không còn lý trí. Người như thế một khi phát cuồng vậy sẽ tạo thành thương tổn rất lớn cho bộ lạc họ. Đặc biệt lúc nữ tính bộ lạc đi ra phòng sợ hãi nhìn lên trời thì ông lão thấy rõ người Tô Minh run rẩy, vẻ mặt giãy dụa như sắp tan vỡ.
“Trở về!” Ông lão gầm lên.
Các tộc nhân bình thường bước ra khỏi phòng run rẩy vội lùi lại. Nhưng giây phút đám con gái định lùi thì thân thể đột nhiên chấn động, ai nấy mặt ửng hồng, mắt mê ly như mất thần trí nhìn Tô Minh trên trời.
Loại biến đổi này khiến người trong tộc chú ý và kinh sợ. Một ít chiến sĩ trong tộc gầm lên định ra tay công kích Tô Minh. Nhưng đang lúc họ định công kích thì lập tức bị ông lão Vu Công ngăn cản.
Ông lão nhìn chằm chằm Tô Minh. Lão thấy được bây giờ trạng thái của hắn nếu họ chủ động ra tay thì đối phương vì phản kháng chắc chắn phát cuồng. Đến lúc đó, đối với Bạch Ngưu bộ lạc nhỏ của lão là tai nạn. Quan trọng nhất là ông lão cảm giác rõ ràng từ người Tô Minh phát ra nguy hiểm mãnh liệt. Nguy hiểm này khiến tinh thần lão run lên, lờ mờ cảm thấy Tô Minh hiện tại càng khủng bố hơn lúc trước lão gặp gấp mấy lần.
Đây đơn thuần là trực giác, không có chứng cứ.
Lấy tu vi của lão không nhìn ra quá nhiều, chỉ có thể mơ hồ cảm giác nguy hiểm mãnh liệt đến từ trong người Tô Minh, dường như bên trong chứa lực lượng khủng bố khiến lão run rẩy.
Dường như, sự tồn tại này, đang dần thức tỉnh.
“Là mị dược!”
Ông lão kinh sợ thấy cô gái trong tộc lạ lùng, kết hợp cảm giác sợ hãi trong lòng, lão cắn răng làm ra quyết định khiến tất cả tộc nhân căm giận nhưng không dám phản đối, thậm chí quyết định này lay động địa vị của lão! Lão cảm thấy quyết định này khó mà mở miệng, nhưng lão có trực giác rất mạnh, một khi để Tô Minh phát cuồng, vậy chờ đợi bộ lạc của họ là hoàn toàn hủy diệt. Đặc biệt là bây giờ lão lại lần nữa cảm thấy lực lượng khủng bố khiến lão sợ hãi ở trong người Tô Minh có dấu vết thức tỉnh ngày càng rõ rệt. Tộc nhân khác đa số cảm nhận được rồi, tinh thần rung động.
“Hạ Lạp, A Hoa, Tiểu Vân…ba con bé các ngươi bay lên!” Ông lão cắn răng lên tiếng.
Trong tộc họ có ba cô gái tu Vu thuật đôi mắt mê ly bay lên, hướng tới Tô Minh giãy dụa trên không trung.