Lấy tử khí đến từ mấy vạn chết chóc ngưng tụ ra thanh minh ấn mạnh nhất, tan vỡ pháp bảo bảo hộ phân thân Đế Thiên áo tím, khiến lực phòng hộ hạ đến mức độ thấp nhất. Dùng Hàm Sơn Chuông làm giảm thời gian khiến Tô Minh lấy ra vật căn nguyên nguyền rủa, chiếc nhẫn đỏ, đeo chiếc nhẫn vào ngón tay, dùng thảo kết búp bê liên hệ hồn Đế Thiên, dùng thuật nguyền rủa dẫn động toàn Man tộc cộng minh, khiến lực nguyền rủa không phải của một mình hắn mà là nguyền rủa toàn thiên địa Man tộc. Loại lực lượng này vượt qua tu vi, cộng thêm Tô Minh không tiếc dùng hết cái giá, hiến tế sinh mệnh, toàn bộ tu vi, tế hiến mọi thứ khiến sát khí lần này bùng nổ.
Khiến phân thân Đế Thiên áo tím chết đi!
Tất cả điều này nếu là Đế Thiên chỉ giáng xuống một phân thân vậy có thể nói là Tô Minh thành công rồi, mặc dù cái giá rất lớn nhưng hắn có thể trốn vào không gian mảnh vỡ. Nhưng phân thân Đế Thiên không phải một cái, Tô Minh đi đến chiến trường mới biết, vốn là...hai cái. Sau khi Đế Thiên áo tím chết rồi hắn lại phát hiện, thì ra không phải hai mà là ba cái.
Giờ đây hắn nằm trên cỏ, đôi mắt mơ hồ, ý thức chậm rãi tan rã nhưng có một tia không cam lòng, ở trong lòng hắn điên cuồng thét gào, không ngừng kích động tinh thần hắn.
Sự không cam lòng này là vì hắn chưa hoàn thành mục tiêu, hắn còn chưa giết hết sạch tất cả phân thân Đế Thiên.
Hắn còn...chưa thể nhắm mắt lại!
Đế Thiên áo vàng đến khiến nỗi không cam lòng của Tô Minh bùng phát. Đối phương đến kích động mờ mịt trong mắt hắn nhanh chóng tán đi, thay thế là trong mệt mỏi toát ra kiên quyết.
Có thể khi tu vi toàn thân sắp tan biến, mạng sống không còn, sắp tan rã tinh thần lại ngưng tụ, điều này cần ý chí cực kỳ mạnh mẽ mới làm được. Ý chí như vậy rất nhiều người không có, nhưng Tô Minh trải qua luân hồi Chúc Cửu Âm bất tử bất diệt giới rồi đã có ý chí đó.
Đây là ý chí không thể bị bất cứ chuyện gì lấn át, là dù thiên địa có tan vỡ ngay trước mắt vẫn cắn răng đi tới! Còn có từ tảng đá tím đen một loại linh hồn viên mãn trợ giúp.
“Ta còn có sức phản kích!!!” Tô Minh thì thào.
Khi Đế Thiên áo vàng mang theo sát ý ngập trời đến gần, Tô Minh giãy dụa nâng lên tay phải, vỗ vào trán mình.
Khoảnh khắc một chưởng đánh xuống, trong người Tô Minh phát ra tiếng nổ, khí thế hùng hồn điên cuồng bùng phát. Khí thế mạnh mẽ khoảnh khắc khuếch tán ra ngoài, khiến Đế Thiên áo vàng đến gần đụng chạm vào nó bắn ngược ra.
Làm y thụt lùi không phải sức mạnh bản thân Tô Minh mà là thiên địa trong khoảnh khắc này bị dẫn động, thiên địa linh lực.
Bầu trời trong chớp mắt lại xuất hiện biến đổi lạ lùng, có từng đợt cầu vồng xuất hiện giữa màn trời, nhìn như yếu ớt nhưng vô biên vô hạn.
Dưới cầu vồng, trong một mảnh vặn vẹo xuất hiện một ngọn núi. Bộ dạng ngọn núi tựa như năm ngón tay người, sừng sững trong trời đất, khiến trong mấy vạn tiên tộc xung quanh có vài người trông thấy lập tức biến sắc mặt, lộ ra mờ mịt và không thể tin, nhìn chằm chằm Tô Minh.
Bởi vì ngọn núi đó là...Ô Sơn!
“Đây là...là Man Văn biến thành!
“Lực lượng thiên địa ngưng tụ, dẫn đầu bầu trời biến dị, đây là đang trùng kích Man Hồn!"
“Hắn trùng kích Man Hồn, không lẽ lúc trước hắn lộ ra tu vi không phải là Man Hồn???"
Xung quanh mấy vạn người tiên tộc nghiên cứu rất sâu sắc về hệ thống tu hành của Man tộc, rất nhiều người lập tức nhận ra hành động của Tô Minh.
Tô Minh đúng là đang trùng kích Man Hồn.
Giây phút nguy hiểm, khoảnh khắc Đế Thiên áo vàng giết đến, hắn biết mình không còn sức đánh lại nhưng cũng hiểu còn một đường sự sống, đó chính là...Man Hồn.
Đặc biệt tảng đá tím đen dung nhập khiến Tô Minh có cảm giác lực lượng ngăn cản mình trở thành Man Hồn cảnh đã biến mất.
Vậy nên vào giây phút mấu chốt này, hắn dứt khoát lựa chọn bước hướng Man Hồn cảnh!
Giây phút cầu vồng xuất hiện, ảo ảnh Ô Sơn biến ra thì Đế Thiên áo vàng không thể không liên tục lùi ra sau. Bởi vì vô tận linh khí trên đất Man tộc chớp mắt từ bốn phương tám hướng điên cuồng ập đến, lao hướng người Tô Minh. Có trùng kích mãnh liệt ngăn cản bất cứ sinh linh nào bước vào phạm vi Tô Minh ở. Đây là kỳ hiệu của thuật nguyền rủa còn có tác dụng, là thiên địa Man tộc đang bài xích, tồn tại tám hướng.
Theo hình dạng Ô Sơn càng rõ ràng, Ô Sơn bộ lạc dưới Ô Sơn cũng lộ ra, từng gốc cây ngọn cỏ, tất cả hình ảnh cực kỳ rõ rệt, từng tiếng kinh kêu phát ra từ miệng mấy vạn người tiên tộc xung quanh. Cùng lúc đó, mấy khuôn mặt quen thuộc trong ký ức Tô Minh, bây giờ thân phận thành hạng thiên tài, vẻ mặt họ ngơ ngác nhìn bầu trời, nhìn hình ảnh Ô Sơn, ngây như phỗng.
“Tô Minh, hắn là Tô Minh..." Vũ Nhạc thì thào, nhìn chằm chằm mặt cỏ Tô Minh nằm, biểu tình lộ ra mờ mịt và cay đắng, càng có phức tạp. Cô không bao giờ ngờ rằng mới nãy người khiến tinh thần cô rung động lại là Tô Minh trong ký ức Ô Sơn!
Trần Xung trợn to mắt, như ngừng hô hấp, giống như Vũ Nhạc cũng nhìn chằm chằm Tô Minh, trong đầu ù vang, trống rỗng. Rồi còn Tư Không, Sơn Hận, hai người run bần bật, ánh mắt dần rơi vào Tô Minh vẻ mặt phức tạp, người ngoài nhìn thấy liếc mắt liền nhận ra.
“Hắn...hắn lại là Tô Minh..."
Trên bầu trời ảo ảnh Ô Sơn sống động như thật, bên trong dần không là cây cỏ gian nhà mà xuất hiện bóng người. Bên trong có A Công, Bắc Lăng, rồi Trần Hân, Ô Lạp, tất cả người trong ký ức khiến hắn lưu luyến. Những người này có lẽ đều không phải trong trí nhớ của hắn, có lẽ tất cả đều là giả dối, nhưng sâu trong lòng Tô Minh họ đều tồn tại, tồn tại ở trong lòng hắn. Dù những người này là tiên tộc, dù một giây trước hắn còn cùng họ chém giết nhưng trong đời hắn có bọn họ tồn tại.
Hoặc là nói họ là họ, những người trong ký ức của Tô Minh là thuộc về Tô Minh.
“Kia...kia...kia là Vũ Nhạc, còn có Bắc Lăng!"
“Người đó là Tà Linh Tông Sơn Hận, ròi còn Đại Diệp tiên tông Trần Hân..."
“Người này là Trần Long!!!"
Từng tiếng xôn xao, theo Man Văn Ô Sơn của Tô Minh lộ ra, từng hình ảnh xuất hiện trên Ô Sơn, lập tức trong mấy vạn người tiên tộc dấy lên sóng âm.
Loại xôn xao chớp mắt lan tràn, mãi đến khi tất cả người tiên tộc đều thấy, vẻ mặt đa số rung động, vì họ không biết rốt cuộc là nguyên nhân gì. Nhiều ánh mắt tập trung vào ảo ảnh Ô Sơn của Tô Minh, những cái bóng xuất hiện giờ nhìn hướng thiên tài tiên tộc. Những người tiên tộc thấy mấy thiên tài vẻ mặt phức tạp làm họ thêm rung động tinh thần, dường như bên trong ẩn chứa bí mật gì to lớn.
Bí mật này là của toàn tiên tộc tông môn không muốn cho người ngoài biết!
Sắc mặt của Đế Thiên áo vàng dần tái nhợt. Trên bầu trời Cấp Ảm biểu tình càng âm trầm, dường như nghĩ đến cái gì, dần đưa mắt rơi vào người Đế Thiên áo vàng.
Chính lúc này, trên bầu trời bên cạnh Ô Sơn hư ảo lại vặn vẹo, lần này xuất hiện cũng là một ngọn núi nhưng nó cực kỳ khổng lồ, sừng sững tại đó. Người xung quanh đa số không biết nó.
Vì ngọn núi này không thuộc về Đông Hoang, nó thuộc Nam Thần, là Thiên Hàn tông...Cửu Phong!
Đối với Tô Minh nó là nơi cùng Ô Sơn tồn tại trong sinh mệnh, giờ cũng dung vào Man Văn của hắn, trở thành điện Man Hồn lưu luyến.
Trên Cửu Phong cũng xuất hiện vài người, là tựa như thân nhân của hắn, sư huynh và sư tôn!
Cửu Phong xuất hiện cùng Ô Sơn chiếm nửa bầu trời, khiến cầu vồng trên trời tỏa ánh sáng chói lòa, khí thế thuộc về Man Hồn từ trên trời giáng xuống.
Theo khí thế Man Hồn giáng xuống, màn trời một mảnh vặn vẹo, khiến ánh sáng tan rã, mặt đất lúc tối lúc sáng. Dường như trong vặn vẹo có vật thể gì muốn xuyên thấu qua, vặn vẹo không ngừng lan tràn, chỉ giây lát đã bao phủ nguyên bầu trời Đông Hoang đại lục.
Chớp mắt mỗi bộ lạc và tông môn thuộc Man tộc trên Đông Hoang đại lục đều tinh thần rung động, dù đang làm gì đều ngừng lại, cùng rời khỏi nơi ở ngẩng đầu nhìn bầu trời. Ai nấy vẻ mặt rung động lộ kinh sợ, vì họ cảm nhận sự rung động huyết mạch từ trong cơ thể.
Loại rung động huyết mạch này không phải run rẩy mà là sôi trào đốt cháy!
Loại biến dị này khiến tất cả người Man tộc cùng kinh sợ, không biết xảy ra chuyện gì dẫn động huyết mạch bản thân!
Một góc đại bộ lạc Đông Hoang, quanh năm khói đặc bốc lên trời đại biểu có người Man Hồn đại viên mãn trấn giữ giờ bỗng tan biến. Một ông lão đầu đỏ rực toàn thân đầy sấm sét lặng lẽ đứng giữa không trung, ngẩng đầu nhìn màn trời vặn vẹo. Lão biến sắc mặt, đôi khi mừng như điên, khi thì mờ mịt, cuối cùng là âm trầm.
Lão cảm nhận huyết mạch sôi trào, lờ mờ cảm thấy tu vi ngừng thật lâu có dấu hiệu tặng lên, dù không nhiều nhưng một chút đủ khiến tinh thần lão thật lâu không thể bình tĩnh, làm mắt lão dần lộ ra kích động không thể kiếm chế, khiến trong đầu lão hiện ra một truyền thuyết trên đất Man tộc truyền lưu từ rất lâu hàng vạn năm trước.
Trong truyền thuyết nếu Man Thần hiện thế thì huyết mạch Man tộc sẽ thiêu đốt, sau Man Hồn đại viên mãn rồi sẽ xuất hiện cảnh giới tùy theo đời thứ nhất biến mất!