Mục lục
Cầu Ma
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Gió cát rít gào rơi vào tai biến thành tiếng rền rĩ, như huân khúc thê lương vang vọng, tựa như tiếng rầm rì tụng niệm trong biển gió cát.

Gần ngàn năm qua Tô Minh mang theo Hạo Hạo đi trong thế giới từng huy hoàng đi tới trung ương biển, đi trong đáy biển năm tháng, đi trong sa mạc sau thời gian, từng bước một đi hướng trung tâm thế giới.

Bước chân không ngừng, Tô Minh đi rất lâu rất lâu, mãi khi hắn cũng quên thời gian. Có một ngày, trước mặt Tô Minh và Hạo Hạo xuất hiện thế giới trong gió cát.

Thế giới đó là ốc đảo, đặc biệt dễ thấy trong gió cát, khiến người nhìn sẽ bất giác tinh thầnp hấn chấn. Đây là màu xanh đầu tiên Tô Minh thấy trên thế giới này.

Trong ốc đảo có một hồ nước, bên ngoài có cỏ xanh ngát hương, dường như hư không ngăn cách với người, thấy được nhưng không thể chạm vào.

Hạo Hạo nắm tay Tô Minh, nhỏ giọng nói:

- Về nhà rồi.

Hai người đã xuyên qua gió cát đi vào trong ốc đảo.

Cỏ xanh ngát hương làm người ta quý trọng màu sắc duy nhất trong thế giới không màu này. Tô Minh yên lặng đứng trong ốc đảo, ánh mắt nhìn hồ nước.

Tô Minh nhắm mắt lại, thật lâu sau mở mắt ra nhìn cậu bé bên cạnh mình:

- Đây là lựa chọn của ngươi sao?

Cậu bé nghiêm túc gật đầu, chẳng chút do dự, ngần ngừ.

Hạo Hạo nhỏ giọng nói:

- Đây là nhà của Hạo Hạo, Hạo Hạo muốn ở lại đây. Thay đổi mọi thứ.

Tuy thanh âm rất nhỏ nhưng ẩn chứa kiên cường, cố chấp.

- Đại ca ca có thể cùng Hạo Hạo thêm vài năm không? Ta . . . Sợ cô đơn.

Cậu bé nắm tay Tô Minh, nhìn hắn, mắt trong veo càng lộ rõ ỷ lai, chờ đợi câu trả lời.

Tô Minh giơ tay phải lên xoa đầu Hạo Hạo, hồi lâu sau nhỏ giọng nói:

- Đừng sợ, ta sẽ không đi ngay.

Cậu bé nở nụ cười, cười rất vui vẻ, rất thỏa mãn. Cậu bé nhìn chằm chằm Tô Minh, chậm rãi thả lỏng ngón tay đi hướng hồ nước, đi từng bước liên tục ngoái đầu, mãi khi nước lan tràn đến đầu gối. Cậu bé quay đầu lại nhìn chăm chú vào Tô Minh.

- Đại ca ca, đa tạ ngươi trợ giúp Hạo Hạo, đa tạ ngươi một đường đưa ta trở về chốn này. Hạo Hạo từng nói ngươi giúp Hạo Hạo thì Hạo Hạo sẽ giúp ngươi. Tương lai sau này, Hạo Hạo giúp ngươi cảm ngộ . . . Thế giới của ta!

Cậu bé cười vui vẻ dần đi vào trong hồ nước, khi thân hình hoàn toàn bị hồ nowcs nhấn chìm, nguyên hồ nước ầm vang xuất hiện vòng xoáy ở vị trí Hạo Hạo biến mất. Vòng xoáy nhanh chóng lan tràn lộ ra Hạo Hạo ngồi khoanh chân, nhắm mắt trong đáy hồ.

Từng nhánh cây nhanh chóng sinh trưởng dưới đáy hô, khoảnh khắc quấn quanh người Hạo Hạo, hoàn toàn bao phủ như hình thành một hạt mầm. Đó là mầm Chứng Đạo cổ thụ, bây giờ trong quê hương đa từng, trong đáy hồ, hạt mầm phát ra sức sống dạt dào khó tả. Hiện tại sức sống chỉ có thể phủ lên ốc đảo nhưng Tô Minh có thể tưởng tượng cùng với Chứng Đạo cổ thụ sinh trưởng, sẽ có một ngày sức sống lan tràn khắp thế giới, khắp chín khối đại lục.

Biến sa mạc thành biển, biến sông núi chín khối đại lục lại hiện ra trong thế gian, biến sắc màu đơn diệu từ nay rực rỡ, biến thế giới trở lại huy hoàng đã từng.

Khi đó có lẽ trong sức sống dạt dào xuất hiện sinh mệnh, từ sinh mệnh sinh sản ra nhân gian, xuất hiện thế giới, xuất hiện tu sĩ . . .

Xét đến cùng thế giới này trở thành phế tích không phải vì người mạnh nhất đã chết, không phải vì mọi người chết đi mà vì Chứng Đạo cổ thụ chống đỡ thế giới tiếp tục sinh sản bị Cổ Táng đại đế lấy đi, khiến thế giới thành bèo dạt.

Bây giờ Hạo Hạo trở về, cùng với sự lựa chọn của nó, Chứng Đạo cổ thụ lần nữa xuất hiện, mọi thứ hoàn toàn thay đổi.

Đây chính là lựa chọn của Hạo Hạo.

Tô Minh yên lặng nhìn vòng xoáy trong hồ dần bình tĩnh, hạt mầm hình thành từ Chứng Đạo cổ thụ nổi lên từ đáy hồ. Tô Minh khẽ thở dài, hắn tôn trọng lựa chọn của cậu bé, cũng thông cảm nguyện vọng của nó. Hạo Hạo không hy vọng quê hương luôn như vậy, nó hy vọng mình trở về thay đổi tất cả. Có lẽ ngàn năm sau, khi Chứng Đạo cổ thụ chọc trời, cậu bé sẽ ngồi trên tán cây nhìn quê hương của mình, nhìn thế giới, lộ ra nụ cười vui vẻ.

Tô Minh nhắm mắt lại, khoanh chân ngồi bên hồ. Tô Minh đã hứa với Hạo Hạo sẽ làm bạn với nó vài năm, thế là hắn tìm một ngọn núi đơn độc, ngồi tĩnh tọa, như chỉ tay trong lòng bàn tay, một cái là một năm, chớp mắt đã trăm năm.

Trong trăm năm Tô Minh không có mở mắt ra, hắn luôn khoanh chân ngồi. Tô Minh thậm chí không tu luyện, chìm đắm trong trạng thái trống rỗng.

Trạng thái này không phải suy nghĩ, không phải đang cảm ngộ mà như liên tiếp với hạt mầm Hạo Hạo hình thành. Tô Minh. cảm giác sự trưởng thành.

Sau lưng Tô Minh, trong trăm năm qua hồ nước xảy ra biến đổi, giữa hồ có một cái cây nhỏ. Cây sừng sững trong hồ nước nhưng rễ thì ở mỗi góc dưới nước, lan tràn cắm vào đất.

Trăm năm sau, khi Tô Minh lần đầu tiên mở mắt ra, hắn thấy chồi non trong hồ nước như nhìn đến Hạo Hạo. Tô Minh yên lặng, không đứng dậy, vẫn khoanh chân ngồi, lại nhắm mắt.

Tô Minh chìm trong trạng thái trống rỗng, tu vi không dao động nhưng con mắt thứ ba, đạo tôn của hắn chẳng biết từ khi nào có được thất trọng hoàn chỉnh. Thất trọng đạo tôn ngưng tụ khiến Tô Minh dù bỏ qua tu vi, lại vì bỏ qua khiến đệ thất trọng đạo tôn ngưng tụ nhiều. Cho đến khi bên cạnh đạo tôn xuất hiện cái bóng đệ bát trọng đại đạo tôn. Mặc dù chỉ là ảo ảnh nhưng khi nó hoàn toàn ngưng tụ thì đại biểu tu vi của Tô Minh tăng vọt, trở thành đại đạo tôn!

Nguyên Cổ Táng quốc chỉ có ba mươi đại đạo tôn, giữa đại đạo tôn và cửu trọng Đạo Thần tồn tại một khe rãnh khó tả. Khe rãnh rất sâu, sâu đến nỗi dù là đại đạo tôn cũng khó vượt qua, nếu không thì mấy năm qua chẳng thể nào chỉ có ba cửu trọng Đạo Thần.

Tô Minh không để ý tu vi, hắn chỉ khoanh chân ngồi giữ trạng thái trống rỗng, cảm nhận Hạo Hạo trưởng thành, cảm nhận nó trưởng thành biến đổi thế giới. Tô Minh mặc cho thời gian trôi qua, lại là một trăm năm.

Thoạt trông khuôn mặt Tô Minh không thay đổi nhiều nhưng thật ra thêm phần tang thương, áo đen trải dài, tóc tím rũ xuống. Tô Minh cúi đầu tĩnh tọa.

Chồi non trong hồ nước sau lưng Tô Minh bây giờ đã trưởng thành khỏe mạnh thành cây to trăm mét. Thân cây chiếm nửa hồ nước, tuy không thể cao chọc trời nhưng nhìn ra nó khí thế kinh người.

Ốc đảo vẫn còn đó nhưng bên ngoài, từng là trung ương hải nay là thế giới gió cát. Giờ phút này, gió cát bớt đi nhiều, một chút ẩm ướt tồn tại trong thiên địa khiến sa mạc thêm nhiều sắc xanh. Có lẽ không lâu sau sa mạc sẽ biến mất, trung ương hải sẽ lại trở về.

Qua một trăm năm sau, Tô Minh ở trong thế giới này từ lúc thức tỉnh mang Hạo Hạo đi qua từng khối đại lục cho đến bây giờ đã vượt qua một ngàn hai trăm năm. Chứng Đạo cổ thụ sau lưng Tô Minh phủ lên nguyên hồ nước, sinh trưởng cao gần ngàn mét. Chứng Đạo cổ thụ đã có dáng vẻ hung dữ, nhìn từ xa sẽ thấy Chứng Đạo cổ thụ ngất trời.

Cùng lúc đó, gió cát trong sa mạc hoàn toàn biến mất, một tầng nước biển xanh nhạt như sức sống sắp tràn ngập chỗ này. Sa mạc bị nước biển phủ lên lần đầu tiên sáng ngợi sau huy hoàng biến mất bao năm qua.

Khi một ngàn năm thứ hai qua đi, ba trăm năm đầu tiên đến, Tô Minh vẫn khoanh chân ngồi, xung quanh hắn là nước biển sâu thẳm, sa mạc đã thành biển rộng.

Trung ương hải hoàn toànp hủ lên lòng chảo sa mạc, biển rộng, trong biển có cây to vạn mét sừng sững đứng chọc trời.

Rễ cây phủ lên ốc đảo, chỉ có chỗ Tô Minh ngồi là rễ cây tự động tránh đi lộ một con đường đi ra bên ngoài. Nước biển gần lối ra nhu hòa nhiều, như bị ý chí cường đại ảnh hưởng không muốn quấy rầy Tô Minh nhắm mắt.

Thời gian trôi qua, nước biển càng lúc càng bàng bạc cho đến khi hoàn toàn phủ lên sa mạc giữa chín khối đại lục, thật sự thành biển. Thời gian đã qua một nửa một ngàn năm thứ hai.

Tô Minh lần nữa mở mắt ra, nhìn nước biển bốn phía, nhìn ốc đảo đã từng, nhìn rễ cây tranh vanh, khóe môi cong lên.

Tô Minh biết Hạo Hạo thành công, có lẽ sẽ không phải chờ lâu ngày thế giới có sắc màu, thế giới này sẽ bày ra huy hoàng đã từng. Tô Minh cảm nhận được thành công này vì có liên kết với Chứng Đạo cổ thụ, giống như hắn tự mình trải qua, chứng kiến tất cả xảy ra.

Tô Minh nhỏ giọng nói:

- Khi đó, khi ta đứng trên bầu trời chắc có thể từ ánh mắt đầu tiên nhìn thấy cổ thụ chứng đạo ở trong nước biển muốn so chiều cao với bầu trời. Hoặc là ngay cả bầu trời cũngp hải cúi đầu trước nó, vì cổ thụ chứng đạo đã trở thành thế giới.

Tô Minh dần khép mắt.

- Đó cũng là lúc ta rời đi. Bên ngoài cửa thành Cổ Táng quốc, ước định ba ngàn năm đã đến lúc thực hiện. Cuộc chiến đoạt xá sắp kết thúc, nhưng khi mở mắt ra con đường thuộc về ta hay là hắn, ta không có nắm chắc.

Trong lòng Tô Minh quanh quẩn thanh âm bình tĩnh của chính mình.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK