Tình.
Trong cuộc đời cột trụ chống đỡ cho một người có tình bạn, tình yêu, tình thân, thậm chí là ân tình. Về mặt biểu hiện thì có sự vui sướng và đau thương như nhau.
Ô Sơn là tình quê hương, A Công là ân tình, đồng bạn là hữu tình, cùng với bóng dáng từng cô gái trong cuộc đời liên quan đến yêu nhưng không phải tình, những điều đó là hồi ức quý giá của Tô Minh.
Tình Cửu Phong ở giữa tình thân và ân, đã hòa tan vào máu loãng, khắc ghi trong ký ức, biến thành âm áp khác cùng với tiếng mẹ nỉ non trong bóng tối.
Tình này, ấm áp này, là khi trời vào đêm Tô Minh nhắm mắt lại, nó là nguồn suối cho hắn đi tiếp. Tô Minh rốt cuộc chỉ là con người, có máu, có thịt. Cho dù thần thông vô biên, dù là năm tháng tang thương, dù là giết người như ngóe, cho dù hai tay dính máu nhưng khi Tô Minh nhắm mắt lại, hiện ra trong đầu nhiều nhất là lúc ở Ô Sơn, tiếng cười vô âu lo, ở Cửu Phong ấm áp được sư huynh, sư tôn che chở.
Nhưng hiện thực tàn khốc, tựa muốn đem tất cả nhớ nhung tách ra thành mảnh vụn, mắc cạn trong hồ ký ức. Vươn tay chạm vào nhưng vĩnh viễn không thể vớt lên hết, chỉ có mảnh vụn.
Rất muốn dùng thần thông đóng băng hình ảnh trôi qua trong giây lát, nhưng mơ hồ luôn có một viên đá làm gợi sóng gợn mặt hồ, kích thích hồi ức.
Chuyện bao nhiêu năm cũ biến thành tiếng kêu sư tôn vang vọng trong phế tích. Tô Minh nhìn pho tượng trước mắt, nhìn tang thương trên pho tượng, làm sao quên.
Tô Minh quỳ bên cạnh pho tượng, nước mắt rơi xuống.
Tahnh âm của Đệ Cửu Mịch Sát vang bên tai Tô Minh rồi lại rời đi, dường như hắn không nghe thấy, yên lặng nhìn pho tượng của sư tôn, dường như thời gian sẽ ngừng lại vì ánh mắt của hắn.
Không biết qua bao lâu sau, Tô Minh cúi đầu, nhìn dưới chân pho tượng sư tôn có năm tảng đá to cỡ bàn tay, chúng nó được đặt ở đó, liên tiếp với pho tượng, giống như ban đầu khi đúc lên vô tượng thì đã tồn tại.
Tô Minh nhìn những hòn đá, ánh mắt rơi vào cái thứ bốn, màu đá ánh tím, không giống với bốn khối khác. Khi ánh mắt Tô Minh nhìn vào nó, có cảm giác mông lung, linh hồn bị lôi kéo.
“Năm tảng đá này là A Công để lại, ông ấy nói nếu có ngày nào đệ tử của ông đến thì họ sẽ từ trong năm tảng đá tìm ra thứ thuộc về mình, nếu có thể khiến tảng đá hòa tan thì không cần nghi ngờ, đó là đệ tử của ông.” Đệ Cửu Mịch Sát thấp giọng nói.
Tô Minh nhìn tảng đá thứ bốn, chậm rãi giơ tay phải ấn lên trên. Khoảnh khắc tay Tô Minh đụng vào tảng đá thì Đệ Cửu Mịch Sát nhìn chằm chằm. Gã thấy ánh sáng tím ngập trời, ảnh chiếu cả khung trời. Bóng dáng Tô Minh trong ánh sáng tím hòa vào chúng, trông như lúc ẩn lúc hiện.
Người Tô Minh run run, khi ánh sáng tím tản ra thì hắn cảm nhận rõ ràng hơi thở của Thiên Tà Tử, hơi thở này như là tồn tại quanh đây, đọng trong năm tháng vô tận, chờ đệ tử của ông đến.
Thật lâu sau ánh sáng tím tan biến, Tô Minh đứng bên cạnh pho tượng Thiên Tà Tử, năm tảng đá trên mặt đất hiện giờ biến thành bốn khối.
“Đệ Cửu Mịch Sát bái kiến tứ sư huynh!” Đệ Cửu Mịch Sát ở một bên nhìn tình hình trước mắt thì lập tức chắp tay, cúi đầu nhìn Tô Minh.
Tô Minh không lên tiếng, ánh mắt rơi vào tảng đá thứ năm bên cạnh pho tượng, sau đó lại nhìn Đệ Cửu Mịch Sát.
“Ngươi kêu ta là gì?” Ánh mắt Tô Minh lóe tia sắc bén.
“Ta là đệ tử ký danh mà A Công đi tới thần nguyên tinh hải thì nhận từ Đệ Cửu bộ lạc bị giáo hóa. A Công có nói với ta bốn đệ tử của ông có thần thông riêng, ngươi thức tỉnh được đá thứ bốn, theo lời trước khi A Công đi thì ngươi chính là... Tô Minh!” Đệ Cửu Mịch Sát ngẩng đầu nhìn Tô Minh.
“Bốn đệ tử sư tôn thu thì ta bình thường nhất, Đại sư huynh là chủ Cửu Lê, Nhị sư huynh là vua vạn quỷ, Tam sư huynh ở trên cấm trận, ngươi có tư cách gì trở thành sư đệ của bốn người ta?” Tô Minh vẻ mặt bình tĩnh, nhưng lời nói sắc bén xen lẫn lạnh lùng.
Tô Minh không còn là thiếu niên tâm trí không chính chắn, không đủ kinh nghiệm. Tô Minh trải qua quá nhiều hiện, càng hiểu sâu sắc thế giới này tàn khốc, hắn sẽ không dễ dàng tin tưởng một người.
Dù người này gọi hắn là tứ sư huynh, dù người này có lẽ thật sự là ngũ đệ tử của sư tôn, nhưng tất cả vẫn tồn tại sự thay đổi. Đây không phải chuyện của một mình Tô Minh mà là việc chung của bốn sư huynh đệ họ, chấp nhận một sư đệ không phải là trò đùa.
“Ta rất bình thường, coi như là ở trong bộ lạc năm xưa thì ta vẫn bình thường, ta không biết tại sao A Công muốn nhận ta làm đệ tử ký danh. Trước khi ông đi có nói cho ta tên bốn đệ tử của ông, bảo ta thường xuyên tới đây, chờ đệ tử của ông một ngày nào đó sẽ đến.” Đệ Cửu Mịch Sát im lặng giây lát sau, thấp giọng nói.
Tô Minh nhìn phía xa, vị trí này nếu như tu chân tinh không bị tách ra thì chắc sẽ thấy được Cửu Phong được tạo nên.
“Tại sao chỗ này hoang vắng?” Tô Minh bình tĩnh hỏi.
“Bốn tộc vây công!” Mắt Đệ Cửu Mịch Sát lóe sát khí đậm đặc và thù hận, nghiến răng nói.
“Tại sao vây công?” Tô Minh thản nhiên hỏi.
“Bởi vì Đệ Ngũ Thạch xuất hiện, vì A Công đạt được một viên.” Đệ Cửu Mịch Sát siết nắm tay, thanh âm vang vọng.
"Sư tôn...còn sống không?” Tô Minh im lặng giây lát sau rốt cuộc hỏi ra câu này.
“Hơn ngàn năm trước A Công vì tộc nhân mà mang theo Đệ Ngũ Thạch dẫn dắt bốn tộc đi, không biết...sống chết. Nhưng mấy năm nay ta âm thầm điều tra, tìm hiểu chút manh mối, trong bốn tộc không có Đệ Ngũ Thạch, ta đoán năm đó A Công không bỏ mình.” Đệ Cửu Mịch Sát nhìn Tô Minh, nói hết những điều gã biết.
"Cái gì là Đệ Ngũ Thạch?” Tô Minh lại hỏi.
"Có được nó thì trong Đệ Ngũ Hải, trung tâm thần nguyên tinh hải dùng để chỉ dẫn phương hướng, chìa khóa cuối cùng có thể bước vào chân giới thứ năm đã biến mất trong năm tháng.” Giọng Đệ Cửu Mịch Sát truyền vào tai Tô Minh.
Tô Minh lại im lặng.
“Làm sao có được Đệ Ngũ Thạch này? Nó xuất hiện như thế nào?” Tô Minh nhìn Đệ Cửu Mịch Sát, hỏi.
"Có hai cách đạt được Đệ Ngũ Thạch, một là cướp nó từ tay người nắm giữ, hai là chờ Đệ Ngũ Hỏa Lô mở ra. Không biết khi nào Đệ Ngũ Hỏa Lô mở ra, có khi là mười năm một lần, có khi là trăm năm mở ra một lần, có khi là ngàn năm, vạn năm thậm chí là lâu hơn mới mở ra. Khi Đệ Ngũ Hỏa Lô mở ra sẽ bùng phát ngọn lửa thiêu đốt khắp thần nguyên tinh hải, hình ảnh đó dù là trời sao bên ngoài thần nguyên tinh hải cũng trông thấy được. Ngọn lửa này sẽ kéo dài một đoạn thời gian, đối với các sinh linh đó là giai đoạn hành hạ và thử thách, cần phải tránh đi ngọn lửa, nếu không thì hình thần đều diệt. Nhưng có một số cường giả nghênh đón ngọn lửa, mãi đến khi bước vào trong Đệ Ngũ Hỏa Lô, từ bên trong có lẽ sẽ đạt được tạo hóa to lớn, thân hình như rèn luyện thành thánh, có lẽ sẽ được pháp bảo gì đó, khó lấy nhất là Đệ Ngũ Thạch. Nhưng đa số khả năng là chết bên trong. Trong truyền thuyết Đệ Ngũ Hỏa Lô không phải vật của thần nguyên tinh hải, nó là pháp lô trong chân giới thứ năm, đốt cháy có thể cung cấp linh lực vô cùng cho chân giới thứ năm. Nhưng vì chân giới thứ năm biến mất mà chí bảo này xuất hiện trong thần nguyên tinh hải. Không ai có thể thu nó làm pháp bảo, chỉ có thể trong năm tháng nhìn nó lần lượt bùng nổ, liên tục có người bước vào trong tìm tạo hóa. Lâu dần Đệ Ngũ Hỏa Lô biến thành một trong bốn bí ẩn của thần nguyên tinh hải.” Đệ Cửu Mịch Sát nhìn Tô Minh, tiếp tục nói.
"Còn ba bí ẩn khác một là thần nguyên tinh hải sinh ra, đến từ đâu. Ở trong thần nguyên tinh hải đôi khi xuất hiện một số vòng xoáy hư vô, nếu rơi vào trong thì không ai ra được, chúng ta gọi những vòng xoáy đó là đầm lầy thần nguyên tinh hải, có lẽ nó đi hướng thế giới không biết. Bí ẩn thứ hai là thần nguyên tinh hải vĩnh viễn không có tận cùng, dù ngươi tìm đến trung tâm, đi bao nhiêu năm cũng không đi ra khỏi thần nguyên tinh hải được, dường như chỗ này đúng là vô cùng tận. Bí ẩn thứ ba là đất tiền chúng linh sinh ra, cũng gọi là Chúng Linh điện. Truyền thuyết nơi đó tồn tại bí mật khởi đầu của thần nguyên tinh hải. Tiếc rằng mỗi khi Chúng Linh điện xuất hiện, không phải chưởng duyên thì không thể bước vào, vậy nên người ngoài khó thể biết bên trong có cái gì.” Giọng Đệ Cửu Mịch Sát vang vọng kể ra bí ẩn của thần nguyên tinh hải.
“Ngươi có biết sư tôn đi đâu không?” Tô Minh im lặng giây lát sau, lại mở miệng hỏi.
“Lối vào chân giới thứ năm, thậm chí sư tôn rất có thể đã đến chân giới thứ năm.” Đệ Cửu Mịch Sát lập tức đáp ngay.
Tô Minh ngẫm nghĩ một lúc, định lên tiếng thì bỗng có tiếng còi sắc nhọn truyền ra từ người Đệ Cửu Mịch Sát. Thanh âm hai dài ba ngắn, cho người cảm giác thúc giục.
Khi thanh âm xuất hiện thì Đệ Cửu Mịch Sát biến sắc mặt, mạnh xoay người nhìn phía xa, trong mắt lộ ra sốt ruột, miệng cũng phát ra tiếng huýt gió tương tự.
Thanh âm kia ba ngắn một dài, dường như là ngôn ngữ nào đó đáp lại.
Mơ hồ khi gã phát ra thanh âm thì trong người lại truyền đến tiếng huýt, là bốn dài ba ngắn.
Đệ Cửu Mịch Sát hoàn toàn biến sắc mặt, lắc người định đi nhưng mới mấy bước ngoái đầu lại, nhìn Tô Minh, trong ánh mắt lạnh lùng giờ đây mang theo phức tạp và hồi ức.
“Ta đã hoàn thành điều A Công dặn bạo, kêu ta cách một đoạn thời gian ở đây chờ đệ tử của ông. Mặc kệ ngươi có thừa nhận ta hay không, ta, Đệ Cửu Mịch Sát sống là đệ tử của A Công, chết cũng là hồn đệ tử của A Công!” Nói xong lời này mắt Đệ Cửu Mịch Sát lóe lên cương quyết, ngoái đầu lại hóa thành cầu vồng chớp mắt lao ra xa.
Tô Minh im lặng, nhìn pho tượng sư tôn, khẽ thở dài, phất tay áo cuốn lấy Hứa Tuệ phía xa, đạp bước chớp mắt biến mất, là da di. Tô Minh bỗng xuất hiện bên cạnh Đệ Cửu Mịch Sát ở trời sao phía xa đang lao nhanh.
“Ngươi...” Đệ Cửu Mịch Sát ngây ra.