Thời gian chậm rãi trôi qua, Tô Minh ngồi xếp bằng trước mặt A Hổ, Lan Lan. Dù gã đàn ông Âm Linh cũng ngồi bên cạnh nhưng thân thể to lớn trông như ngọn núi nhỏ.
Xích long bềnh bồng giữa không trung, nhìn chằm chằm bốn phía, rất cảnh giác.
Tô Minh nhắm mắt, sắc mặt bình tĩnh nhưng trong lòng do dự. Hắn do dự là vì giờ phút này con rắn lạ uể oải, không ngừng bi thương kêu. Nỗi lòng con rắn từ ban đầu kích động mất kiểm soát đến đau thương, quá trình biến đổi khiến con rắn lạ rất đáng thương.
‘Tộc Chúc Âm từ xưa đều là nuốt đồng tộc để trưởng thành ư...’ Không biết qua bao lâu, Tô Minh mở mắt ra nhìn xác Chúc Cửu Âm, mắt lóe tia sáng lạnh.
‘Nếu là vậy thì con Chúc Cửu Âm không biết đã chết bao lâu chỉ còn lại chút ý chí này hiển nhiên là muốn nuốt rắn lạ của mình, mượn sự sống để sống lại. Nếu Chúc Cửu Âm tộc luôn nuốt đồng tộc, vậy con rắn lạ của mình có lẽ có thể ngược lại nuốt nó!’ Tô Minh trầm ngâm nhìn hướng gã đàn ông Âm Linh.
“Mới nãy ngươi nói con mắt to lớn là mắt thứ hai của Chúc Cửu Âm? Vậy con Chúc Cửu Âm này có tổng cộng bao nhiêu mắt?”
“Gồm bốn mắt.” Gã đàn ông Âm Linh mở mắt ra, trầm giọng nói.
“Chúc Cửu Âm có hai cái đầu, một là đầu rắn, cái khác là đầu ẩn giấu giống như ta vậy, mỗi cái đầu có hai mắt, cho nên là bốn mắt. Mới nãy con mắt to lớn là một con mắt của đầu rắn. Trong lời truyền thuyết tộc ta từng giới thiệu về Cửu Âm Thánh. Sau khi nó chết phải phong ấn thân hình, nếu không thì máu thịt của nó sẽ hóa thành vụ hung, oán khí của nó sẽ hóa thành linh khóc, xương cốt của nó sẽ hóa thành bạch sát, bốn mắt của nó sẽ hóa thành âm tang. Mới nãy một mắt hiển nhiên là vì phong ấn lỏng nên thức tỉnh đi ra. Một khi bị nó nhìn, lấy tu vi như ta cũng khó thoát khỏi, cần người ngoài cứu.” Giọng gã đàn ông Âm Linh quanh quẩn trong sương khói, rơi vào tai Tô Minh, khiến hắn nheo mắt lại.
“Nếu bị trúng khe hở trong mắt Âm Tang Mục thì sẽ trở thành con rối Nhiếp Hồn?” Tô Minh bỗng nhiên hỏi.
“Con rối…” Gã đàn ông Âm Linh sắc mặt lộ nỗi kinh sợ nhưng lắc đầu.
“Sẽ không trở thành con rối mà là bị hút tinh hoa máu thịt, trở thành thây khô. Đây không quan trọng, quan trọng nhất là ý thức của ngươi sẽ bị hút đi, tiến vào mỗi một thành niên Chúc Cửu Âm mở ra bất tử bất diệt giới. Tại đó trải qua vô số năm tháng, như bị phong ấn, đời đời kiếp kiếp không thể thoát ra, chỉ có thể không ngừng chiến đấu với vô số sinh linh bị Chúc Cửu Âm giết trong đời nó. Không ngừng chiến đấu, dù chết thì không lâu sau sẽ sống lại, mãi đến khi ngươi ý chí tan vỡ, mãi đến khi ngươi phục tùng Chúc Cửu Âm, đó là lúc ngươi trở thành một phần trong bất tử bất diệt giới. Xác ngươi sẽ ở trong người Chúc Cửu Âm, trở thành một phần máu thịt của nó. Đây là việc đáng sợ hơn cả cái chết, so sánh với điều đó thì chết trận ngay lập tức mới là lựa chọn tốt nhất.” Gã đàn ông Âm Linh thấp giọng nói, Tô Minh cảm nhận rõ trong thanh âm ẩn chứa sợ hãi.
“Nếu không khuất phục thì sao? Không có cơ may nào đi ra khỏi không gian bất tử bất diệt ư?” Tô Minh im lặng giây lát sau, chậm rãi hỏi.
“Đi ra…” Gã đàn ông Âm Linh nhìn Tô Minh thật lâu.
“Mỗi một Chúc Cửu Âm khi sống đều nhận vô số chủng tộc cung phụng, sinh linh cung phụng nó càng nhiều thì thực lực của nó càng mạnh, đây là một loại bản năng. Nhìn Nhiếp Hồn Vu tộc các ngươi đi, chắc ngươi có thể tưởng tượng dù nó chết thì ý chí đều sẽ khiến Vu tộc ngươi xuất hiện Nhiếp Hồn Vu, có thể thấy bản năng cường đại cỡ nào. Nhiếp Hồn Vu tương đương với kẻ cung phụng Chúc Cửu Âm, chẳng qua Vu tộc các ngươi không nhiều Nhiếp Hồn, nên tộc ta mới cho phép Vu tộc các ngươi đến đây. Khi Chúc Cửu Âm cần thì nó sẽ nuốt chủng tộc nào đó, nhưng cùng lúc đó, những chủng tộc cung phụng nó sẽ được một loại thù vinh, thù vinh đó là được tiến vào bất tử bất diệt giới của Chúc Cửu Âm!” Giọng gã đàn ông Âm Linh càng trầm thấp.
“Thù vinh?” Mắt Tô Minh chợt lóe.
“Không sai, tiến vào bất tử bất diệt giới rèn luyện, trong vô số lần sống chết cảm ngộ căn nguyên chiến đấu, rèn ra chiến sĩ mạnh nhất. Mỗi một chủng tộc cung phụng Chúc Cửu Âm sẽ tuyển chọn ra người ưu tú nhất tiến hành loại thù vinh chiến đấu này. Có lẽ tu vi không tăng cao bao nhiêu nhưng sự tàn nhẫn, quyết đấu trong chiến đấu là người ngoài không thể sánh bằng. Bởi vì họ trải qua sống chết thật sự là…rất nhiều. Nhưng đây là dưới tình huống Chúc Cửu Âm sống, nó có thể tùy ý nhận người vào thả ra, cho nên đó là thù vinh. Nhưng nó chết rồi thì không phải thù vinh nữa, đó là lồng giam đáng sợ hơn cả chết chóc. Có lẽ thật có người có thể từ tử vong đi ra khỏi bất tử bất diệt giới của Chúc Cửu Âm, nhưng trong truyền thừa tộc ta không có điều này.”
Tô Minh im lặng, gã đàn ông Âm Linh không nói gì thêm.
Lại qua một lúc, bỗng xích long giữa không trung phát ra tiếng gầm.
Trong tiếng gầm, Tô Minh mắt chớp lóe. Hắn thấy phía xa trong sương khói lại xuất hiện bóng trắng, không phải một mà đến tám cái. Chúng nó bềnh bồng trong sương khói, phát ra tiếng khóc nức nở. Tiếng khóc đánh vào tinh thần khiến người lại thấy nóng nảy. Nếu chỉ là những bóng trắng thì thôi, trong sương khói đôi khi phát ra tiếng gào, có thể lờ mờ thấy sương khói cuồn cuộn lộ ra một số thân hình đẩy vảy.
Trừ điều đó ra, Tô Minh thấy một cái bóng to lớn, bóng cao đến mười mét. Nó bềnh bồng tại đó, khi Tô Minh nhìn nó thì lập tức có cảm giác bị nhìn chằm chằm. Cái bóng đó hiển nhiên là con mắt to lớn mới nãy tan biến, con mắt thứ hai của Chúc Cửu Âm!
“Đừng nhúc nhích!” Mắt gã đàn ông Âm Linh sáng ngời nhìn chằm chằm những thứ trong sương khói, thấp giọng nói.
“Chúng sẽ không tới gần, dù sao chúng nó sinh ra từ người Chúc Cửu Âm, lúc trước công kích chúng ta là vì trên người chúng ta không có ý chí Chúc Cửu Âm đã chết này. Bây giờ hai đồng tộc của ngươi đang cảm nhận ý chí nó, sắp trở thành kẻ cung phụng, vậy thì chúng nó sẽ không công kích. Đợi hai tộc nhân ngươi được thừa nhận, có họ ở chúng ta đi theo ra ngoài sẽ không bị tấn công nữa.” Gã đàn ông Âm Linh vừa nói vừa nhìn bốn phía.
Tô Minh không hành động thiếu suy nghĩ. Theo thời gian trôi qua, những linh trong sương khói đúng như gã đàn ông Âm Linh đã nói, chỉ quanh quẩn tại đó chứ không tới quá gần. Tô Minh truyền thần niệm cho xích long, trấn an nó, vẫn đang cảnh giác.
Lại qua một tiếng đồng hồ, con ngươi Tô Minh co rút. Hắn thấy bóng đen trong sương khói càng lúc càng nhiều, thoạt trông không dưới vài chục.
Tăng nhiều theo còn có mãnh thú ẩn núp trong sương khói, rậm rạp tới vài trăm. Tiếng gầm và khóc lóc hòa một chỗ hình thành sóng âm.
Trừ điều đó ra, Tô Minh và gã đàn ông Âm Linh cảnh giác, trong sương truyền đến từng tiếng rít sắc nhọn, tiếng khóc kêu vừa nghe còn ở xa chớp mắt đã gần bên. Chỉ thấy mười mấy bóng trắng nhanh chóng lao ra hóa thành hình cung đâm vào mặt đất cách đám Tô Minh hơn mười mét.
Mười mấy bóng trắng rõ ràng là từng xương cốt màu xám. Xương đâm xuống đất lập tức hòa tan, hóa thành tiểu nhân xám toàn thân tràn ngập sát khí.
Giây phút những tiểu nhân xuất hiện, Tô Minh tinh thần chấn động. Hắn phát hiện bộ dạng những tiểu nhân rất giống với tiểu nhân phong ấn trong tảng đá. Nhưng nhìn kỹ thì có khác biệt. Những tiểu nhân màu xám chứ không phải đen, diện mạo mơ hồ, không có mặt mày, vị trí hai mắt là một khe hở, miệng cũng là cái khe.
“Cốt Sát cũng xuất hiện, xem ra không phải phong ấn thả lỏng mà bị tổn hại.” Gã đàn ông Âm Linh lập tức biến sắc mặt.
Tô Minh biểu tình âm trầm, không nói một lời, nhìn những sinh linh trong sương khói. Khi hắn nhìn qua, sương khói cuồn cuộn, bóng trắng lại hơn mười cái.
Hiển nhiên theo thời gian trôi qua, khí linh ngưng tụ tại đây sẽ càng lúc càng nhiều!
Ngay lúc này, A Hổ vẫn luôn nhắm mắt thân hình run bần bật, sắc mặt lộ thống khổ, dần biểu tình thống khổ hóa thành kiên định. Chỉ là trong kiên định Tô Minh nhìn thấy sự cung kính.
‘Thừa nhận, dựa theo cách Âm Linh nói thì loại đạt được tư cách Nhiếp Hồn phải là thờ phụng nó làm chủ nhân.’ Tô Minh im lặng, đây là chuyện của Bạch Ngưu bộ lạc, hắn không có lý do can thiệp.
Lát sau, Lan Lan cũng làm vẻ mặt thống khổ, như đang giãy dụa. Nhưng cô không vùng vẫy bao lâu liền giống như A Hổ, biến thành cung kính.
Ngay sau đó, hai người cùng mở mắt ra, trong mắt lóe tia sáng âm u, chậm rãi biến mất. Tô Minh thấy hai người có gì đó khác trước.
“Cảm ơn tiền bối trợ giúp!” A Hổ đứng dậy chắp tay hướng Tô Minh.
Lan Lan đứng cạnh cũng làm thế, bái tạ Tô Minh xong nhìn hướng sinh linh trong sương khói.
“Đây là giao dịch giữa ta và Vu Công bộ lạc ngươi, không cần cảm ơn. Đưa các ngươi về Vu thành thì giao dịch hoàn thành.” Tô Minh đứng dậy, mắt quét qua những linh trong sương khói.
“Tiền bối yên tâm, ta có thể cảm giác chúng nó không có ác ý với ta và Lan Lan, chúng ta có thể thuận lợi rời đi.” A Hổ vội nói, tiến lên trước.
Quả nhiên, những sinh linh trong sương khói đều lui ra lộ một con đường.
Nhưng khi Tô Minh đi ra thì những khí linh phát ra tiếng gầm kinh thiên, bóng trắng sắc nhọn khóc, vụ thú gầm rống, Cốt Sát rít gào, còn có con mắt to lớn bềnh bồng phía xa, cùng bay ra khỏi sương khói nhìn chằm chằm Tô Minh.
“Ngươi mang hai người rời đi, đưa về Vu thành.” Tô Minh im lặng giây lát, bình tĩnh nói.