Mục lục
Cầu Ma
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tô Minh đứng ở tinh không, thần sắc lạnh lùng nhìn mọi người đi xa. Từ hư vô vặn vẹo phía sau lưng hắn, dần dần có hơn mười người đi ra.

Trong mười người này có Hứa Tuệ, có Minh Ân Cửu lão, có sáu lão giả với ánh mắt phức tạp. Sắc mặt một lão giả trong số đó xám xịt, uy áp trên người rất đậm đặc, giống như mấy vị đại năng Sinh cảnh của Âm Thánh chân giới kia. Hiển nhiên người này chính là thế lực trấn thủ Đạo Thần chân giới, cùng địa vị với nam tử trung niên Âm Thánh chân giới kia.

- Bái kiến Điện hạ, cung nghênh Điện hạ trở về!

Thần sắc Minh Ân Cửu lão kích động, hướng về Tô Minh khom lưng vái một cái. Năm đó bọn họ đi theo Tô Minh tới Thần Nguyên Tinh Hải, mặc dù chẳng qua là phía ngoài nhưng đã trải qua không ít chuyện. Họ rất lo lắng cho Tô Minh, cho dù đã trở lại làm thế lực trấn thủ Đạo Thần Chân Giới nhưng vẫn rất lo lắng cho an nguy của Tô Minh. Giờ phút này kích động, nhìn thấy Tô Minh cũng vội vàng ôm quyền một xá.

Tô Minh xoay người, màu sắc tóc đã thay đổi trở thành bình thường. Hắn nhìn Hứa Tuệ, Hứa Tuệ đang mỉm cười, nụ cười dịu dàng kia có thể hòa tan hết thảy.

- Lão phu Thái An Âm, xin bái kiến Đạo Không Điện hạ.

Lão giả có khuôn mặt màu xám kia hướng Tô Minh ôm quyền, vái một cái thật sâu. Trên thực tế, với tu vi của hắn, cho dù là thấy người thừa kế Đạo Thần Chân Giới cũng sẽ không làm như thế, trừ khi người đó đã chính thức trở thành vị đứng đầu Đạo Thần, nếu không sẽ là không xứng để cho hắn bái lậy đấy.

Nhưng cảnh lúc trước đã khiến hắn rung động mạnh. Giờ phút này bái một cái, không phải là bái thân phận người thừa kế của Tô Minh mà là lễ tiết gặp mặt một loại người cùng cấp bậc. Một xá này của hắn không khiến bất kỳ người nào xung quanh cảm thấy bất ngờ. Sau đó năm người cũng đồng loạt ôm quyền về phía Tô Minh

- Bái kiến Đạo Không Điện hạ.

Tô Minh nhìn những người ở trước mắt, dần dần mỉm cười. Ở bên cạnh Tô Minh giờ phút này, Hỏa Khôi lão tổ đang nhìn tới nhìn lui, Chu Hữu Tài đã sớm thoát khỏi phong ấn, lại trầm mặc không nói gì.

- Ta nhớ ban đầu đi tới Thần Nguyên Tinh Hải, không người nào gọi Đạo mỗ là Điện hạ.

Tô Minh nhìn về phía Hứa Tuệ.

- Điện hạ có điều không biết. Chuyện này xảy ra từ ba tháng trước, từ bên trong Đạo Thần Tông truyền ra phong mệnh, quyết định Điện hạ ngài là một trong những người thừa kế.

Người trả lời Tô Minh không phải là Hứa Tuệ mà là Minh Ân Cửu lão ở bên cạnh.

- Ba tháng trước. . .

Hai mắt Tô Minh chợt lóe lên. Ba tháng trước chính là thời gian hắn ra khỏi Đệ Ngũ Hải.

- Vừa rồi các ngươi nói rằng có mười người thừa kế đúng không?

Tô Minh trầm tư một chút rồi mở miệng.

- Không sai, lần này định ra tổng cộng mười vị Điện hạ, cũng đều có tư cách làm người thừa kế. Tương lai sẽ chọn ra người đứng đầu Đạo Thần từ mười người này. Nhưng…

Một đại năng Chưởng cảnh bên cạnh Thái An Âm cung kính nói. Nói đến đây, hắn chần chờ một chút, thấy ánh mắt Tô Minh đang nhìn mình, liền tiếp tục nói.

- Nhưng dựa theo quy tắc từ xưa của Đạo Thần Tông, còn cần Đạo Không Điện hạ về Đạo Thần Tông, tiếp nhận khiêu chiến cùng thí luyện của người trong tộc, đạt được Lão tổ chúc phúc mới thật sự sắc phong thiên hạ.

Thần sắc Tô Minh như thường, khẽ mỉm cười.

- Đạo Thần Tông đã rất lâu không định ra người kế thừa. Nhưng căn cứ vào điển tịch ghi chép thì mỗi một lần người kế thừa xuất hiện đều sẽ bị người trong tộc khảo nghiệm. Nếu người nào trong tộc có thể khiêu chiến thắng thì có tư cách. Sau khi kết thúc khiêu chiến, nếu có thể tiếp tục sở hữu tư cách, sẽ được thí luyện người thừa kế, tông môn sẽ ban bố nhiệm vụ hạng nhất, sau khi hoàn thành sẽ được khảo hạch. Nếu vẫn thành công thì sẽ được Đạo Thần lão tổ chúc phúc, sau đó chính là sắc phong. Những thứ này đối với Đạo Không Điện hạ mà nói thì không phải là quá khó khăn. Nhưng Điện hạ phải cẩn thận chín người thừa kế khác.

Thái An Âm nhìn Tô Minh, bình tĩnh mở miệng.

- Lão phu chỉ biết chín người kia đều lớn tuổi hơn Điện hạ. Có ba người trong đó cùng thời với lão phu.

Thái An Âm không nhiều lời nhưng mấy câu nói �ho nên mới có tu vi như bây giờ. Tất cả đạo hữu trấn thủ nơi đây đều là do Lão tổ đang bế quan thỉnh thoảng sắp xếp đưa tới, từng người đều vô cùng cảm kích Lão tổ.

Thái An Âm cười cười, hướng Tô Minh ôm quyền một xá.

- Chín người Minh Ân bọn ta vốn tu luyện công pháp thất bại, tám người tan vỡ hóa thành một thể chín hồn, hẳn là phải chết. Là Lão tổ năm đó đưa tới linh đan khiến cho ta phân liệt ra, trọng hóa thân thể. Ân này cả đời không quên.

Minh Ân Cửu lão bái Tô Minh một bái, chín người trầm giọng nói.

- Chiến tranh tại Đạo Thần Chân Giới vẫn đang tiếp tục. Đạo Thần Chân Giới hôm nay đã có một nửa vị trí thuộc về liên minh Tiên tộc, Điện hạ trở về cũng phải cẩn thận bọn họ. Thời gian không nhiều, bên trong Thần Nguyên Tinh Hải tồn tại ngăn cách cùng ngoại giới, phải cần một ít thời gian nữa thì phía ngoài mới có thể biết được. Đạo Không Điện hạ, tránh cho đêm dài lắm mộng, lão phu không tiễn.

Tay áo Thái An Âm vung lên, lập tức hư vô vặn vẹo. Trong đó có tiếng rầm rầm vang lên. Mấy trăm chiếc chiến thuyền khổng lồ bỗng nhiên bay ra từ bên trong hư vô vặn vẹo, vượt qua phía trước. Trên thuyền là mấy ngàn vạn tu sĩ mặc áo giáp đen. Họ đồng loạt đứng lên, hướng Tô Minh quỳ một chân xuống, tiếng nói như âm sóng nổ vang.

- Chúng thần bái kiến Điện hạ!

Tiếng nói âm ầm vang vọng, thật lâu không tiêu tan. Tô Minh nhìn Thái An Âm một cái rồi hướng hắn ôm quyền, thân thể thoáng một cái đã xuất hiện ở trên một chiến thuyền khổng lồ nhất. Hắn rất quen thuộc chiến thuyền này. Đây chính là chiến thuyền năm đó đã mang theo hắn đi tới Thần Nguyên Tinh Hải, đã trải qua bầy thú Đề Đào.

Hỏa Khôi lão tổ cùng Chu Hữu Tài cũng bay theo, đứng sau lưng Tô Minh trên chiến thuyền. Minh Ân Cửu lão hóa thành cầu vồng chia ra, rơi vào bốn phía chiến thuyền. Hứa Tuệ vẫn mỉm cười, dĩ nhiên là đứng cùng một chỗ với Tô Minh.

Trong ánh mắt đám người Thái An Âm, mấy trăm chiếc chiến thuyền hóa thành mấy trăm cầu vồng, ở bên trong tinh không hư vô bỗng nhiên xông về phía trước, một đường bay nhanh. Bay được khoảng một giờ thì đột nhiên, ở phía trước mặt bọn họ xuất hiện một lốc xoáy cực lớn.

Thần Nguyên Tinh Hải có hình dáng như một cái hồ lô. Hôm nay, chỗ lốc xoáy này chính là vị trí miệng hồ lô. Đi ra khỏi nơi này là có thể rời khỏi Thần Nguyên Tinh Hải, thông qua trận pháp thế lực trấn thủ khác là có thể đi tới chân giới khác.

Nhìn lốc xoáy, trong lòng Tô Minh cũng nổi lên sục sôi cùng cảm khái. Lốc xoáy càng ngày càng gần, Tô Minh quay đầu nhìn về tinh không phía sau, nhìn về phía phế tích Thần Nguyên. Trong đầu hắn hiện ra hình ảnh của hơn một nghìn năm, gần hai nghìn năm trước. Lúc đó hắn còn là một Địa Tu, hắn bị buộc vào nơi đây, nằm không nhúc nhích ở đại địa trên Hỏa Xích Tinh.

Khi đó hắn mang theo mặt nạ, không có tâm tình, yếu ớt mặc người nắm trong tay. Khi đó hắn không dám suy nghĩ rằng khi nào mình có thể rời khỏi phế tích Thần Nguyên như lao ngục này.

Nhưng hôm nay hắn đã trải qua đủ chuyện. Quật khởi ở bên trong phế tích Thần Nguyên, hắn chủ Ách Thương, thức rỉnh Diệt Sinh, làm sụp đổ Đệ Ngũ Hải. Hắn trở thành chủ nhân của Đệ Ngũ hoả lò, càng trở thành một truyền thuyết trong mắt Thần Nguyên Tinh Hải Dị tộc. Đồng thời, hắn cũng hủy diệt thế lực trấn thủ Âm Thánh Chân Giới.

Ở trong mắt Tô Minh, đủ loại chuyện đã trải qua mờ ảo đi như mây khói. Khi hắn quay đầu, không hề nhìn Thần Nguyên Tinh Hải. Hắn nhìn lốc xoáy đã gần tới, khó có thể áp chế nội tâm kích động. Hắn, Tô Minh, sắp trở lại Đạo Thần Chân Giới!

Hắn sắp ở bên trong Đạo Thần Chân Giới oai phong một cõi, để cho những người năm đó biết được, Tô Minh đã trở lại!

Lần tới Hạo Dương Chi Địa sẽ không ảnh hưởng chút nào đối với Tô Minh, bởi vì hắn đã không phải là Âm Tử. Hắn ở bên trong phế tích Thần Nguyên đã tiến hành lột xác sinh mệnh.

Hắn như một người bình thường bước vào Đạo Thần, bước vào Hạo Dương.

Đế Thiên, ý chí Âm Tử Địa, còn có những người quen thuộc năm đó. Tô Minh biết mình xa cách gần như hai nghìn năm lại trở về, trừ khi là có người trong đó đã chết đi, nếu không, hắn đều muốn nhìn thấy tất cả những khuôn mặt này.

Có đám bạn chơi, các thiên tài mọi tông môn, còn có A Công mà hắn vẫn không tìm được, Lôi Thần. Tô Minh tin tưởng rằng, hắn sẽ tìm được bóng dáng của họ tại Đạo Thần Chân Giới.

Đại sư huynh huyết mạch Cửu Lê, không có đỉnh đầu, thân ảnh Hình Thiên.

Nhị sư huynh thân thể Quỷ Vương. Nam tử như đóa hoa, ôn hòa, thích để cho ánh mặt trời chiếu rọi thân ảnh.

Hổ Tử do linh khí trận pháp Âm Tử Địa biến thành, cả ngày ngủ khò khè, lúc mở mắt như mang theo tức giận, lúc cười to lộ ra thật thà, uống rượu thích chùi miệng, đối với trận pháp vô sự tự thông, đi vào trong giấc mộng để tu hành.

Những điều này dần dần hiện lên ở trong mắt Tô Minh. Hắn nghĩ tới Phương Thương Lan, nghĩ tới Thiên Lam Mộng, nghĩ tới Uyển Thu, Thánh nữ Vu tộc.

Tô Minh nhớ tới Phương Thương Lan nhu hòa. Mỗi lần hắn nghĩ đến cô luôn là cảnh thân ảnh đứng ở trong gió biển .

Thiên Lam Mộng sâu kín. Giữa hai người như có sợi tơ, luôn liên lạc cùng một chỗ. Còn có Uyển Thu, cô gái này năm đó kiêu ngạo, mỗi lần Tô Minh nhớ tới, trong đầu luôn xuất hiện hình ảnh một con cá chỉ ở trên trời đang bay về phía trước.

Tô Minh khó có thể quên được một nử tử, người đã ghi lại dấu ấn cực kỳ sâu sắc trong đầu hắn. Tên của cô, dáng vẻ của cô, nụ cười của cô, tất cả ở trong trí nhớ của Tô Minh hóa thành một câu nói.

- Biết vì sao ta được gọi là Vũ Huyên không? Huyên là một loại cỏ vô ưu, ta là cỏ xanh trong mưa. Mẹ ta muốn cả đời ta luôn được vui vẻ, không có đau buồn.

Hai mắt Tô Minh nhắm nghiền, cuối cùng hắn nghĩ đến một cô gái, người đã đứng ở bên cạnh thân thể bổn tôn của mình, vẻ mặt lạnh lùng không có chút tình cảm nào, hoặc nói là đắc ý.

- Ta sẽ trở lại.

Mấy trăm chiến thuyền không một tiếng động lọt vào trong lốc xoáy.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK