Tô Minh không biết hắn giết chết bao nhiêu người. Hắn đi ra ba trăm bước, kiếm khí vô tận đánh đến, nhưng sát kiếm trong tay hắn vung lên, những kiếm khí tan vỡ, cùng lúc đó có những cái đầu theo tiếng hét thê lương theo máu bay ra.
Trên người Tô Minh là màu đỏ, là máu tươi, là máu của đệ tử Đại Diệp tiên tông. Sát kiếm trong tay hắn là màu đỏ, nguyên ngọn núi Đại Diệp tiên tông đều thành sắc đỏ.
Sau lưng Tô Minh, dưới ba trăm bậc thang đều thành tro bụi, như đại biểu ý chí và quyết tâm của Tô Minh. Chỗ hắn đi qua tất cả sinh linh tựa nhưđá dưới bậc thang thành mảnh vụn.
Máu dọc theo núi chảy xuống, máu đậm đặc tràn ngập bốn phía, ngay cả bông tuyết tám hướng trong khoảnh khắc này như sắp nhuộm thành màu đỏ.
Tô Minh bình tĩnh đi tới, mũi kiếm quét, một thanh niên trông chưa đến hai mươi tuổi ở trước mặt hắn đầu tách rời thân thể, mắt lộ mờ mịt, cayđắng gục xuống.
"Ngươi và ta không có thù nhưng ngươi không nên là người Đại Diệp tiên tông.” Tô Minh nhẹ giọng nói, tay trái chộp hướng bên cạnh. Phút chốc bên cạnh một người thi triển thần thông biến thành thải phượng bị tay trái hắn xuyên thấu qua thần thông bóp cổ.
Đó là một cô gái, một cô gái khuôn mặt rất đẹp, nhưng Tô Minh chẳng chút thương tiếc. Tay trái lạnh lẽo thấm vào toàn thân cô gái, khiến cô run rẩy trong tuyệt vọng cổ bỗng nát, lực lượng tính hủy diệt xông vào người cô, tan rã nguyên thần.
Tô Minh thả lỏng tay, đi ra một bước.
Không có đúng sai, không có thiện ác, chỉ có lập trường khác nhau làm ra lựa chọn. Đại Diệp tiên tông là tông môn của Đế Thiên, điều đó đã quyếtđịnh vận mệnh của Đại Diệp tiên tông.
Trong ý thức của Tô Minh không có ý niệm oan có đầu nợ có chủ, có chỉ là kẻ trêu chọc thì lạnh lùng diệt toàn tông. Suy nghĩ của hắn là cực đoan, cố chấp, vô tình với kẻ địch.
Tàng Long Tông cũng tốt, Thiên Lam Tông cũng thế, còn có ba tà tông, những tông môn bị hủy diệt Tô Minh không ra tay, đa số là người Man tộcđiên cuồng giết chóc. Chỉ có Đại Diệp tiên tông là Tô Minh không dẫn theo Man tộc nào, coi như là Mệnh tộc cũng bị hắn ra lệnh đứng ở bên ngoài chờ.
Bởi vì đây là Đại Diệp tiên tông, Tô Minh hận nó, dù chỉ có một người không phải hắn giết cũng thấy tiếc nuối.
Vì hận một người nên đối với tất cả huyết mạch của kẻ đó, tất cả tông môn sinh ra hận. Có lẽ đây là không đúng, nhưng trong ký ức của Tô Minh, khi chưa đi tới đất Âm Tử này, trong vô tận bóng tôi thanh âm đến từ em gái, và cảm nhận mọi người vây quanh hắn và em gái cắn nuốt hấp thu loại hơi thở nào đó trong người họ, khiến em gái ngày càng yếu ớt, tất cả điều đó khiến hắn cố chấp.
“Ta giúp Man tộc là vì hồn ta tại đây, là vì sư tôn ta, sư huynh của ta, họ là Man tộc, là vì ký ức đẹp đẽ của ta, dù đẹp đẽ là giả nhưng nó là hồi ức quý nhất cả đời ta. Trong hồi ức núi đó, những người đó, còn có truyền thống, tập tục vân vân, mọi thứ đều là Man tộc. Cho nên ta giúp Man tộc, cho nên dù ta không cho rằng mình là Man Thần cũng sẽ giúp họ, giúp Man tộc trỗi dậy."
Trong mắt Tô Minh lộ hồi ức, kiếm quét, người lại bước ra vài bước. Bây giờ sau lưng hắn có mấy ngàn cái đầu, nhưng cuộc giết chóc chưa kết thúc.
Vì hồi ức quý giá, vì người Cửu Phong là Man tộc, cho nên Tô Minh có thể trả giá cho toàn Man tộc, đây là tính cách của hắn.
Tương tự, mặt khác của tính cách cực đoan là hành động giết chóc hiện tại của Tô Minh, vì hạn một người nên hắn sẽ vì thế mà hận gia đình, tông môn của kẻ đó, nếu giết thì là hoang tàn.
"Các ngươi, không nên bái vào Đại Diệp tiên tông.” Tô Minh lắc đầu, kiếm màu máu quét ngang, nhoáng người lên bước vào đỉnh núi còn một nửa. Huyết sát kiếm quét, có vài chục đầu người bay ra, máu tràn ngập nhuộm đỏ tất cả bông tuyết.
“Tô Minh!!!"
Khi Tô Minh bước lên nửa ngọn núi thì một tiếng gầm giận dữ truyền đến từ đằng trước, thanh âm đó đến từ...Bắc Lăng.
Tay Bắc Lăng cầm kiếm, người run rẩy mắt đỏ rực. Y nhìn Tô Minh, trong mắt có phức tạp và hận, Trần Hân đứng cạnh y, vẻ mặt mờ mịt và ảmđạm.
"Ngươi nhất định phải đuỏi tạn giết tuyệt sao? Ngươi nhất định phải hủy diệt toàn Đại Diệp tiên tông ư???” Bắc Lăng nhìn chằm chằm Tô Minh, lớn tiếng nói.
Tô Minh nhấc chân lên, đi tới bậc thang cuối cùng, đứng trên đỉnh núi. Sau lưng hắn bậc thang cuối cùng xuất hiện khe nứt nhưng không vỡ vụn,đây là bậc thang đầu tiên Tô Minh đi qua mà không hoàn toàn vỡ nát.
"Nếu là vậy thì hãy giết hai vợ chồng ta đi, tránh cho chúng ta thấy đồng môn chết mà giận dữ bi thương. Ngươi ra tay đi, Bắc Lăng ta tuyệt đối không phản kích, ngươi ra tay đi!!!” Bắc Lăng quăng kiếm trong tay, gầm lên, khóe mắt y chảy lệ.
Tô Minh im lặng, sát kiếm trong tay hắn tự động toát ra sát khi ẩn chứa chút huyết linh, tựa ánh mắt lạnh lùng nhìn hai người trước mắt. Nếu không phải Tô Minh dừng bước thì nó chắc chắn sẽ lao ra tiêu diệt hai người này, dùng máu của họ để kiếm càng rực rỡ.
Hôm nay nó nhuộm qua máu tươi đã lâu chưa từng có khiến nó hưng phấn, cực kỳ công nhận Tô Minh.
"Ngươi đã không thèm để ý quá khứ, bỏ mặc tất cả Ô Sơn vậy thì giết ta đi, giết Trần Hân thuở nhỏ tốt với ngươi, giết chúng ta không mất bao nhiêu thời gian của ngươi, giết chúng ta, cắt đứt chúng ta tưởng niệm ngươi...” Bắc Lăng hét to, nước mắt rơi càng nhiều.
"Còn nhớ ta dạy ngươi dùng cung tên không? Còn nhớ khi Ô Sơn bị Hắc Sơn bộ lạc săn giết ngươi và ta anh dũng chiến đấu không? Ngươi...vẫn là ngươi ở Ô Sơn sao!?"
"Ngươi có xứng với A Công, xứng với tộc nhân Ô Sơn bộ lạc không? Đến đây, giết ta đi!!!"
Lời của Bắc Lăng khiến Tô Minh im lặng lòng đau nhói, loại đau này là ký ức càng quý giá thì độc dược càng mãnh liệt, là nỗi đau xé rách tinh thần.
Khi đau đớn xuất hiện, hắn từ từ nhìn hướng Bắc Lăng thì Trần Hân đứng cạnh y bỗng ngẩng đầu, trong mắt ảm đạm bị thay thế phức tạp. Mắt côđẫm lệ, như là đặt quyết tâm vội vàng hét lên với Tô Minh.
“Tô Minh, chạy mau..."
Nhưng cô không nói dứt lời thì Bắc Lăng vụt xoay người tát tai Trần Hân. Người Trần Hân bắn ra sau, khóe môi tràn máu.
Khi Trần Hân gợi ý thì bỗng một thanh kiếm từ không khí sau lưng Tô Minh tốc độ như tia chớp nhân lúc hắn bị lời nói của Bắc Lăng làm đau xótđâm vào lưng hắn. Vị trí mũi kiếm có ngọn lửa xanh, độc hỏa có thể thiêu đốt linh hồn. Chỉ cần bị thanh kiếm đâm vào người là sẽ đốt cháy linh hồn một người.
Thanh kiếm này dường như sớm chờ tại đó rồi, chỉ đợi Bắc Lăng khiến tinh thần Tô Minh rung động là sẽ phát ra sát cục bày đặt với hắn.
Phụt một tiếng, ngực Tô Minh đẫm máu, kiếm sau lưng xuyên thấu ngực lộ ra một nửa thân kiếm. Ámu dọc theo mũi kiếm rơi xuống đất, rơi trên bông tuyết dưới đất, từng giọt tí tách rơi.
“Tô Minh, ngươi không nên đến Đại Diệp tiên tông.” Sau lưng Tô Minh truyền đến giọng già nua, thanh âm kia hắn rất quen thuộc, là cha của Bắc Lăng, Tiễn Thủ Ô Sơn.
Khi kiếm của Tiễn Thủ xuyên thấu thân hình Tô Minh, lời nói vang lên, hắn cúi đầu nhìn mũi kiếm thì biểu tình Bắc Lăng trước mặt hắn biến dữtợn, lao nhanh xuất hiện ở trong mắt hắn, nâng lên tay phải, một thanh dao găm đen thui xuất hiện đâm vào trán hắn.
“Tô Minh, ngươi đi chết đi!!!"
Dao găm đâm vào trán Tô Minh, xuyên thấu, trên bầu trời bỗng vang tiếng chú ngữ. Tiếng chú ngữ vang vọng, từng bóng người xuất hiện, là gần vạn đệ tử Đại Diệp tiên tông.
Chúng bềnh bồng giữa không trung, vòng quanh ngàn dặm, lấy núi Đại Diệp tiên tông làm trung tâm hợp tành trận pháp to lớn. Trận pháp theo gần vạn người đi lại mà từ từ vận chuyển. Theo nó vận chuyển, lực phong ấn khổng lồ buông xuống mặt đất. Trong trận pháp, lực phong ấn khuếch tán, gần vạn người giơ kiếm lên đâm xuống Tô Minh bên dưới.
Gần vạn thanh kiếm trong trận pháp vận chuyển, tiếng nổ ngập trời hóa thành một thanh kiếm to trăm mét. Thanh kiếm toát ra cổ kính tang thương, từ bầu trời chớp mắt lao hướng Tô Minh.
"Ngươi không phải là Bắc Lăng Ô Sơn.” Tô Minh không để ý kiếm to từ trên trời buông xuống.
Hắn nhìn Bắc Lăng biểu tình hung tợn, lạnh nhạt nói. Bắc Lăng bỗng biến sắc mặt, trợn to mắt thấy dao găm đâm và trán Tô Minh đang nhanh chóng đóng băng, chớp mắt đã thành khối băng, khí lạnh lan tràn khi y định thả lỏng tay thì trùm lên cánh tay y, rồi lan đến toàn thân. Trực tiếp đóng băng thân hình và nguyên thần của Bắc Lăng thành pho tượng băng trước mặt Tô Minh.
"Ngươi cũng không phải là Tiễn Thủ Ô Sơn.” Tô Minh khẽ nói.
Mũi kiếm trước ngực hắn thành khối băng. Tiễn Thủ sau lưng hắn hoảng sợ gầm lên vội vàng muốn thụt lùi, nhưng chưa lùi ba bước thì giống như con trai gã, bị đóng băng thành pho tượng.
Đó là thần thông mệnh tu của Tô Minh, hắn là giá rét, mệnh cách của hắn là đông. Hắn có thể dẫn đến băng tuyết, có thể đóng băng tất cả. Trừphi tu vi của đối phương cao hơn hắn, nếu không thì trước mệnh tu không có chút khả năng.
Tiếng két két vang vọng, Bắc Lăng biến thành tượng băng giữ bộ dạng hung tợn, thành bốn, năm mảnh. Cha y biến thành tượng băng cũng két két vỡ vụn.
Dao găm ở trán Tô Minh vỡ vụn, mũi kiếm trước ngực cũng vỡ ra.
Hắn đứng đó, vẫn mặc kệ kiếm từ trên trời giáng xuống, nhìn Trần Hân khóe miệng dính máu.
“Tại sao cô nhắc nhở ta?” Tô Minh nhẹ giọng nói.