Lực lượng bùng phát ra ngoài khiến trong rừng cây yên tĩnh này như có ngọn gió vô hình hóa thành áp lực khiến người nghẹt thở bỗng nhiên giáng xuống. Khiến trước mặt ông lão Vu tộc, từng gốc cây bỗng nhiên nổ tung, lá cây bay loạn như hóa thành thanh kiếm sắc bén lượn vòng giữa mặt đất và bầu trời.
Nước bùn dưới đất vang lên tiếng bùm bùm, tựa như bên trong chôn giấu vô số thần lôi bây giờ đều nổ tung ra, khiến nước bùn văng khắp nơi. Từng đợt hơi thở mục nát bay tán loạn.
Trời, âm u, rừng cây vốn đã tối. Nhưng khi thần thức đột nhiên giáng xuống, khiến cây, cành lá, các thứ tồn tại nơi đây đều thành mảnh vụn, cuốn xung quanh. Ánh trăng không bị cản trở giáng xuống lại bị những xác mảnh vụn cắt thành mảnh vỡ.
Ánh trăng vỡ như trận nguyệt sát!
Ông lão Vu tộc ngây ra, dù chớp mắt trở lại bình thường, nhưng giây phút mấu chốt lại bởi vì cảm nhận Tô Minh đột nhiên biết mất mà ngây ra, khiến lão mất đi tiên cơ!
Thần thức vô hình rít gào đánh vào người ông lão. Trên người không đau nhưng đầu óc trong khoảnh khắc dấy lên sóng cuộn biển gầm, xuất hiện sấm đánh ầm ầm, phát ra tiếng kêu rên mũi miệng trào máu.
Thần thức của Tô Minh trùng kích là từ khi hắn đạt được thần thức, tu luyện đến này, có thể phát ra một chiêu mạnh nhất!! Nếu chỉ là thế thì cũng đánh thôi, hắn còn không tiếc đau lòng dùng khối thạch tệ vàng Thiên Lam Mộng tặng cho.
Kim thạch này bên trong ẩn chứa linh lực, dù lúc đầu Tô Minh trông thấy thì cũng rung động.
Thạch tệ này tuyệt đối không phải vật tầm thường, giờ Tô Minh không chút chần chờ nắm trong tay, mượn lực lượng bên trong khiến thần thức bản thân mạnh đến một loại lột xác.
Nguy hiểm sống chết, tu vi cách xa nhau không nhỏ, Tô Minh muốn sống sót, ra tay dĩ nhiên là mạnh hết mức có thể. Khi ra tay, Tô Minh bình tĩnh chưa từng có. Hắn còn nhớ hai ngày trước, mình còn ở bên sư tôn, ba ngày trước thời điểm này mình còn ở Cửu Phong.
Nhưng bây giờ hắn ở ngoài Thiên Lam bình chướng, tại đất Vu tộc, tại cánh rừng bộ lạc Vu tộc sinh sống, đã giết mười mấy người Vu tộc, đang cùng cường giả bộ lạc Vu tộc liều mạng một trận chiến!
Ông lão Vu tộc bị thần thức của Tô Minh trùng kích, thân thể nhanh chóng lùi ra sau, đầu óc ù vang, tầm mắt mơ hồ, cảm giác chấn kinh hiện lên. Nỗi e ngại chôn sâu trong lòng lão, một tin đồn cổ xưa, cực kỳ rung động và không thể tin tưởng.
‘Đây…đây là…’ Con ngươi ông lão co rút, lùi về sau, suy nghĩ bị kiếm khí lãnh liệt kinh người đánh gãy. Đó là một vệt xanh, một thanh kiếm xanh xé gió bay đến, dung hợp với thần thức chớp mắt tới gần.
Kiếm sắc bén, xẹt qua đâu là mảnh vụn bay trong trời đất lập tức bị tạc ra một con đường mắt thường trông thấy. Tất cả mảnh vụn trong con đường chớp mắt biến thành tro bụi.
Mãi đến khi thanh kiếm này, mãi đến khi ánh sáng xanh tới gần ông lão Vu tộc, định xuyên thấu qua trán lão, lão nhanh chóng rụt lui, con ngươi vốn bình thường bỗng như bị chia cắt, trở thành hai mắt bốn con ngươi!
“Ngừng cho ta!!!” Ông lão Vu tộc rống to.
Cùng với tiếng rống, khóe mắt lão lập tức gồ lên chi chít gân xanh, lan tràn cả khuôn mặt, hợp thành một đồ đằng phức tạp!
Kiếm nhỏ xanh lập tức ngừng lại, phát ra tiếng ma sát sắc nhọn nhưng khó thể tiến lên một tấc!
Mắt Tô Minh chợt lóe, hắn ngồi xếp bằng trên bãi cỏ đỏ che giấu hơi thở và thân hình, nhìn ông lão chặn kiếm nhỏ xanh.
Đây là lần đầu tiên hắn thấy có người bị thần thức của hắn đánh trúng, đối mặt kiếm nhỏ xanh, có thể lấy cách kỳ dị cứng rắn chặn thanh kiếm.
Đây không phải là đối kháng mà một loại lực lượng giống với thần thức của hắn. Đầu óc Tô Minh rung động. Hắn cảm nhận rõ ràng, thần thức mình ngưng tụ trong kiếm nhỏ xanh bị một hơi thở lạnh lẽo âm trầm trùng kích. Khí thế lạnh lẽo đó tràn ngập hùng tợn và tà ác, như muốn xóa nhòa thần thức của Tô Minh trên kiếm nhỏ.
Cũng trong chớp mắt này, Tô Minh không biết có phải là ảo giác hay không, dường như nghe thấy trong hơi thở lạnh lẽo âm trầm kia truyền đến tiếng thở nặng nề.
Tiếng thở này rất quỷ dị, hỗn loạn tiếng nhai rôm rốp.
Nhưng Tô Minh lựa chọn ra tay. Hắn không chỉ có thần thức và kiếm nhỏ xanh. Gần như khi kiếm nhỏ bị buộc ngừng lại, đầu hắn chấn động thì sát khí chớp lóe trong đối mắt bình tĩnh của Tô Minh. Hắn nâng lên tay phải, thoáng chốc Đoạt Linh Dược xé gió bay ra.
Ngay sau đó, sau Đoạt Linh Dược là từng tia chớp xuất hiện, nổ ầm ầm, trong rừng cây tối đen lóe lên tia điện chói mắt.
Ánh sáng chợt lóe, vô số sấm sét lao thẳng đến ông lão.
Cùng lúc đó, thân thể Tô Minh như mũi tên bị kéo ra, gấp khúc lại, nhìn chằm chằm ông lão ở không xa, tay phải siết chặt.
Ông lão mặt đầy gân xanh, mạnh ngẩng đầu, không nhìn kiếm nhỏ run bần bật nữa mà lấy bốn con ngươi, đôi mắt đáng sợ này, nhìn hướng tia chớp lao nhanh đến và bên trong có đan dược Đoạt Linh Dược bay theo.
Khoảnh khắc lão nhìn nó, thân hình như dây cung kéo căng của Tô Minh mạnh run lên. Hắn lại lần nữa cảm nhận được, trong sét bổn mệnh truyền đến khí thể lạnh lẽo và tà ác giống hệt như kiếm nhỏ xanh.
Dưới hơi thở này, sét cũng bị ngưng tụ, bên tai Tô Minh, hắn như lại lần nữa nghe thấy tiếng thở dốc nhai rôm rốp quái dị.
Bây giờ trong rừng cây này, tiếng sấm vang bỗng tạm ngừng. Có thể thấy rõ, trước mặt ông lão, từng đợt tia chớp bị đông lại giữa không trung, không động đậy.
Ông lão vẻ mặt dữ tợn, hai mắt bốn con ngươi tỏa ra ánh sáng yêu dị. Ngay lúc này, trong các tia chớp đột nhiên đông lại giữa không trung, nhưng có một vật không bị ngăn chặn, lao ra khỏi tia chớp lao thẳng đến ông lão.
Ông lão Vu tộc nhìn chằm chằm nó. Khoảnh khắc lão nhìn thì đôi mắt đột nhiên lần nữaa bộc phát nỗi khó tin và hoảng sợ từng xuất hiện khi đối mặt thần thức của Tô Minh công kích.
“Đan Hoang!!!”
Khoảnh khắc ông lão Vu tộc kinh hô ra hai chữ này thì Đoạt Linh Dược đột nhiên tỏa ra ánh sáng đen, bềnh bồng giữa không trung. Ánh sáng khuếch tán khiến đan dược này trở thành cái hố trong trời đất, từng đợt lực lượng nhiếp hồn người phát ra, bao phủ xung quanh. Khiến hai mắt bốn con ngươi của ông lão khi trông thấy nó thì như bị hút vào trong, không thể cử động đầu, không thể nhúc nhích đôi mắt.
“Thần thức, Đan Hoang, cái này…cái này…ngươi không phải Man tộc, ngươi rốt cuộc là ai? Tại sao có thể cùng có thuật tiên gia nước ngoài, lại có thánh hoang vô thượng của Vu tộc ta! Còn có lúc trước ngươi vung một vệt, bên trong kết cấu rõ ràng có lực lượng đồ đằng Vu tộc ta sùng bái!!!” Ông lão giãy dụa muốn thu lại tầm mắt khỏi Đoạt Linh Dược.
Trong rít gào, Đoạt Linh Dược run bần bật, ánh sáng đen hỗn loạn, dần xuất hiện trừ phong ấn một tia Man Linh của Tư Mã Tín ra, còn khiến đan dược trở thành một con mắt, trong mắt có dấu vết hai con ngươi.
Nhưng ông lão Vu tộc không phải bình thường, điên cuồng giãy dụa, Đoạt Linh Dược lập tức có vết nứt. Mắt ông lão chợt lóe ánh sáng, không biết đang nghĩ cái gì, vẫn đang giãy dụa.
Tất cả xảy ra trong thoáng giây. Ngay lúc đôi mắt ông lão bị Đoạt Linh Dược hút lấy không thể dời đi thì thân hình Tô Minh tựa dây cung kéo căng, trong im lặng, bỗng từ bãi cỏ đỏ che giấu, như mũi tên rời dây, lao vụt ra!
Tô Minh lao ra cả người lượn lờ khói đen, hình thành giáp Thần Tướng, toàn thân lượn lờ tia điện chui ra chui vào trong khói, thoạt trông tràn ngập uy nghiêm khó nói hết.
Hắn lao ra cực nhanh, từ hư vô bỗng hiện thân, thân hình nhanh nhẹn, một bước đạp không trung.
*Oành!* một tiếng, khiến không trung chấn động, vặn vẹo tầng sóng gợn giữa trời và đất, ở dưới chân Tô Minh khuếch tán ra bốn hướng.
Hắn bước ra bước thứ hai, khi bước đầu đạp xuống thì nhảy vọt lên bay lên không gian, vượt qua khoảng cách trăm mét, rơi giữa không trung, hướng rơi xuống là chỗ ông lão Vu tộc đứng!
Tô Minh nâng lên tay phải, một thanh trường kiếm do băng làm thành xuất hiện trong tay hắn.
Kiếm này chính là Thiên Hàn Kiếm! Kiếm này nằm trong tay phải của Tô Minh, tỏa ra khí lạnh kinh người. Khí lạnh bao phủ tay phải Tô Minh, liên tiếp tay phải và kiếm, cùng lúc đó, trong khí lạnh, hình dạng Thiên Hàn Kiếm bỗng nhiên biến đổi.
Mạnh tăng vọt một vòng, thoạt trông không như thanh kiếm có thể cầm một tay, mà là kiếm to phải cầm bằng hai tay!
Tay trái Tô Minh, khi người vọt lên không rơi xuống chỗ ông lão Vu tộc, nắm lấy thanh kiếm này, tay trái cũng phủ tầng hàn băng. Khi hai tay cùng nắm lấy, thân hình Tô Minh, dùng tốc độ không thể hình dung, khoảnh khắc hàn băng lan tràn, thân hình đều bị hàn băng phủ trùm, trên giáp Thần Tướng có thêm một lớp băng lấy giáp làm hình, là băng giáp Thần Tướng!
Thân thể Tô Minh rơi xuống, đôi tay cầm kiếm, khí thế chém ra rơi xuống ông lão Vu tộc. Khoảnh khắc này, trong Thiên Hàn Kiếm lấp lóe tia sáng, bên cạnh Tô Minh, xuất hiện một ảo ảnh như Man Văn lộ ra.
Trong ảo ảnh có một gã đàn ông cao to, gã đàn ông cũng đôi tay cầm kiếm, nhảy người lên mạnh chém xuống mặt đất.
‘Kiếm ta rèn ra, chỉ có một chiêu, chém chém chém!!!’ Bên tai Tô Minh quanh quẩn lời nói cuồng ngạo của thân hình do thuật pháp ẩn chứa trong Thiên Hàn Kiếm hình thành ảo ảnh. Trong đôi mắt của hắn không có gì hết, có, chỉ là trên mặt đất, cách mình ngày càng gần…ông lão Vu tộc!
Một kiếm, chém xuống!