Gần đây Tiền Thần rất bực mình, cả ngày nghi thần hoặc quỷ, làm chuyện gì đều cẩn thận rón rén. Vốn thân thể gã không cao to nay càng gầy guộc, thậm chí sắc mặt cũng tái nhợt, biểu tình đa số hoảng hốt. Người xung quanh thấy gã liền biến sắc mặt, giống như trông thấy hung thần vội vàng né, một số tránh không khỏi thì thót tim ngó bốn phía, không biết là đang nhìn gì.
Ví dụ như vậy giờ có ba đệ tử tạp dịch dưới núi Tà Linh tông thấy đằng trước Tiền Thần lắc lư vịn đầu đi tới liền căng thẳng, đang định tìm chỗ núp thì bị gã trông thấy.
“Đứng lại!!!"
Ba người run lên, một người chẳng hề dừng lại vẫn cắn răng vắt giò chạy, hai người kia vì do dự nên bị Tiền Thần thấy mặt rồi, tất nhiên không thể trốn được.
“Tiền sư huynh..."
Hai người không thể trốn thấy Tiền Thần đền thì mặt nhăn nhó giọng run rẩy.
“Tiền sư huynh đại từ đại bi tha cho hai chúng ta đi. Hai chúng ta lúc trước trung thành tận tậm với Tiền sư huynh lắm mà. Tiền sư huynh, ngươi đừng hại chúng ta..."
"Vớ vẩn!” Tiền Thần trừng mắt, xoa trán rồi thả tay xuống. Chỉ thấy trên trán gã có máu chảy, mặt trên dính chút bùn đất, hiển nhiên là không lâu trước té ngã vỡ đầu.
Dường như Tiền Thần rất bực mình vận số vài ngày nay của bản thân, một cước đá vào thân cây bên cạnh. Đá một bước gã không dùng bao nhiêu sức nhưng chẳng biết tại sao cây lắc lư, ầm một tiếng ngã hướng hai người kia.
Tình huống làm Tiền Thần ngẩn ra, cực nhanh nhẹn lùi lại tránh cái cây nhưng vẫn bị nhánh cây móc rách áo, rất chật vật. Hai người kia thì dốc hết tốc độ bỏ chạy, mặc kệ Tiền Thần có kêu cỡ nào cũng không ngoái đầu lại.
“Tuyệt đối đừng ngoái đầu, bây giờ Tiền Thần rất xui, chẳng những gã xui mà người bên cạnh gã cũng xúi quẩy lây!"
“Thì đó, hôm qua Tiểu Lục đi chung với gã, hai người rớt vào hố băng. Chỗ chúng ta có khi nào ra hố băng đâu?"
“Ta có nghe nói mấy ngày trước Tiền Thần đi chỗ thị nữ, trên đường liên tục gã mười chín lần, sau gã bị hù đứng yên không dám đi nữa, sợ bị té chết..."
“Đây còn chưa là gì, ta nói ngươi biết, ta chính mắt thấy Tiền Thần uống nước suýt sặc chết. Quái tai."
Lời đồn này dần khuếch tán trong Tà Linh tông chân núi, có nhiều người biết. Tiền Thần trở thành sao chổi, đi qua đâu là tất cả bỏ chạy không dám đến gần.
Mặt Tiền Thần tái nhợt, người co ro trong một cái chum, ngây ngốc nhìn bầu trời. Gã thấy phải chăng mình gặp tam tai, bằng không thì sao nửa tháng nay xui dữ vậy. Tất cả bắt đầu từ cái ngày đi tới chỗ thị nữ, trên đường không phải gã ngã mười chín lần mà là ba mươi bảy lần, mãi đến khi gã bị ngã người run rẩy mặt đầy sợ hãi. Gã cảm thấy núi mình cứ tiếp tục đi sẽ trở thành đệ tử thứ nhất Tà Linh tông ở trên núi bị tuyết trơn ngã chết. Từ nay về sau đi đường thì ngã, cẩn thận hố băng. Nghĩ tới hố băng, Tiền Thần cười khổ.
Gã còn nhớ khoảng thời gian này mình uống nước suýt sặc, cho nên giờ uống nước thì phập phồng lo sợ. Lúc ăn cơm càng cẩn thận quan sát kỹ rồi mới dám nuốt, vì lần trước chẳng hiểu tại sao ăn xong suýt bị độc chết.
“Chết tiệt, đây rốt cuộc là làm sao vậy trời!!!"
Tiền Thần nhìn hang nhỏ mình ở, khóc không ra nước mắt. Lại là một hố băng, gã té xuống rồi ở trong cái chum nhỏ, cố tình đây là pháp bảo làm gã kẹt bên trong không ra được. Qua thật lâu sau mới thấy có người đi qua, gã thê lương kêu cứu và uy hiếp mới bị người kéo ra khỏi đó. Sau khi đi ra gã tức đến phát điên, định mạnh giậm chân trút giận nhưng vừa nhấc chân lên lập tức nhẹ nhàng thả xuống, đang định xoay người rời đi thì bỗng một luồng kiếm quang từ góc nào đó ngoại tông xé gió lao hướng gã, hù Tiền Thần đứng ngây như phỗng. Giây phút nguy hiểm sinh mạng, kiếm quang sát eo gã bay vào một tảng đá núi. Ngay sau đó một cầu vồng bay đến, trong cầu vồng là một thiếu niên, thiếu niên biểu tình như là rất ngượng ngùng. Thiếu niên bay xuống lấy kiếm, nhìn Tiền Thần run rẩy ngơ ngác, muốn đi nhưng thấy mình nên nói gì đó.
"Ngươi đi mau đi.” Tiền Thần mếu máo nói.
“Ta..."
“Ta biết không phải lỗi của ngươi, là phi kiếm của ngươi bỗng mất khống chế tự bay qua.” Tiền Thần biểu tình tuyệt vọng.
"A...sư huynh này, vậy ta đi trước nhé.” Thiếu niên ngẩn ra, cái này đúng là sự thật, do dự một chút bay đi.
“Ta biết ngay là thế mà...” Tiền Thần nghiêng người té một bên, vẻ mặt ngơ ngác. Gã sắp điên rồi, gã không biết tại sao nữa.
"Hôm nay chắc là sắp kết thúc rồi.” Tiền Thần nhìn sắc trời, cười khổ đứng dậy.
Đồng bạn kéo gã ra khỏi hố băng giờ sớm không thấy bóng dáng, không biết đang ở đâu rửa tay cầu tổ tiên phù hộ đừng liên lụy mình. Nhưng chưa đợi gã đứng lên thì một giọng lạnh lẽo từ trên trời truyền xuống.
“Tiền Thần, ngươi ở đó làm gì?"
Lên tiếng là một bà lão. Bà lão không phải người trong nhà lầu hai tầng mà là một trưởng lão ngoại tông khác, có sâu xa với Tiền Thần. Tiền Thần nghe thanh âm lập tức đứng dậy, biểu tình cung kính. Nhưng gã vừa đứng dậy thì cái quần...rơi xuống. Tất cả quần áo nửa người dưới đều tụt xuống, trong lạnh buốt Tiền Thần ngây ngốc.
Bà lão cũng ngây ra rồi biến sắc mặt, biểu tình âm trầm, lạnh lùng liếc Tiền Thần, không nói một lời phất tay áo rời đi.
Tiền Thần bùm một tiếng ngã trên đất, ngơ ngác nhìn bầu trời, đầu óc trống rỗng.
‘Cái này không thích hợp, tuyệt đối không thích hợp!!! Chắc chắn ta đắc tội với ai rồi!’ Thật lâu sau Tiền Thần run run vách quần lên. Gã bây giờ rất suy sút, như biến già đi nhiều. Gã cẩn thận suy nghĩ trước khi lần đầu tiên xui xẻo đã đắc tội với ai.
Nếu đổi lại là trước kia gã sẽ không nghĩ ra, vì đắc tội nhiều người lắm. Nhưng trước lần đầu gặp xui xẻo, gã vì rất tức giận Tô Minh nên không rảnh để ý ai khác, nếu nói đắc tội thì chỉ có mình hắn thôi.
“Trần Tô...” Tiền Thần càng nghĩ càng thấy giống, đặc biệt là nghĩ đến đối phương bình tĩnh thì càng khẳng định. Gã lập tức đứng dậy, một tay xách quần lao hướng chỗ Tô Minh ở.
Tô Minh ngồi xếp bằng ngoài gian nhà mình, trong tay có sợi tóc đánh mười kết. Sợi tóc bện thành một chỗ vẽ ra hình dạng tiểu nhân. Trước người Tô Minh có một số cỏ dại, hắn đang bỏ thêm cỏ vào bện, dần dần một búp bê cỏ xuất hiện trong tay hắn.
'Mười cái kết, mỗi kết ẩn chứa lực nguyền rủa nhè nhẹ, nguyền rủa này sẽ không lấy mạng người nhưng khiến người ta gặp chuyện không may.’ Tô Minh nhìn búp bê trong tay, mặt lộ nụ cười.
Thông qua lần thực nghiệm này, sau vài lần thất bại, cuối cùng thành công, khiến hắn càng có tin chắc khống chế bà lão nhà lầu hai tầng.
'Ngươi và ta không có mối thù sâu nặng, kết thứ mười một sẽ không làm, nếu không thì gặp chuyện xui có thể chết người.'
Tô Minh ngẩng đầu nhìn phía xa, biểu tình thản nhiến. Không lâu lắm trên mặt tuyết phương xa xuất hiện bóng dáng Tiền Thần, mới ra vài bước liền ngã gục, đầu rơi máu chảy chạy đến, trên đường lại té bảy, tám lần mới đến cách Tô Minh vài mét. Gã bùm một tiếng quỳ xuống.
“Đại nhân tha mạng, tiểu nhân biết sai rồi, cho ta một cơ hội đi, tha mạng!” Tiền Thần đầy chật vật. Trên đường đi liên tục ngã mấy chục lần, có mấy lần gã suýt té chết thì sao không sợ cho được? Đặc biệt là lúc này thấy Tô Minh trong tay có búp bê cỏ thì tim rớt cái bịch.
Tiền Thần khóc, chảy nước mắt giàn dụa liên tục dập đầu với Tô Minh, không ngừng van xin. Gã kết luận mọi chuyện liên quan đến đối phương, nghĩ đến sau này sẽ phải đối mặt sinh hoạt khủng khiếp như thế, thậm chí ngáy ngủ có khả năng ngộp thở, làm gã sinh ra nỗi sợ hãi còn hơn cả với trưởng lão Tà Linh tông.
“Từ nay về sau nếu không có ta kêu gọi thì các ngươi không thể bước vào.” Tô Minh từ từ nói.
Hắn thốt lời, Tiền Thần lập tức gật đầu, biểu tình tỏ ra đáng thương, lòng rung động. Đối phương thừa nhận khiến nỗi nghi ngờ cuối cùng biến mất, trong lòng gã có thanh âm kêu gào.
'Rốt cuộc ta thấy người xếp hạng nhất trong bảng không dây vào hai mươi năm nay ta tự đặt ra!!!'
Khi Tiền Thần định ra cái bảng không dây vào này từng tưởng tượng có ngày nào có một cao nhân tiền bối hóa thân thành đệ tử bình thường bái vào sơn môn rồi đúng dịp bị gã gặp. Nhưng gã không ngờ thật sự có ngày như vậy.
Tô Minh nâng lên tay phải vỗ búp bê cỏ. Lập tức búp bê biến thành khói đen trước mặt Tiền Thần, khói đen bùm một tiếng tan biến. Khoảnh khắc nó biến mất, Tiền Thần không biết có phải là ảo giác, cảm thấy thân thể ấm áp nhiều.
Tiền Thần nhìn Tô Minh có hoảng sợ, càng cung kính hơn.
"Rời khỏi đây, không có ta kêu gọi thì đừng đến.” Tô Minh bình tĩnh nói.
Tiền Thần vội vâng dạ, luống cuống chạy đi.