Đạo nô nhị nhất hừ lạnh, cất bước đi, gã có tự tin lần này ra tay hai người chết chắc! Khi gã cất bước thì sau lưng gã Đạo Nguyên vẻ mặt hưng phấn bỗng nhiên bay ra lao hướng Tô Minh.
“Đạo nô lùi lại, để bổn công tử đích thân ra tay. mới rồi ngươi muốn giết ta mà hả? Bổn công tử phải ở trước mặt ngươi hưởng thụ nàng này, để ngươi chính mắt thấy!” Đạo Nguyên cuồng cười tới gần.
Tô Minh và Vũ Huyên lùi lại dựa gần cạnh trận pháp ngoài Cửu Phong.
Đạo nô nhị nhất một bước ngừng lại để thiếu chủ lướt qua người, tới gần Tô Minh và Vũ Huyên. Nhưng khi Đạo Nguyên giơ tay chộp hướng Vũ Huyên thì bỗng nhiên một khí thế khổng lồ khiến mọi người kinh sự từ Cửu Phong bùng phát.
Khí thế đó mạnh mẽ làm trời đất run rẩy, nước biển xuất hiện vô số vòng xoáy, khiến bầu trời run run chấn động. Cho dù là hoàng long và đạo nô đang chiến đấu cũng bị khí thế làm tinh thần run lên.
“Chỗ này là địa bàn Hạc gia gia nhà ngươi, mới ngủ thiếp một lúc mà các ngươi dám mạo phạm? Còn không mau cút đi cho lão tử!!!” Thanh âm tràn ngập uy nghiêm kinh thiên động địa phát ra từ Cửu Phong.
Khí thế cực kỳ cường đại xuất hiện chẳng những làm ba người hoàng long và đạo nô đang chiến đấu chấn đnjg, càng khiến Đạo Nguyên, đạo nô nhị nhất thi triển thần thông định tiêu diệt Tô Minh phải kinh ngạc.
“Đây là...đây là hơi thở kiếp dương!!!” Đạo nô nhị nhất biến sắc mặt, không kịp nghĩ nhiều kéo Đạo Nguyên bị hù ngu ra hóa thành cầu vồng xé gió lùi lại.
Đạo Nguyên rên rỉ, người run bần bật, vẻ mặt toát ra kinh hoàng.
"Hơi thở kiếp dương, cái này tuyệt đối không sai, là một đại tu đạt đến cảnh giới kiếp dương!!! Cách vị kiếp cảnh chỉ kém một bước!!!” Đạo nô nhị nhất mặt trắng bệch tinh thần rối loạn, gã không ngờ rằng ở đất Man tộc sẽ gặp tình hình nguy hiểm như vậy.
Nhưng lòng gã trong một giây xuất hiện nghi ngờ, tay phải vội giơ lên, biểu tình dứt khoát, khoảnh khắc lòng bàn tay xuất hiện một vật bị gã bóp nát. Đó là một viên đan dược màu xanh, khi đan dược bị bóp nát thì tiếng nổ kinh thiên tản ra.
Trong tiếng nổ trời đất rung động, sóng gợn vội lan tràn bốn phía, nhưng sóng gợn này không có sức sát thương quá mạnh mà bên trong tỏa ra ánh sáng xanh, bao phủ lên phạm vi mấy trăm dặm.
Đạo nô nhị nhất nhìn chằm chằm ánh sáng xanh, nhìn nó phủ mấy trăm dặm mà màu sắc không chút thay đổi, vẻ mặt gã lộ ra quái dị và giận dữ.
"Ngươi không phải là đại tu kiếp dương! Thiếu chủ, chỗ này không có đại tu kiếp dương, đó là đạo huyễn thuật!!!” Đạo nô nhị nhất gầm lên không lùi nữa mà tiếp tục lao hướng Tô Minh và Vũ Huyên.
Đạo Nguyên ở một bên ngây ra, gã biết đan dược mới nãy là tầm kiép đan của Đạo Thần Tông, đan này có thể thăm dò phạm vi một vài khu vực có tồn tại lực vị kiếp hay không, cũng có thể phán doán trong khu vực đó có người tu luyện vị kiếp không. Nếu màu thay đổi thì biểu thị có vị kiếp, nhưng mới nãy đan dược khuếch tán mấy trăm dặm mà màu sắc vẫn không đổi, chứng minh mặc kệ mới nãy khí thế từ đâu ra nhưng sự thật là chốn này không hề tồn tại vị kiếp.
Đạo Nguyên kịp phản ứng lại tức điên lên, lao hướng Tô Minh và Vũ Huyên tinh thần tan rã, chớp mắt gã đã tới gần, còn rống to rằng.
"Ngươi dám lừa gạt bổn công tử! Bổn công tử phải chính tay giết từng người các ngươi! Đạo nô nhị nhất ở bên cạnh thủ họ bổn công tử, xem ta nghiền nát chúng!"
Đạo Nguyên lao nhanh chớp mắt sắp tới gần Tô Minh và Vũ Huyên, nâng lên tay phải định chộp hướng hắn đã tan rã tinh thần.
Chính lúc này, có tiếng gầm giận dữ mơ hồ truyền ra từ trận pháp trăm dặm, ngay sau đó từng bóng người lao nhanh ra.
Đó là mấy người cư ngụ ở Cửu Phong mấy năm nay. Họ có thể vi Cửu Phong mà chết trận, có thể bảo vệ Cửu Phong báo đáp ân tình năm đó của Tô Minh. Giờ phút này gặp nguy hiểm, họ không chút do dự vọt ra. Dẫn đầu là một ông lão tu vi Man Hồn cảnh, nhưng không cao mấy. Tuy nhiên khi lão lao ra thì không để ý sống chết vọt hướng Đạo Nguyên, định ngăn cản gã giết Tô Minh và Vũ Huyên.
"Muốn chết!” Đạo Nguyên hét chói tai, tay phải đổi hướng đánh một đấm và người ông lão lao đến.
Nhưng khoảnh khắc chịu đòn, trên mặt ông lão nhếch nụ cười quái dị, bùm một tiếng tự bạo. Theo tự bạo là tu vi tan vỡ bùng phát dao động bắn hướng Đạo Nguyên, máu văng tung tóe bốn phía, có không ít rơi vào người Tô Minh và Vũ Huyên. Tinh thần của Tô Minh vốn vì trọng thương sắp tan rã, nhưng khi máu tươi lên người thì đáy mắt hắn lập tức xuất hiện tơ máu đậm đặc. Ý thức nhanh chóng trở lại thân thể, người hắn run rẩy, bên tai vang tiếng ông lão cười dài trước khi chết.
“Tô Minh đại nhân, lão hủ nhận ân Cửu Phong giúp đỡ nhiều năm, hom nay lấy cái chết báo ân!"
Khi ông lão chết đi thì từng bóng người lao ra khỏi trận pháp sau lưng Tô Minh, còn có vài người ôm lấy hắn và Vũ Huyên kéo hướng trận pháp.
Từng bóng người, từng tiếng tự bạo nỏ tung làm thân thể Đạo Nguyên bị ảnh hưởng. Tiếng tự bạo nối liền không dứt, chớp mắt có mười mấy người lựa chọn tự bạo.
“Tô Minh đại nhân, Trần ta báo ân!"
“Tô đại nhân, hôm nay Hứa ta dùng chết báo ân!"
“Tử ta báo ân, Tô Minh đại nhân, nếu có kiếp sau, hẹn gặp lại!"
Từng tiếng cười dài trước khi chết, càng nhiều người hơn dùng tự bạo bám chân Đạo Nguyên để cứu Tô Minh. Tất cả điều đó làm ý thức của Tô Minh trong khoảnh khắc hoàn toàn tỉnh táo lại, hắn, đã tỉnh rồi nhưng không thể thi triển một chút tu vi nào nữa. Trọng thương làm hắn như dầu hết đèn tắt. Đôi mắt hắn đỏ rực chỉ có thể trơ mắt nhìn từng người chết đi, nghe từng tiếng báo ân. Thân thể hắn run rẩy, phát ra tiếng gào khàn khàn.
Bên cạnh hắn có càng nhiều người bay ra, trong đó có già có trẻ, những tộc nhân cư ngụ tại Cửu Phong và giây phút này dùng máu nóng, dùng tự bạo hoàn thành hứa hẹn năm đó khi ngụ ở Cửu Phong.
Thề sống chết, thủ hộ.
Mắt Vũ Huyên đẫm lệ ngơ ngác nhìn tất cả, nhìn từng người chết đi, nghe giọng họ và tiếng gào khàn giọng của Tô Minh, lệ rơi như mưa.
Thân thể Đạo Nguyên bị kiềm lại, gã nhìn Tô Minh và Vũ Huyên bị kéo vào trong trận pháp, rất tức giận. Đạo nô nhị nhất bên cạnh gã bước ra một bước, nâng lên tay phải lạnh lùng vung trước mặt, phút chốc những người lao ra khỏi trận pháp có một số chưa tự bạo thì máu thịt toàn thân tan vỡ. Và trận pháp trăm dặm run bần bật, khi đạo nô nhị nhất tới gần một chưởng ấn xuống bùng phát ánh sao thì trận pháp lại tan vỡ ra. Theo nó tan vỡ, đạo nô nhị nhất ra tay, trận pháp trăm dặm trở thành tám mươi dặm, sáu mươi dặm, bốn mươi dặm. Đạo nô nhị nhất biểu tình lạnh lùng không ngừng nr nát trận pháp, cũng diệt hết người bay ra khỏi Cửu Phong.
Đạo Nguyên ở đằng sau vẻ mặt khát máu, hưng phấn lao nhanh.
Trong trận pháp, Tô Minh và Vũ Huyên bị bốn người cư ngụ Cửu Phong ôm lấy, bất chấp tất cả lao nhanh, phải cứu họ về Cửu Phong. Mắt họ rơi lệ, bên tai nghe từng tiếng nổ, họ biết mỗi một lần nổ là chẳng những trận pháp tan vỡ chút, còn có đồng bạn chết đi.
Khi trận pháp tan vỡ chưa đến mười dặm thì bốn người ôm Tô Minh, Vũ Huyên rống lên, đẩy hai người tới gần Cửu Phong. Bốn người mạnh xoay người, không chút do dự lựa chọn tự bạo. Bốn người cùng tự bạo dấy lên dao động lao hướng đạo nô nhị nhất. Nhưng họ tự bạo đối với đạo nô nhị nhất là không đáng lọt vào mắt, gã xuyên qua bốn người tự bạo, không nhanh không chậm chộp hướng Tô Minh, Vũ Huyên bị đẩy đi.
Nhưng khi gã định chộp lấy thì bên cạnh Tô Minh, Vũ Huyên có hơn trăm bóng người cùng bay ra ngăn cản phía trước, ba người ôm lấy hắn và cô vội thụt lùi.
Trái tim Tô Minh đang nhỏ máu, tiếng gầm khàn đục vang vọng. Nhưng mà...tu vi của hắn không cách nào dấy lên, hắn bị thương quá nặng rồi, nếu không phải là mệnh tu thì hắn sẽ chết ngay. Mặc dù thân thể không ngừng hồi phục nhưng tốc độ không thể sánh bằng phá hủy. Trong người hắn bây giờ có từng ánh sao đang liên tục hủy diệt tất cả dấu hiệu sinh mệnh. Máu tươi không ngừng mà tràn ra, Vũ Huyên cũng giống vậy, vẻ mặt hốt hảng trừ nước mắt ra chỉ có tuyệt vọng.
Tô Minh trơ mắt nhìn gần trăm bóng người chặn trước mặt mình ngăn cản đạo nô nhị nhất đến, chớp mắt bị ánh sao phủ lên. Không có tiếng hét thảm, không có tiếng nổ, có chỉ là ánh sao tán đi rồi máu thịt tứ tung.
Đều chết hết.
Bọn họ và Tô Minh không quen thân lắm, chẳng qua năm đó hắn giết Tư Mã Tín nhân tiện cứu họ, cho họ một cái nhà ngụ ở Cửu Phong. Hôm nay, họ dùng sinh mệnh báo đáp ân của Tô Minh.
Nhưng ân này Tô Minh thấy không lớn, họ báo lại là quá nặng!
Ba người sau lưng Tô Minh phát ra tiếng khóc, họ ôm hắn cùng Vũ Huyên lao nhanh đã cách Cửu Phong chưa tới ngàn mét. Nhưng khoảng cách ngàn mét dù có đến thì làm sao? Với thần thông chậm rãi trêu đùa của đạo nô nhị nhất, với tu vi không thể chống cự, khi Tô Minh đã đánh mất lực lượng, mọi chuyện sẽ không thay đổi.
Nhưng bởi vì không thể thay đổi mới thấy được tình người sâu nặng, biết rõ vô dụng mà vẫn phải trả giá sinh mệnh, làm mắt Tô Minh chảy ra huyết lệ.