Chiến, hay là không!
Ra tay, hay là tiếp tục nhẫn nhịn!
Đây là một lựa chọn khó khăn, nhưng giờ phút này Tô Minh phải nhanh chóng lựa chọn. Quyết định này nếu thành công thì nắm chắc giết chết phân thân Đế Thiên càng lớn, mà nếu thất bại thì có khả năng kiếm củi ba năm thiêu một giờ.
Thân hình Đế Thiên đã đáp xuống đất, một tiếng nổ điếc tai, sương khói nguyên mặt đất mạnh dạt ra ngoài, sương khói có xu thế đảo vòng, trông như muốn hoàn toàn tản khỏi mặt đất.
Động đất, cây quạt đuổi theo sát Đế Thiên áo tím giờ nhanh chóng tới gần, xem bộ dạng như sâu tận xương cốt phải đuổi giết Đế Thiên.
Đôi mắt Tô Minh đỏ rực, mặt đầy gân xanh. Lựa chọn này quá quan trọng, cơ hội cực kỳ hiếm thấy, đánh vỡ kế hoạch của hắn.
Bây giờ cơ hội ngay trước mắt, nhưng đây là cơ hội thật sự hay cái bẫy to lớn đây? Tô Minh...đoán không ra.
‘Cược!’ Mắt Tô Minh chợt lóe ánh sáng đỏ, cơ hội này nếu bây giờ hắn từ bỏ thì sẽ không cam lòng. Cho dù đây là một cái bẫy, dù là vậy thì con mồi trong bẫy đủ làm Tô Minh động tâm.
Mục đích của hắn là giết phân thân Đế Thiên, nếu có thể khiên hai phân thân của đối phương tách ra, đối với Tô Minh là thời điểm tốt nhất. Dù là cạm bẫy...thì có ngại gì!
Tô Minh biểu tình dứt khoát, hít sâu một hơi, trên người bỗng không lộ ra một chút hơi thở nào, tựa như thanh kiếm mang vỏ, lặng lẽ lao đi.
Không có tiếng xé gió, không có tiếng rít sắc nhọn, chỉ có sát khí tiến lên không lùi, nếu không uống máu tuyệt không lùi lại. Sát khí này ẩn khuất, là sẽ không im lặng tan biến mà là im lặng bùng phát ý chí cường đại!
Tô Minh lao hướng chỗ Đế Thiên đứng, tốc độ nhanh không thể tả, thậm chí dùng mưa sa chớp giật cũng không đủ. Trước mắt Tô Minh mọi thứ đều mơ hồ, duy nhất rõ ràng chính là cái bóng tím, người khiến hắn hận thấu xương thề giết chóc.
Căn nguyên ngăn cản hắn trùng kích Man Hồn, khống chế thời gian của hắn, thậm chí làm tất cả về Ô Sơn hư ảo!
Hai lần đấu nhau, lần đầu tiên mượn lực lượng giết y, lần thứ hai Tô Minh thảm bại trọng thương.
'Dù là cạm bẫy thì ta cũng phải ra tay!’ Trong lòng Tô Minh gầm rú, thanh âm vang dội trong cơ thể nhưng không hề phát ra ngoài, ngưng tụ trong người dung nhập vào ý chí, hóa thành tốc độ chấn động thiên địa.
Chớp mắt, thậm chí là chữ chớp mắt cũng không cách nào hình dung tốc độ của Tô Minh.
Tất cả thời gian chảy xuôi ở trong mắt Tô Minh khoảnh khắc biến chậm. Hắn xuyên qua vô số đệ tử tà tông và tiên tộc, đám người đó động tác chợt rất chậm. Dù là đi hay gào thét, dù là ra tay hay thụt lùi toàn bộ đều chậm lại khiến người nhìn thấy như là giãy dụa cuối cùng trong nước bùn.
Những thân hình này, tất cả hình ảnh xung quanh trong chậm rãi biến mơ hồ, chỉ mình thân hình Đế Thiên là rõ ràng. Y đứng trên mặt đất đang ngẩng đầu, lau máu nơi khóe miệng, ánh mắt nhìn không phải chỗ Tô Minh mà là trên bầu trời cây quạt đang tới gần.
Thời gian ngừng vào giây phút này!
Tốc độ của Tô Minh ngày càng nhanh, như là thanh kiếm chậm rãi rút ra khỏi vỏ. Khi tới gần sau lưng Đế Thiên chưa đến mười mét thì tu vi, sinh mệnh, khí thế, ý chí toàn thân hắn, tất cả dung hợp cùng nhau, ngưng tụ thành một điểm, phá đi mọi thứ thiên địa hư vô, bỗng xuất hiện sau lưng Đế Thiên!
Tất cả của hắn hóa thành một ngón tay. Khoảnh khắc một chỉ điểm tới thì Đế Thiên đưa lưng về phía Tô Minh mạnh ngoái đầu lại, đôi mắt uy nghiêm phát ra ánh sáng rực rỡ.
"Quả nhiên đã dụ được ngươi ra."
Đế Thiên áo tím thốt câu này thì lòng Tô Minh không có dao động, câu này chứng minh lúc trước hắn do dự không phải không có lý do, cũng lộ ra Đế Thiên áo tím đáp xuống mặt đất là cố ý làm, muốn dùng loại tách khỏi phân thân khác để dẫn tới người mà trong lòng Đế Thiên cho rằng có lẽ sẽ đến...Túc Mệnh!
Đế Thiên có tâm kế sâu, điều này Tô Minh đã sớm cảm nhận rồi, giờ lại gặp thì dù hắn đang cược ra tay có bị thất bại không, nhưng...đủ mồi, không phải hắn không biết rõ có nguy hiểm nhưng vẫn lựa chọn!
Đế Thiên câu cá, thả mồi, nếu là con cá bình thường thì chết chắc, nhưng không lẽ y không sợ...chẳng những mất mồi mà còn lọt ra con rồng nuốt người!
Tô Minh vẻ mặt bình tĩnh, một chỉ va chạm với tay phải Đế Thiên nâng lên.
Khoảnh khắc va nhau, tu vi, sinh mệnh, ý chí, tất cả của Tô Minh dung hợp thành một điểm bùng phát, tựa như bảo kiếm ra khỏi vỏ, sát khí ức chế thật lâu toàn diện bùng phát!
“Đế Thiên!” Tô Minh gầm lên, dung hợp cùng tiếng nổ điếc tai như là thiên uy phóng ra toàn bộ của mình.
Tiếng nổ ầm vang trên chiến trường chưa từng có. Dù mặt đất mới nãy vô số cuộc chém giết đều chưa từng vang tiếng nổ như vậy, giống như nó không nên xuất hiện trên thế giới này. Nó vang vọng, bốn phía vô số đệ tử tà tông và tiên tộc người run rẩy hộc máu bắn ngược ra.
Có không ít trong tiếng chấn không thể chịu đựng, người nổ tung.
Một tầng sóng gợn lấy Tô Minh và Đế Thiên làm trung tâm chớp mắt ầm ầm khuếch tán tám hướng, đi qua đâu là sương trên đất cùng dạt ra, đi qua đâu là tất cả đệ tử hai tông không thể kiềm chế bị tốc lên, đi qua đâu là vô số hòn đá thành mảnh vụn!
Trong tiếng nổ thân thể Đế Thiên run lên, khóe môi tràn máu. Cơ thể y vốn có vết thương khi đấu với Cấp Ảm, giờ oanh kích, Tô Minh bùng phát lực lượng làm tinh thần y run lên, thụt lùi vài bước.
Ngón trỏ tay phải của Tô Minh nổ tung, máu thịt nhầy mụa, hộc bãi máu nhưng hắn cứng rắn ngừng thế lùi. Hắn bùng phát tốc độ nhanh hơn lao hướng Đế Thiên.
"Bổn đế tìm ngươi đã lâu, chiến đấu lần này với tà tông nếu là ngươi biết chắc sẽ ẩn thân tới đây, ngươi đúng là không làm ta thất vọng..."
Đôi mắt Đế Thiên lóe tia sáng, đợt chiến tranh với tà tông không phải vì một Túc Mệnh, đó đúng là tranh đoạt quyền khống chế Đông Hoang tháp, nhưng mượn việc này dẫn ra Túc Mệnh là ý muốn của một mình Đế Thiên. Y tìm không thấy Túc Mệnh, mặc kệ có thi pháp cỡ nào cũng không tìm ra đối phương, cảm giác như mắc cục nghẹn, làm y mỗi lần nhớ năm đó chiến đấu với Tô Minh là sẽ dấy lên sát khí
Việc có liên quan Túc Mệnh thì toàn tiên tộc đều biết, nhưng chỉ mình Đế Thiên là từ người Túc Mệnh phát triển kế hoạch của riêng y. Kế hoạch này liên quan quá lớn, y còn dính dáng đến một ít tông môn khác nhưng lại che giấu sự thật, nếu thành công thì Đế Thiên thậm chí có chút nắm chắc lấy được Đạo Thần!
Nhưng năm đó khi đấu với Tô Minh, y nhìn lực lượng đảo ngược thời gian của hắn, nhìn hắn hóa thân thành bộ dạng Túc Mệnh, hình ảnh đó khiến y không thể quên, thậm chí khắc trong lòng y, xuất hiện run sợ hiếm thấy. Cũng chính lúc đó y mới tỉnh táo phát hiện, kế hoạch đối với Túc Mệnh của mình xuất hiện sơ hở trí mạng, khe hở không thể khép kín, khả năng thành công của kế hoạch đã cực kỳ bé nhỏ thậm chí là con số không to tướng. Y đối mặt là sự đáng sợ sau khi đối phương lớn lên, và nếu việc này bị nhiều người biết gây ra hàng loạt rắc rối, cho nên...y nghĩ cách thay đổi.
Y nhịn đau từ bỏ kế hoạch trù bị vạn năm mà luôn không thành công, y phải hủy diệt Túc Mệnh, xóa hết dấu vết kế hoạch, lặng lẽ bôi xóa. Lần này tà tông và tiên tộc chiến đấu, theo Đế Thiên thấy là một cơ hội dụ đối phương xuất hiện, cho nên y mới đáp xuống, dùng mình làm mồi dụ Tô Minh ra tay. Vì y biết lấy thân phận Đế Thiên đáp xuống chiến trường sẽ không ai tấn công y, nếu có kẻ tập kích thì người này chắc chắn là Túc Mệnh mà y không cách nào tìm ra!
Nhưng y không ngờ vài năm ngắn ngủi mà Tô Minh bùng phát ra lực lượng cường đại hơn năm xưa nhiều. Đặc biệt một chỉ này làm con ngươi Đế Thiên co rút, thậm chí kích động vết thương trong người.
Đế Thiên đang thụt lùi, Tô Minh vọt lên, nâng tay trái ấn hướng y. Tay trái hắn thật nhiều sương xanh chớp mắt tràn ngập. Sương khói xanh dẫn động tử khí trên chiến trường, ngưng tụ hấp thu. Tô Minh nâng lên tay phải thì trời đất ầm vang.
"Xem như cạm bẫy thì có sao? Chỉ cần đủ mồi là được rồi!” Lấy tay trái khói xanh của Tô Minh làm trung tâm lan tràn bảy ảo ảnh xanh.
Bảy ảo ảnh thân thể càng khổng lồ, trong thời gian ngắn quanh quẩn trong trời đất khiến mọi người trên chiến trường chú ý!
Trên đất chiến trường, sương khói Cấp Ảm sắp đặt vì mới nãy trùng kích mà thành bốn năm mảnh dạt ra bốn phía, như có đôi tay to vô hình xua tan khiến mặt đất từ lúc khai chiến tới nay lần đầu tiên...rõ ràng!
Càng khiến còn lại mấy vạn người trên mặt đất, ánh mắt phút chốc tập trung vào người Tô Minh và Đế Thiên!
Ngay cả trên bầu trời Cấp Ảm đấu với Đế Thiên áo vàng cũng mắt chợt lóe, nhìn chằm chằm chỗ Tô Minh, đôi mắt lộ tia sáng kỳ lạ, môi nhếch nụ cười quái dị.
‘Thì ra...là thế!’ Nụ cười của Cấp Ảm ngày càng rạng rỡ.