Theo cánh cửa đông phù văn mở ra, tiếng vang ầm ầm, trên ngón út tay phải Tô Minh lập tức xuất hiện đông phù văn chớp lóe, hơi thở băng giá và tịch diệt xuất hiện. Cùng lúc đó, ánh mắt Tô Minh nhìn hướng ngón út tay phải, dần thấy nó héo tàn, màu sắc khác với ngón tay khác, ngón út thuộc về người già.
Tô Minh im lặng một lúc sau ngẩng đầu lên, vẻ mặt không như trước kia, bị hơi thở tịch diệt lượng lờ như biến tang thương nhiều.
Có tiếng nhẹ hút khí, Tôn Sơn Tàng Long Tông ánh mắt không thể tin tưởng khiến hít thở dồn dập. Lúc trước Tô Minh không cách nào hiểu ra xuân phù văn làm Tôn Sơn thầm thở ra, lại nổi lên chế giễu cười khẩy, nhưng đối với hình ảnh xuất hiện trước mắt, Tôn Sơn cảm giác như có bàn tay vô hình mạnh tát mặt, làm tất cả cười nhạt đông lại, đem tất cả châm chọc nuốt ngược. Hít thở dồn dập, Tôn Sơn ngơ ngác nhìn Tô Minh.
‘Đông phù văn, đây là trong tám phù văn Tàng Long Tông cái cuối cùng cũng là khó nhất. Người này...trong khoảnh khắc thành công cảm ngộ!!!'
Đặc biệt là từ người Tô Minh hơi thở tịch diệt héo tàn khiến Tôn Sơn trong phút này dường như thấy ảo giác. Gã thấy Tô Minh như biến thành một thân cây, cây khô trong mùa đông chết bởi rét lạnh. Cây như vậy có lẽ là đang chờ mùa xuân đến thì thức tỉnh và sống lại.
Theo thời gian trôi qua, khi Tô Minh cảm ngộ thu phù văn thì đã mấy ngày, bên ngoài Thiên Thủy Cốc bị Tà Linh Tông hoàn toàn chiếm cứ, khua chiêng gióng trống, không khí đại chiến đậm đặc. Nhưng mọi thứ không liên quan gì nhiều đến Tô Minh, hắn nhìn thu phù văn, mắt nhắm lại, lát sau khi lần nữa mở ra thì nhìn hướng hạ phù văn, mãi đến cuối cùng trở lại xuân phù văn.
‘Đông phù văn bởi vì bản thân mình nên chớp mắt hiểu ra, nhưng thu, hạ, xuân thì càng khó khăn, lấy năng lực hiện giờ của mình khó thể hoàn toàn hiểu thấu hết.'
Biểu tình Tô Minh không có chán nản mà là tỉnh táo.
‘Thu đại biểu cho tử khí suy diệt và hiện ra sức sống. Hạ đại biểu sức sống mênh mông. Xuân, tức là mở mắt ra!’ Tô Minh có trực giác rằng, nếu một ngày mình hiểu rõ xuân phù văn thì tương đương với từ mùa đông nghịch chuyển đi tới ngày xuân.
Tương đương với từ chết chóc đi tới sự sống!
Hắn nhớ kỹ ba phù văn thu, hạ, xuân, mặc dù không thể hiểu ra dung nhập chúng nó vào người nhưng dùng ký ức mang chúng đi, dùng năm tháng hiểu ra.
Tô Minh đứng dậy, nhìn năm gian phòng kín bị mở ra, hắn tại đây bất giác đã qua nửa tháng, kho báu trống rỗng này ở trong mắt hắn là báu vật to lớn. Mắt quét qua, hắn nhìn Tôn Sơn bị đông trên vách đá, mắt chợt lóe. Bây giờ hắn còn giữ trạng thái đông phù văn, người như héo tàn tịch diệt.
Đôi mắt hắn không có chút ánh sáng, nhưng Tôn Sơn thấy thì tinh thần rung động, gã không biết đó là ánh mắt thế nào, khó mà dùng ngôn ngữ miêu tả, chỉ có cảm giác biểu đạt được, đó là nhìn thấy cái xác, khi ánh mắt mình nhìn cái xác thì nó mở mắt ra nhìn mình.
Ánh mắt người chết!
Không có tinh thần, không có ánh sáng, không có sự sống, không có cảm xúc, thậm chí không có cả lạnh lùng, có chỉ là bình tĩnh chết lặng, toát ra cảm giác cho người thấy thì toàn thân mục nát.
Người Tôn Sơn run rẩy, răng run lập cập. Tô Minh cho gã cảm giác vào giây phút này thật quá mãnh liệt, đến nỗi da đầu gã tê rần như sắp hồn vía lên mây.
“Trong Tàng Long Tông còn có kho báu nào khác không?’ Tô Minh nhìn Tôn Sơn, lát sau lạnh nhạt hỏi.
Tôn Sơn không chút do dự gật đầu rồi lại căng thẳng lắc đầu.
“Có, nhưng đã trống rỗng."
“Ngươi có thân phận gì trong tông?” Tô Minh vẻ mặt bình tĩnh tiếp tục hỏi.
“Tàng Long Tông đệ tử đời thứ chín.” Tôn Sơn run rẩy nói.
“Cho ta một lý do không giết ngươi.” Vẻ mặt hắn vẫn bình tĩnh, ánh mắt không lộ chút sát khí nhưng theo Tôn Sơn thấy thì như mắt người chết, so với bất cứ sát khí nào càng làm gã sợ hãi.
“Nếu như không có thì chết đi!” Tô Minh nâng lên tay phải, ngón út héo tàn đập vào mắt Tôn Sơn.
Con ngươi gã co rút, run rẩy, nguy hiểm chết chóc điên cuồng ập đến làm mặt gã trắng bệch, lập tức hét chói tai nói.
“Tiền bối, ta chỉ là một đệ tử đời thứ chín Tàng Long Tông bình thường, ta...ta..."
Tô Minh biểu tình như thường, bàn tay nâng lên toát ra từng đợt tử khí tịch diệt, một chỉ ấn hướng Tôn Sơn. Phút chốc khói xám từ ngón út Tô Minh bay ra lan hướng Tôn Sơn.
“Nói bậy bạ. Ngươi dụ ba người Tà Linh Tông tới đây là muốn mượn trận pháp trong động phủ giết chết ba tên đó, còn có ý muốn mở ra động phủ núp di tránh kiếp diệt môn. Đệ tử bình thường dù có nghĩ tới điều này cũng không làm được.” Tô Minh lạnh lùng nói.
Mắt thấy khí xám sắp đụng vào người Tôn Sơn, biểu tình gã đau khổ, do dự chút lập tức nói.
“Ta là trong số đệ tử đời thứ chín Tàng Long Tông có tư chất tầm long nhất. Ta...ta biết bên dưới lục cấm, cách phá đa số cấm chế Tàng Long Tông! Báu vật nơi này đều bị mang đi, có một ít bị ẩn giấu, mặc dù ta không thể biết nhưng nếu ta trở lại tổng tông sơn môn Tàng Long Tông thì có thể âm thầm lấy báu vật cho tiền bối!!! Ta thề là ta có thể làm được, ta nhất định có thể làm được!” Giọng nói của Tôn Sơn toát ra sợ hãi cái chết, nhìn Tô Minh, vẻ mặt van xin.
Từ ngón út toát ra khí xám, cách Tôn Sơn ba tấc thì tạm dừng, mặc dù khí xám không có sát khí và lạnh lẽo nhưng truyền đến cảm giác tịch diệt làm sức sống trong người gã khoảnh khắc hỗn loạn, như là chỉ cần khí xám đụng vào người gã lập tức dập tắt lửa sinh mệnh.
“Tử Hình Nhãn Tàng Thuật, ngươi biết bao nhiêu?” Mắt Tô Minh chợt lóe, bỗng hỏi.
Tôn Sơn ngẩn ra, tim rớt cái bịch. Tử Hình Nhãn Tàng Thuật là tuyệt mật trong Tàng Long Tông bọn họ, người ngoài ít người biết, càng không thể nói ra tên thần thông, nhưng người trước mắt mở miệng chỉ ra.
“Ta chỉ biến bốn đạo dung tàng, hơi thúc đẩy...” Chần chờ một lúc, Tôn Sơn thấp giọng nói.
“Hạo Dương Thạch là cái gì?” Tô Minh lại hỏi.
Tôn Sơn lập tức biến sắc mặt, im lặng không lên tiếng.
Tô Minh không vội vã, chờ đối phương trả lời.
Lát sau Tôn Sơn đau khổ liếc Tô Minh, thầm thở ra.
“Hạo Dương Thạch là người tiên tộc giáng trần phạm vi lớn ngưng tụ sức sống, ở đất Âm Tử có thể giáng trần, có thể thi triển căn nguyên tu vi. Mỗi một tông môn giáng trần đầu phải chuẩn bị Hạo Dương Thạch ngưng hồn, đá này cũng là vật cần thiết cho tiên tộc ta rời đi."
'Hạo Dương...’ Tô Minh vẻ mặt bình tĩnh nhưng lòng máy động, kết hợp nhân quả Thân Đông muốn cướp đá này phân tích ra, hắn thấy được mặc dù Tôn Sơn còn che giấu nhưng có hơn phân nửa nói sự thật.
'Loại Hạo Dương Thạch này hèn chi Tà Linh Tông muốn lấy, nó gần như tương đương với mệnh thạch, ngưng tụ linh hồn tất cả người tông môn giáng trần. Nơi này là đất Âm Tử, bên ngoài là Hạo Dương hư, giúp nhau giáng trần. Đá này chắc có thể giúp tất cả người giáng trần không bị lực âm tử chốn này xâm nhập, có nó bảo vệ thì sẽ khiến hồn kẻ giáng trần luôn giữ trạng thái Hạo Dương. Đạt được Hạo Dương Thạch, một khi hủy diệt nó vậy là tương đương với giết chết nhiều kẻ giáng trần.’ Ánh mắt Tô Minh nhìn hướng Tôn Sơn, lúc trước hắn chọn đưa người này vào động phủ là vì suy đoán người này dẫn ba Tà Linh Tông đến đây. Mới nãy ép hỏi, mặc dù người này nói lời không thể tin nhưng đại khái được đến đáp án.
'Nếu mình là Cố Nguyên Hải chỉ còn lại nguyên anh, khi tông môn bị diệt, bản thân có Hạo Dương Thạch mà Tà Linh Tông nhất định phải có vậy thì tuyệt đối sẽ không mang trên người mà giấu nó đi, vậy là có thể giữ mạng! Nếu Cố Nguyên Hải tham sống sợ chết thì không tính đến điều này, nhưng trước đó trong cuộc chiến người này có nghị lực tự bạo thì chắc là hạng tử trung Tàng Long Tông. Nếu mình là lão, nếu Hạo Dương Thạch cái gì có thể chia thành hai thì sẽ mang đi hơn một nửa, lấy bản thân làm mồi đổi lấy khối to Hạo Dương Thạch che giấu không bị phát hiện.’ Mắt Tô Minh chớp lóe, những chuyện này lúc trước hắn đấu với Thân Đông thì có nghĩ đến, cho nên mới phối hợp cùng Cố Nguyên Hải. Rõ ràng biết động phủ không có kho báu mà hắn vẫn chọn kéo dài thời gian.
Bởi vì thời kéo dài chẳng những có lợi cho Cố Nguyên Hải mà cũng có lợi cho kết quả Tô Minh tự phân tích!
‘Có hai phần khả năng Cố Nguyên Hải tham sống sợ chết, tất cả suy đoán của mình sai lầm. Nhưng cho dù là vậy thì mình không chịu thiệt cái gì! Có bốn phần khả năng lão giấu Hạo Dương Thạch. Cũng có bốn phần lão mang theo khối nhỏ, giấu đi khối to ở bên này!'
Tô Minh nheo mắt, chợt lóe tia sáng.
'Vật càng quan trọng thì Tàng Long Tông càng sốt ruột, nếu thật sự bị Tà Linh Tông cướp đi thì thôi, nhưng nếu mình đoán chính xác thì chờ Thiên Thủy Cốc hơi yên ổn, Tàng Long Tông nhất định do dự có nên phái cường giả lẻn vào lấy nó đi, dù sao nơi này với bọn họ là từng bước gian nguy!'
‘Có lẽ mình có thể sáng tạo cơ hội cho Tàng Long Tông !'
Mắt Tô Minh lộ suy tư, khi hắn ngẫm nghĩ trong lòng thì Tôn Sơn nhìn hắn mặt tái nhợt, bỗng cắn răng, vẻ mặt dứt khoát nói.
“Tiền bối, nếu thề rằng thả ta đi, vãn bối có thể tặng cho tiền bối phần lễ lớn. Ta có thể hiến tế sinh mệnh vì tiền bối tìm ra chỗ ẩn giấu kho báu của Tàng Long Tông ta!