Đáng tiếc, Ô Lạp và Bạch Linh nỗ lực, khi hoàng hôn đi qua trên bầu trời chậm rãi ló ra vầng trăng thì dần trở thành màu xám.
Gần như cùng lúc, theo chân trời vặn vẹo, hai luồng khói đen bỗng xuất hiện bay thẳng đến quảng trường sau đó tán đi, hóa thành hai cô gái sắc mặt tái nhợt.
Bạch Linh rất bình tĩnh, cô đã cố hết sức. Thật ra lần Đại Thử này, khi cô không trông thấy Tô Minh thì đã không có tâm trí so đấu. Hiện giờ trở về, dưới mấy trăm ánh mắt, Bạch Linh cúi đầu đi hướng bộ lạc của mình. Cô không nói một lời, ngồi xếp bằng sau lưng Man Công, nhìn pho tượng bên cạnh, nhìn thứ hạng có hai chữ Mặc Tô, cắn môi, không biết cô đang nghĩ cái gì.
Man Công bên cạnh cô khe khẽ nói gì đó nhưng Bạch Linh nhắm mắt bỏ qua, không nghe được, cũng không nói lời nào.
So với Bạch Linh bình tĩnh, Ô Lạp rất không cam lòng, yên lặng đi tới chỗ Ô Sơn bộ lạc. Nghênh đón cô là Tiễn Thủ nở nụ cười hiền hòa và an ủi.
“Ô Lạp, đã không tệ lắm. Lần đầu tham gia cửa thứ nhất Đại Thử mà lên tới bảy mươi hạng đầu, trở lại rồi chăm chỉ tu luyện, lần sau tranh thủ tiến vào năm mươi hạng đầu.”
Ô Lạp nhẹ gật đầu. Mặc dù cô không cam lòng, nhưng sâu trong tâm có sự kiêu ngạo. Cô cũng cảm thấy thành tích của mình không tệ lắm. Như Tiễn Thủ đã nói, lần đầu tiên tham gia mà có thứ hạng như vậy đã đủ ưu tú.
Ngẩng đầu, Ô Lạp nhìn thứ bậc trên pho tượng, nhìn Bắc Lăng xếp ở hạng bốn mươi chín, Lôi Thần ở hạng năm mươi ba, lại nhìn Mặc Tô. Khi cô thấy hai chữ Mặc Tô, đôi mắt sáng ngời.
“Hắn sẽ là ai…”
Thời gian trôi qua, có khi rất chậm nhưng hiện tại trong so tài căng thẳng thì khiến người cảm giác rất nhanh qua đi. Đảo mắt thì vầng trăng trên trời không phải mới ló nữa mà càng thêm sáng ngời, treo cao.
Cách đêm khuya đã không xa, áp lực trong núi cao dần nặng nề.
Lôi Thần từ bỏ, thứ hạng cuối cùng xếp ở vị trí năm mươi hai. Theo luồng khói xuất hiện trên quảng trường, sắc mặt gã không buồn rầu, vẫn là nụ cười ngây ngốc. Sau khi đi ra, có không ít người kêu gọi gã, hiển nhiên trong vài ngày Ô Sơn bộ lạc tới Phong Quyến bộ lạc, Lôi Thần đã kết bạn với không ít bạn bè.
Khi gã trở lại chỗ Ô Sơn bộ lạc, hai người Bắc Lăng và Tư Không lần lượt từ bỏ. Theo khói đen đến, Bắc Lăng vẫn như cũ lạnh lùng kiêu ngạo. Thứ hạng của y là bốn mươi chín, hoàn thành tâm nguyện tiến vào năm mươi hạng đầu.
Lần này tham gia không giống như mấy năm trước. Mấy năm trước y có Ô Sâm hỗ trợ mới đạt được, còn lần này thì y dựa vào chính sức mình.
Bắc Lăng tin tưởng, nếu không phải mấy ngày trước cho Ô Sâm số lượng máu giữa trán không nhỏ, vậy thứ hạng của mình có lẽ còn cao hơn vài bậc. Y hoàn toàn có tư cách kiêu ngạo đi hướng chỗ Ô Sơn bộ lạc.
“Ô Lạp, cô không tệ lắm, tuy không tiến vào năm mươi hạng đầu, nhưng thứ hạng như vậy đã rất tốt. Nhưng đừng quá đắc ý, còn có hai cửa.” Bắc Lăng liếc Ô Lạp một cái, từ từ mở miệng.
Ô Lạp vội vàng đứng dậy, nhẹ gật đầu. Ánh mắt cô nhìn hướng Bắc Lăng lộ ra cung kính. Tự mình tham gia Đại Thử lần này, cô biết rõ có thể đi vào năm mươi hạng đầu là gian khổ cỡ nào.
“Còn về ngươi….Lôi Thần, ngươi vốn có thể tiến vào năm mươi hạng đầu hiện giờ lại xếp thứ năm mươi hai. Thôi, cửa thứ hai ngươi phải cố gắng, Ô Sơn bộ lạc chỉ có ba người chúng ta thi đấu, nhất định phải dốc hết sức lực!” Bắc Lăng nhìn Lôi Thần, bình tĩnh nói.
Lôi Thần cúi đầu không mở miệng.
Phương xa, Tư Không trở về, vẻ mặt ủ rũ. Cuối cùng y vẫn là ở thứ hạng năm mươi. Y rầu rĩ đi tới bộ lạc của mình, nhìn Bạch Linh im lặng ngồi một bên, đang muốn nói cái gì nhưng bị cô lạnh lùng liếc một cái, lập tức nuốt xuống lời muốn nói.
Theo thời gian đi qua, dần dần ở năm mươi hạng đầu có người từ bỏ. Tùy theo từng cái tên biến thành màu xám, quảng trường có càng nhiều người trở lại, khiến nơi đây chậm rãi biến sôi động.
Những người xếp ở năm mươi hạng đầu trở về, thường thì vẻ mặt cực kỳ đắc ý. Sẽ có không ít người xông tới liên tiếp nịnh nọt, vang lên từng đợt tiếng cười tự hào.
Có người từ bỏ thì cũng có người cố gắng. Giờ phút này Thần Xung đang cắn chặt răng, toàn thân đẫm mồ hôi, thịt trên mặt không ngừng run run, tiếp tục leo lên núi.
Hơi thở y dồn dập, trước mắt như có vô số ngôi sao vòng quanh, khiến y mệt đến sắp không thể chịu được nữa. Nhưng cùng lúc đó, y không ngừng lầm bầm.
“Bà nội nó, mệt chết lão tử!!!”
“Năm trăm ba mươi bảy…Tất Túc đáng chết…năm trăm ba mươi tám…Tất Túc đáng chết….năm trăm ba mươi chín….Tất Túc đi chết đi, lão tử đấu với ngươi, lão tử còn chưa xong đâu!” Thần Xung lau mồ hôi, sắc mặt điên cuồng, thanh âm lầm bầm cũng ngày càng lớn. “Ngươi nói xem mình có điên không, làm chi phải cùng ta so sánh. Bà nội mày, Tất Túc, lão tử nếu thật sự mệt chết, thành quỷ cũng không tha ngươi! Năm trăm ba mươi tám…í, không phải, là năm trăm ba mươi chín.”
Thần Xung vẻ mặt đau khổ thở như trâu, dùng cả tay chân nghênh đón áp lực ngày càng nặng nề bò hướng phía trước. Tim y đập thình thịch như sắp nổ tung, mồ hôi nhiều như mưa, thậm chí có thể thấy bậc thang sau lưng ướt đẫm mồ hôi.
“Mệt chết lão tử, bà nội mày muốn lão tử mệt chết mà! Mồ hôi của ta, lần này sẽ ốm, nhất định ốm chắc rồi…” Thần Xung không ngừng thở hổn hển, đang bò thì đột nhiên tai nhúc nhích, cẩn thận lắng nghe, lập tức cất tiếng cười to.
“Mệt chết ngươi, dám so với lão tử, mệt chết ngươi đồ Tất Túc đáng chết!!!” Lỗ tai trời sinh dị bẩm của y nghe tới cầu thang cách nơi này khá xa truyền đến tiếng thở dốc không thua gì mình.
Hiện giờ Tất Túc cũng rất chật vật, mồ hôi không ngừng nhỏ giọt, đôi mắt như có ngọn lửa thiêu đốt. Gã so đấu với Thần Xung thật lâu, giờ phút này cắn răng điên cuồng bò lên. Gã đã mệt đến hít thở đều cảm giác ngực bị đâm xuyên, nhưng vẫn không muốn từ bỏ.
“Thần Xung, ta nhất định phải vượt qua ngươi! Ta mới là người trừ Diệp Vọng ra, mạnh nhất trong cùng thế hệ!”
Chẳng qua là càng lên trên, đặc biệt đạt tới hơn năm trăm bậc, áp lực vào buổi tối tăng lên cực kỳ khủng bố. Hai người Thần Xung và Tất Túc, nếu là ban ngày thì có thể đỡ chút, nhưng sắp tới đêm khuya thì nói là từng bước gian nan cũng không sai.
Trừ hai người này, còn lại mấy người đang cố gắng cũng giống thế. Đặc biệt là Ô Sâm, càng không ngừng cắn răng từng bước một leo lên. Gã không muốn lại bị vượt qua. Cho dù không tiến vào được mười hạng đầu, nhưng mười hai hạng đầu nhất định phải giữ vững.
Mắt thấy đêm khuya rất nhanh tiến đến, áp lực trên núi sắp đạt tới đỉnh, đã có một số người bắt đầu dừng lại. Dù sao theo lệ thường cửa Đại Thử trước đây, sáng ngày mai mới là quyết chiến cuối cùng!
Khoảnh khắc khi đêm khuya tiến đến, Thần Xung toàn thân chấn động, rõ ràng cảm nhận được áp lực đến từ đỉnh núi đạt đến trình độ khủng bố.
“Năm trăm bốn mươi bảy…năm trăm…bà nội, lão tử không so nữa! Tất Túc, ngươi muốn thứ hai thì lão tử cho ngươi! Lại so đấu thì lão tử thật mệt chết tại đây, mớ thịt trên người ta…” Thần Xung ngồi bệch tại đó, quát rống bốn phía.
“Hạng ba thì hạng ba đi, chỉ cần không rớt khỏi ba hạng đầu, lão tử không mất mặt! Dù sao Ô Sâm đã tuột lại phía sau. Tất Túc, ngươi có bản lĩnh thì đi đi, đi nhiều vài bước mệt chết mới tốt!!! Bà nội, nếu lão tử có bản lĩnh như Mặc Tô, cũng có thể đột phá, nhất định cùng ngươi…A!” Thần Xung thở gấp, dùng tay quạt gió, đang lẩm bẩm thì thân thể bỗng run lên, vãnh tai lắng nghe, biểu tình dần bị sự chấn kinh thay thể.
Tất Túc nhìn thứ hạng trong lệnh bài, nhìn Thần Xung không động đậy nữa, ngửa đầu cười to, trong mắt lộ ra âm hiểm.
“Ta mới là người trừ Diệp Vọng ra, mạnh nhất!” Gã thở dốc, lại cắn răng đi ra mấy bậc thang, khi đứng ở bậc năm trăm năm mươi ba mới ngừng lại. Gã nhìn lệnh bài một cái, vẻ mặt đắc ý chợt đông lại. Gã nhìn thấy Mặc Tô rớt đến hạng hai mươi mốt, động!
Phát hiện thay đổi này còn có Ô Sâm và mọi người ở mười hạng đầu trừ Diệp Vọng ra. Bọn họ lần lượt trông thấy, Mặc Tô đó, động!!!
Cùng lúc đó, bên dưới, phía ngoài, trên quảng trường dấy lên gió lốc quét ngang trời đất.
Tất cả mọi người, Man Công Ô Long bộ lạc, thủ lĩnh mỗi một bộ lạc, thậm chí là tộc trưởng Hắc Sơn bộ lạc từ đầu tới cuối không thèm nhìn, cũng lập tức chăm chú xem.
Vô số ánh mắt, Lôi Thần, Ô Lạp, Bạch Linh, Tư Không, Bắc Lăng, còn có thí sinh ở sau hạng hai mươi từ bỏ thi đấu, tất cả đều ngừng hô hấp nhìn chín pho tượng một cái tên giống nhau.
A Công Mặc Tang hai mắt sáng ngời, nhìn thứ hạng trên pho tượng, tia sáng trong mắt ngày càng mạnh. Kinh Nam ở bên cạnh giờ phút này không phải vẻ mặt bình thản mà là con ngươi co rút, xem xét.
Tô Minh, động!
Đêm khuya thuộc về hắn, có ánh trăng vuốt ve, hắn chậm rãi đứng lên. Sợi máu trong người bị hắn tỉ mỉ khống chế chỉ còn mười lăm sợi, biến mất.
Hắn ngẩng đầu lên, nhìn trăng treo trên trời, trong mắt Tô Minh dần có bóng trăng đỏ. Sợi tóc bị dây cỏ cột dưới ánh trăng không gió tự bay. Tô Minh hít sâu, nâng lên tay phải tháo xuống dây cột, khiến sợi tóc xõa ra. Hắn mạnh nâng lên chân phải, đạp xuống bậc thang thứ ba trăm bảy mươi hai.
Khoảnh khắc chân đạp xuống, trong người Tô Minh bùng nổ ra toàn bộ sợi máu. Lần đầu tiên hắn tại đây phát huy tốc độ mạnh nhất hiện nay!!!
Vầng sáng đỏ tán đi, cả người Tô Minh như bóng đỏ chớp mắt vụt qua!
Ba trăm bảy mươi hai bậc, ba trăm chín mươi ba bậc, bốn trăm hai mươi bốn bậc, bốn trăm bốn mươi tám bậc, bốn trăm bảy mươi mốt bậc…
Nhanh chóng, dưới đêm trăng, như bão tố quét ngang, khiến dù là trên núi hay bên dưới quảng trường, những người chú ý tình cảnh này đều biến tĩnh lặng….
---o0o---