Đó là một hồn nhu nhược, một hồn mất đi tâm trí mê man bay trên mặt đất nhiều năm.
Cô không có mục đích phiêu đãng, không biết điểm cuối tại đâu.
Bóng dáng cô mắt thường không thấy, chỉ có thần thức mới thấy khuôn mặt xinh đẹp của cô, thấy hồn cô mê man. Cô mặc áo trắng u hồn phiêu đãng, bên người có nhiều hồn giống cô, dường như không thấy đối phương, chỉ bay thành đàn. Cô vốn không có ký ức, quên mình chết đi thế nào, quên tại sao mình biến thành như vậy, chỉ mơ hồ nhớ dường như mình đang tìm cái gì. Nhưng rốt cuộc tìm cái gì, cô không nghĩ ra được.
Bay mãi, một lần lại một lần tìm kiếm, đang tìm hướng quê nhà ư? Đang tìm ấm áp trong đời ư? Đang tìm tông môn sao? Cô, là túc nữ.
Lấy thân phận như cô vốn nên rời đi vào biến cố mười lăm năm trước, thân phận như cô đến từ tiên tộc, nơi này không thuộc về cô, cô vốn nên đi theo người tông môn rời khỏi Chúc Cửu Giới.
Nhưng cô xuất hiện trong thần thức Tô Minh, bộ dạng phù du hồn.
Tô Minh đứng đó, nhìn cô ở trong mười du hồn mắt thường không thấy nhưng thần thức thấy rõ, nhìn mặt cô tái nhợt, hồn thân bay bổng và trong mắt mê man.
Đây là người tại đại hội đổ bảo Thiên Lam Mộng cúi đầu, Thu Hải bộ lạc thánh nữ Uyển Thu tránh né ánh mắt, không ai nói một câu giùm Tô Minh, cô là người duy nhất tỏ ra lo lắng.
Đối với cô gái này Tô Minh không hiểu nhiều, chỉ ở năm đó trên chiến trường Vu Man hắn thấy cô, nghe cô nói một câu Túc Mệnh. Sau đó trong ký ức Hồng La từng tiếp xúc một ít với cô gái, từ nay về sau chẳng liên quan gì đến khi gặp lại tại Chúc Cửu Giới. Hắn thậm chí không biết tên cô gái, chỉ biết có người gọi cô là...túc nữ. Một xưng hô rất kỳ lạ, túc là túc số mệnh ư? Tô Minh nhìn cô, im lặng.
Trước mặt Tô Minh, từng phù du hồn bay qua người , chúng không thấy Tô Minh, như là không thấy. Mãi đến khi bảy, tám phù du hồn lướt qua Tô Minh thì cô gái áo trắng tới gần.
Mắt cô mê man chậm rãi tới gần Tô Minh, giây phút lướt qua hắn chợt khựng lại!
Dường như cô nhận ra cái gì, quay đầu nhìn Tô Minh. Chỉ là trong mắt cô thấy một mảnh hư vô, nhưng chẳng biết tại sao cô thấy ấm áp, dường như đây là nơi cô luôn tìm kiếm.
Cô chậm rãi nâng tay lên như muốn chạm vào ấm áp đó.
Tô Minh nhìn cô, mặc kệ tay cô đặt trên người, chạm vào mặt mình.
Thật lạnh, đây là cảm giác đầu tiên của Tô Minh.
Hắn nhìn hồn cô gái vốn không có chút biểu tình nhưng giờ dần lộ nụ cười, nụ cười kia rất đẹp toát ra đơn thuần, toát ra lưu luyến khó tả.
Cô vuốt mặt Tô Minh, chậm rãi tới gần dựa vào ngực hắn, mắt khép, biểu tình thỏa mãn, dường như cô tìm rất lâu rồi giờ rốt cuộc tìm đến nơi thuộc về mình.
Cô là túc nữ, túc tức thuộc về Túc Mệnh.
Mười lăm năm trước cô vốn có thể rời đi nhưng không có, cô chọn ở lại. Thế giới bên ngoài không có Túc Mệnh, vậy cô không còn là túc nữ. Chỉ tại đây, có Túc Mệnh ở cô mới là túc nữ thuộc về Túc Mệnh.
Từ khi cô còn nhỏ đến lớn, tính cách yếu đuối bởi vì một cái tên mà thay đổi. Dù cô chỉ là một trong rất nhiều túc nữ, nhưng cô từ tiên tộc giáng xuống, mục đích duy nhất là chính mắt thấy Túc Mệnh.
Vậy nên cô không đi, vậy nên tìm kiếm mấy năm, trong đêm mưa đó cô trở thành phù du, dù đã thành hồn, dù quên hết mọi thứ, mất đi tâm trí nhưng cô vẫn đang tìm kiếm, không ngừng tìm.
Tô Minh nhìn hồn cô gái trước mắt, cảm nhận cô lưu luyến. Hắn đứng đó, từ ban ngày đến đêm khuya.
Mơ hồ trong đầu hắn trí nhớ hiện ra cảm xúc trước kia không tồn tại.
Đó là đêm vô tận, rất lạnh lẽo, cô độc và cô đơn trở thành vĩnh hằng, là đêm mất đi giọng nói muội muội không biết qua bao lâu.
Hắn vẫn nằm đó, đối với mọi thứ bên ngoài hắn cảm giác được nhưng chết lặng, quên đi.
Mãi đến khi thanh âm mang theo non nớt và rụt rè, yếu ớt thì thầm bên cạnh hắn.
“Chào đại ca ca, ta...ta họ Bạch, là bạch của màu trắng, ta, ta tên Linh nhi, đến từ Tàng Long tông."
“Đại ca ca, ngươi là Túc Mệnh ư? Túc Mệnh có nghĩa gì? Tại sao bọn họ gọi ngươi là Túc Mệnh?"
“Đại ca ca, ta nhớ nhà, ta không muốn ở đây. Ngươi nhớ nhà không? Nhà ngươi ở đâu? Ta nói nha, trong nhà ta đẹp lắm, ta còn có một đệ đệ, nhưng đã lâu rồi không thấy nó."
“Đại ca ca, Mặc gia gia nói ta có thể giống người khác trở thành túc nữ, nhưng ta không muốn giống như họ. Ta muốn sau này trở thành túc nữ chỉ thuộc về ngươi, mặc kệ sau này ngươi ở đâu ta đều luôn bên cạnh ngươi."
“Đại ca ca, ta muốn...nhìn ngươi thức tỉnh, ta sẽ đi tìm ngươi, ngươi sẽ nhớ được ta không?"
Ký ức bóng tối chậm rãi tán đi, lộ ra trước mặt Tô Minh là bầu trời Chúc Cửu Âm hỗn độn, động đất, còn có trong đêm tối từ phía xa từng cột sáng liên tiếp trời đất.
Tô Minh cúi đầu nhìn cô gái trong ngực, cô nhắm mắt như đã ngủ say, nụ cười thỏa mãn ngọt ngào.
"Bạch...linh...” Mắt Tô Minh dần tràn đầy đau thương, hắn bỗng hiểu thứ gì nhưng vẫn có chút mơ hồ.
Im lặng thật lâu sau, Tô Minh trong chua xót thả lỏng tay, tuy nhiên hồn cô gái bắt chặt hắn không thả, dù bắt hụt cũng không muốn thả lỏng. Mãi đến khi Tô Minh bỏ cô vào túi trữ vật, mãi đến khi Tô Minh đi đến Vu thành trở thành phế tích, tìm đến hồn A Hổ, cũng dùng cách tương tự lấy đi. Một mình hắn ở trong trời đêm đi hướng sơn cốc Mệnh tộc.
Lúc sáng sớm Tô Minh trở lại sơn cốc Mệnh tộc, đứng trên sơn cốc hắn nhìn mấy trăm Mệnh tộc trước mắt, bỗng không chia rõ những người này là sống hay chết.
Hắn ngồi xuống, nhìn bầu trời, mê man.
Mặt trời mọc trời lặng, một ngày lại một ngày trôi qua, Tô Minh ngồi đó không có đáp án.
'Có lẽ tất cả đáp án chỉ khi cuối cùng rời đi mới biết được.’ Khi đêm thứ ba buôn xuống, Tô Minh mở mắt ra.
'Nơi này giới linh thức tỉnh, trong thời gian ngắn sẽ nghiêng trời lệch đất, vậy trước khi đi mình còn có một nơi nghi ngờ, Vạn lê Sơn.' Mắt Tô Minh ngưng tụ, đè nén chấn động và mờ mịt hành trình Âm Linh tộc. Hắn đứng dậy nhìn phương xa trong bóng đêm.
Thật lâu sau Tô Minh hóa thành cầu vồng biến mất trong bóng đêm. Hắn mở thần thức hướng tới nơi Bức Thánh tộc lao nhanh. Chỗ đó là trạm dừng cuối cùng tại Chúc Cửu Giới của hắn, tìm hiểu tại sao Huyết Hỏa Trùng Trùng tồn tại, tìm hiểu thuật Hỏa Man trong ký ức vì sao xuất hiện tại đây, tìm hiểu trong ký ức của hắn chỗ lệch lạc. Còn có cái tên Vạn lê Sơn khiến hắn quen thuộc là tại sao. Trong lòng Tô Minh có đáp án, lần này đi là muốn xác định.
Tô Minh lao nhanh trên trời, thần thức nhiều lần tỏa ra nhưng không có hơi thở Cơ Vân Hải. Cơ Vân Hải hóa thành con rối, tự biến mất không tìm thấy.
Đến khi bình minh đến trước mặt Tô Minh xuất hiện chỗ Bức Thánh tộc, hắn vẫn không tìm thấy dao động đến từ Cơ Vân Hải.
Ở trước mặt Tô Minh là mặt đất tràn đầy vô số khe hở. Từng cái khe sâu không đo được, có khí lạnh khuếch tán ra, lan tràn bốn phía. Đặc biệt ở mặt đất phương xa có vị trí là điểm giao thác của tất cả khe rãnh. Tại đó không có hố sâu, không có nhiều khe rãnh mà tồn tại một ngọn núi!
Ngọn núi cao ngất đâm mây, đen thui tỏa ra khí lạnh lẽo!
Núi này không tồn tại ở mười lăm năm trước, như là chui ra từ mặt đất, sừng sững đứng trong cõi đời!
Giây phút Tô Minh tới gần đây thì trong bóng đêm, hắn thấy trong vô số khe đen quanh mặt đất bỗng xuất hiện vô số đôi mắt lạnh lùng.
Từng đôi mắt ở trong bóng tối chớp lóe nhìn mình, chẳng những trong khe tràn ngập đôi mắt mà ở ngọn núi cao hắn cũng cảm nhận nhiều ánh mắt đều tập trung trên người mình.
Lạnh lùng, vô tình, khát máu, vân vân, những đôi mắt ẩn chứa ý nghĩa hiện ra khiến người thấy mà chấn động tinh thần.
Nhưng Tô Minh không có, hắn lặng lẽ tiến tới trước. Mục tiêu của hắn chỉ có một, chính là ngọn núi kia, ngọn núi tại Bức Thánh tộc bị gọi là Vạn lê Sơn!
Theo Tô Minh tới gần, một tiếng rít sắc nhọn bỗng vang vọng trong mặt đất. Đây không phải giọng một Bức Thánh tộc mà tất cả tộc nhân Bức Thánh tộc cùng phát ra tiếng gào.
Thanh âm như sóng âm có khí thế kinh thiên động địa, dấy lên thì khiến bình minh trên trời như sắp lùi đi, tuy nhiên nó không thể khiến bước chân Tô Minh có chút tạm dừng.
Thanh âm vang vọng thì truyền ra tiếng vỗ cánh dữ dội. Chỉ thấy trong bóng đêm từng đôi mắt chớp lóe nhanh chóng tới gần, hóa thành vô số tộc nhân Bức Thánh tộc!
Khoảnh khắc những tộc nhân Bức Thánh tộc xông hướng Tô Minh thì bỗnng hiên, một giọng tang thương chậm rãi phát ra từ đỉnh núi.
“Tộc nhân Bức Thánh tộc cung phụng ta, đừng ồn ào, đây là khách của ta, ta đợi hắn đã rất lâu, rất lâu."
Theo giọng nói vang vọng, những tộc nhân Bức Thánh tộc sắp vọt ra đều không phát ra âm thanh nữa mà trở lại khe sâu thẳm, ngay cả đôi mắt chớp lóe cũng chậm rãi tắt đi, khiến mặt đất lại rơi vào hắc ám.