“Tử Yên cô nương, Hoa ta không lớn hơn cô bao nhiêu, chúng ta nên kết bạn ngang hàng thì tốt hơn. Cô có thể kêu ta là Hoa sư huynh.” Nhị sư huynh nói, mặt hạ thấp xuống, giữ động tác ngiêng đầu nhìn Tử Yên.
Ánh mắt nhu hòa, trên mặt là nụ cười như gió xuân. Vốn khuôn mặt Nhị sư huynh đã không bình thường, thêm vào nụ cười rất có sức mạnh thân thiết, bây giờ giữ động tác như vậy, nụ cười dưới ánh nắng, có trời xanh mây trắng làm bối cảnh, hoa cỏ làm điểm xuyết, có sức hấp dẫn khó miêu tả.
Tử Yên cau chân mày thanh, lại lùi vài bước, cảnh giác nhìn người đàn ông trước mắt.
“Tử Yên cô nương, nghe nói cô đang tìm tam sư đệ của ta, việc này ta hiểu đôi chút…” Nhị sư huynh nhìn Tử Yên, chợt ngừng lời.
Tử Yên nhướng mày, không lên tiếng.
“Ta cảm thấy rất có lỗi vì việc này, cũng căm hận hành vi như vậy. Tử Yên cô nương cứ yên tâm, cô không tìm thấy Hổ Tử thì ta có thể giúp cô tìm, nhất định phải bắt được hắn!”
“Nói thật không?” Tử Yên vẻ mặt nghi ngờ.
“Đương nhiên là thật, Tử Yên hãy yên tâm đi, ta mang cô đi tìm hắn ngay. Ta ghét nhất là hành vi như vậy, tuyệt đối không làm ra chuyện như vậy.” Nhị sư huynh ho khan, vẻ mặt uy nghiêm.
“Nhưng mà, Tử Yên cô nương, tam sư đệ của ta cũng rất đáng thương. Hắn từ nhỏ là cô nhi, kỳ thật hắn đi…tuần tra là vì, chắc cô cũng hiểu, ai. Đứa nhỏ từ nhỏ không có tình thương của phụ mẫu, ta tựa như ca ca và phụ thân của hắn, hy vọng Tử Yên cô nương có thể tha thứ cho đứa trẻ này.” Nhị sư huynh khẽ thở dài, giữ động tác chắp tay sau lưng, chỉ hơi nhúc nhích bước chân, để ánh nắng luôn chiếu vào nửa bên mặt mình.
Tử Yên ngây ra. Cô không biết gì về Hổ Tử, giờ nghe nói như thế thì do dự. Nếu lời này là Hổ Tử nói ra thì cô tuyệt đối không tin. Nhưng người trước mắt mạnh cỡ nào thì khi ấy cô tận mắt thấy rồi. Cường giả có tu vi thần bí như vậy, lại nói ra lời này, khiến cô hơi tin tưởng.
“Ta như là ca ca, như là phụ thân hắn, con trẻ làm sai chuyện thì ta nên chịu trách nhiệm! Tử Yên cô nương, cô…đừng làm khó nó!” Nhị sư huynh nhìn Tử Yên, vẻ mặt cực kỳ chân thành.
“Đứa trẻ?” Tử Yên do dự một lúc, mở miệng hỏi.
“Đương nhiên là dứa trẻ rồi, cô đừng nhìn hắn cao to kỳ thật vẫn chỉ là đứa con nít.” Nhị sư huynh không chút chần chờ nghiêm giọng nói.
“Cái này…” Tử Yên do dự. Cô nhìn người đàn ông trước mắt, vẻ mặt và biểu tình không có dấu hiệu giả dối, đặc biệt là bây giờ cô nhìn chăm chú, ngược lại cảm thấy sự ôn hòa dưới ánh nắng mang đến cảm giác không nói nên lời, khiến người bất giác tin tưởng.
“Cho nên, Tử Yên cô nương, cô và ta là người cùng thế hệ, đừng làm khó vãn bối, hắn sai lầm thì để ta gánh chịu, cô muốn trừng phạt thế nào thì cứ hướng về ta!” Nhị sư huynh vung tay áo, thay đổi vị trí, khiến ánh nắng lại rơi bên mặt, nhìn chăm chú Tử Yên.
Tử Yên im lặng giây lát, lắc đầu.
“Thôi, hắn cũng đáng thương, ta có thể hiểu hành vi của hắn, việc này cứ như thế đi. Nhị sư thúc…”
“Hoa sư huynh!” Nhị sư huynh nghiêm túc sửa đúng.
“…Hoa sư huynh, khoảng thời gian này Tử Yên đã quấy rầy nhiều, xin phép rời đi.” Tử Yên ngừng một lát, nhẹ giọng nói.
“Tử Yên cô nương!” Vẻ mặt của Nhị sư huynh càng nghiêm túc hơn.
“Hắn sai lầm, ta nói rồi, để ta gánh vác. Như vậy đi, ta theo cô đi Thất Phong, phạt mình bảo vệ cô ba năm, dùng ba năm này trả nợ sai lầm của Hổ Tử.” Nhị sư huynh nói xong thở dài, biểu tình nhu hòa và ngôn ngữ kiên quyết, nếu Hổ Tử có mặt thì cũng có lẽ…vẻn vẹn là có lẽ, rất cảm động?
“Hoa sư huynh…này, thật sự không cần.” Tử Yên có chút chịu không nổi nhiệt tình, lùi vài bước.
“Ba năm không đủ? Vậy được, mười năm, ta nguyện trách phạt mình mười năm đi Thất Phong bảo vệ cô.” Nhị sư huynh định tiến lên một bước nhưng chần chờ chốc lát, không bước ra. Bởi vì cách một bước ánh nắng không sáng bằng nơi này.
“Ai dà, thật là không cần mà!” Tử Yên sốt ruột nói, sự nhiệt tình của Nhị sư huynh Tô Minh thật khiến cô thấy sợ.
“Tử Yên cô nương, thật ra…” Nhị sư huynh nhìn Tử Yên, vẻ mặt trầm trọng.
“Kỳ thật khi đó trong số người thấy cô thì cũng có ta, cho nên cô phải nhận xin lỗi của ta!”
Tử Yên nghe vậy thì ngây ra, sau đó cười khổ.
“Hoa sư huynh, xin đừng đùa, ta biết không có huynh. Ai da, việc này cứ thế đi, ta đi trước!” Tử Yên nói rồi vội vàng lùi tới bậc thang, định mau chóng rời khỏi đây.
Cô cảm thấy ở lại đây thì toàn thân đều khó chịu.
“Tử Yên cô nương, thật sự có ta!” Thấy Tử Yên định đi, Nhị sư huynh tiến lên mấy bước.
“Cứ vậy đi, ta đi đây…” Tử Yên không quay đầu lại, rất chật vật nhanh chóng thuận theo bậc thang xuống núi. Xem bộ dạng thì nếu Nhị sư huynh đuổi theo chắc chắn cô sẽ bay lên trời trốn mất.
“Không được!” Nhị sư huynh sải một bước lập tức xuất hiện trước mặt Tử Yên chạy nhanh.
“Tử Yên cô nương rộng lượng nhưng sao Hoa ta là người không biết đúng sai chứ? Nếu cô đã không nhận xin lỗi của ta vậy phải nhận ba hứa hẹn, Tử Yên cô nương có thể tùy thời đến kiếm Hoa ta.” Nhị sư huynh nghiêm túc nói.
“Được được, ta nhớ rồi, Hoa sư huynh, ta đi trước, không cần tiễn, không cần tiễn…” Tử Yên vội gật đầu nhanh chóng bay lên, vòng qua Nhị sư huynh bay nhanh tới phương xa, chớp mắt đã không thấy bóng dáng.
Ngay lúc Tử Yên bị nhiệt tình của Nhị sư huynh hù dọa, không để ý Hàn Thương Tử còn ở đây chật vật rời đi, thì ngoài động phủ Tô Minh, tay phải Tô Minh vẽ xuống bút cuối cùng trên bàn vẽ.
Bức họa hoàn thành, khi Tô Minh đưa bàn vẽ cho Hàn Thương Tử. Cô nhìn bàn vẽ, giây lát hoảng hốt. Thật lâu sau, cô đặt bàn vẽ xuống, nhìn Tô Minh một cái, vẻ mặt bình tĩnh xoay người, hóa thành cầu vồng bay đi.
Trên bàn vẽ là một mảnh trống rỗng.
Người có thể nhìn thấy thì chắc chắn sẽ thấy. Người không nhìn thấy, có miễn cưỡng thì rốt cuộc vẫn không thể thấy.
Tô Minh không biết Hàn Thương Tử có thấy bức tranh hay không. Hắn nhìn bóng dáng Hàn Thương Tử rời đi, hai mắt khép thật lâu sau, khi lần nữa mở ra thì trong mắt vẫn bình tĩnh như nước.
Lặng lẽ cầm lấy bản vẽ, Tô Minh lại chìm đắm vào mô phỏng một kiếm của Tư Mã Tín. Mỗi lần phỏng theo thì hắn sẽ cảm ngộ một ít. Tích lũy từng chút một, dần cảm nhận thiên uy một bút khi đó mình vung ra.
Ba ngày sau, Hổ Tử lặng lẽ chui ra khỏi chỗ nấp. Thấy Tử Yên không để ý mình nữa thì lại đắc ý, cả ngày ở trong động phủ uống rượu vừa lầm bầm vừa loay hoay một ít băng khối, tổ hợp chúng cùng một chỗ, còn thỉnh thoảng phát ra từng tiếng cười quái dị.
Nhị sư huynh vẫn giống như trước kia, loay hoay hoa cỏ. Nhưng y có thêm yêu thích mới, đó là ở ban ngày tại chỗ rực rỡ ánh nắng nhất, tìm góc độ để ánh nắng chiếu vào bên mặt, dường như rất hài lòng cử động này.
Còn về sư tôn Thiên Tà Tử thì cũng vậy. Khi Tử Yên không còn tới Cửu Phong nữa ông bước ra ngoài, mỗi sáng sớm mọi người Cửu Phong đều có thể nghe thấy đỉnh núi truyền đến từng tiếng hú dài.
Tiếng hú như sấm đánh đùng đùng. Trong tiếng rống Thiên Tà Tử sẽ bay ra ngoài, hướng tới các phương khác nhau, không biết làm những chuyện gì, thường tới tận trưa mới về.
Thời gian lâu, Tô Minh phát hiện sở thích của sư tôn.
Cùng lúc đó, theo thời gian trôi qua, lại một tháng sau, Tô Minh phát hiện sư tôn Thiên Tà Tử có sở thích độc đáo khác!
Nói đến sở thích này thì là Nhị sư huynh nói và Tô Minh tự mình quan sát mới biết được.
“Ngươi xem, hôm nay sư tôn mặc đồ trắng, chắc là sẽ bay hướng bắc.” Trên bình đài ngoài động phủ Tô Minh, Nhị sư huynh ngồi đó, Tô Minh ngồi cạnh. Bây giờ Nhị sư huynh ngẩng đầu nhìn ngọn núi, cảm thán nói.
Theo lời nói thốt ra, ngọn núi truyền đến tiếng rống vang dội, chỉ thấy Thiên Tà Tử mặc đồ trắng bay lên thẳng hướng phương bắc.
“Sáng sớm nếu tinh thần sư tôn tốt thì sẽ như vậy, tiểu sư đệ nên tập quen đi.”
“Hôm nay sư tôn mặc đồ đỏ, chắc sẽ bay hướng tây.”
“Hôm nay sư tôn mặc đồ đen, nhất định là bay phía nam…” Bên cạnh Nhị sư huynh còn ngồi Hổ Tử, gã cầm bình rượu, một buổi sáng ngày nào đó, không thèm nhìn bầu trời, lầm bầm.
Quả nhiên, trên ngọn núi, Thiên Tà Tử mặc đồ đỏ bay thẳng hướng nam.
“Hôm nay sư tôn mặc là đồ xanh, đội mũ rơm xanh, ngươi xem, tâm tình lúc này của ông ấy không tốt, sẽ bay hướng đông…” Nhị sư huynh không ngẩng đầu, tay cầm cọng cỏ xanh, nhẹ giọng nói.
Tô Minh ngồi vẽ một kiếm của Tư Mã Tín, nghe thế thì phản xạ ngẩng đầu nhìn, biểu tình ngơ ngác.
Trong tiếng rống trên đỉnh núi, Thiên Tà Tử mặc đồ xanh, đội mũ rơm xanh, đạp không bay lên, bay về phía…bắc.
Hình ảnh này lập tức khiến Hổ Tử đang uống rượu ngây ra, dụi mắt.
“Không đúng, sao sư phụ bay hướng bắc chứ?”
Nhị sư huynh cũng ngẩng đầu lên, biểu tình đột nhiên biến nghiêm trọng.
“Sư tôn, có vấn đề!”
Tử Xa ngồi xếp bằng phía không xa, trong khoảng thời gian này đã hiểu nhiều hơn về Cửu Phong kỳ lạ. Bây giờ gã nghe họ nói thế, đặc biệt nhìn biểu tình của Nhị sư huynh, Tam sư huynh Tô Minh biến đổi, tim lập tức đập nhanh. Gã lờ mờ cảm thấy dường như mình phát hiện bí mật gì đó.
Ngay lúc này, chỉ thấy trên bầu trời, Thiên Tà Tử mặc đồ xanh đang bay hướng bắc thì đột nhiên ngừng lại, khựng giữa không trung một lúc như là lầm bầm vài câu, quay đầu, bay hướng đông.
Hổ Tử trợn trắng mắt, cầm rượu uống tiếp, dường như rất bất mãn hành động của Thiên Tà Tử.
Tô Minh nhíu mày nhìn Nhị sư huynh. Hắn thấy trong mắt Nhị sư huynh có sự nghiêm trọng hiếm thấy.
“Lần trước sư tôn xuất hiện sai lầm như vậy, ta nhớ là mười lăm năm trước…trừ phi, tử y lại sắp xuất hiện ư…” Nhị sư huynh hít sâu, nhìn Tô Minh và Hổ Tử.
“Tử y?” Tô Minh cũng nhìn hướng Nhị sư huynh.