Lúc ông lão Vu tộc nói chuyện thì không ngừng rút lui, mãi tới khi lui đến bên cạnh sáu tộc nhân của lão thì mới mạnh đạp vài cước, đá tỉnh mấy tên hôn mê, vội vàng chắp tay dẫn theo chúng rời đi.
Sáu tộc nhân mặt tái nhợt, đối với sơn mạch Tô Minh ở tràn ngập cảm giác kính sợ và bí ẩn. Đi theo ông lão chạy nhanh, từng tên trong lòng đầy sợ hãi.
Mãi đến khi trở về bộ lạc thì một gã đàn ông trong đó do dự một lúc, nhỏ giọng nói.
“A Công, làm sao đây? Có cần thỉnh tượng Vu Tổ gia ra tay không?”
“Hừ hừ, thằng nhóc chỉ biết giả chết, làm sao hả, ngươi còn nói!? Tượng Tổ Công còn có uy lực một lần, đây là để chấn nhiếp Hắc Hạc!” Ông lão xấu xí trừng mắt, xoay người nâng tay mạnh vỗ vào đầu gã đàn ông.
“Nói cho ngươi, Nhiếp Hồn Ương Vu này không thể khinh thường. Người này mới chỉ là triển khai thần thông mà đã có thanh thế như vậy. Dù ta liều mạng ra tay thì có tác dụng gì? Người ta là Nhiếp Hồn, thuộc về người bên ngoài đến đi tự do, lão tử không nắm chắc giết chết được. Hơn nữa nếu lão tử thua thì đám nhóc các ngươi chẳng phải là xong rồi? Người trong bộ lạc sẽ ra sao đây? Coi như lão tử may mắn thắng, người ta chạy trốn tìm cơ hội trở về trả thù, bộ lạc chúng ta lại không thể rời đi, cuộc mua bán này không có lợi.” Ông lão vuốt râu, bây giờ lão không có sự ngờ nghệch trước đó, mắt lóe tia gian xảo.
“Lý do mới nãy lão tử nịnh nọt như vậy, lộ ra vẻ kinh sợ cung kính thì mới tránh cho sự việc đối với chúng ta là trứng chọi đá, cái này gọi là co được giãn được!” Mắt ông lão chớp lóe nhìn vị trí chính đông.
“Xem bộ dáng của người này chắc không phải lão già Hắc Hạc mời đến. Cứ nhìn coi, lão già Hắc Hạc tính tình nóng nảy không như lão tử co được giãn được, nói không chừng đây là chuyện tốt!” Ông lão cười cười, sau đó nghiêm túc vỗ đầu mấy tộc nhân.
“Về nhà! Các ngươi nhớ kỹ, sau này không có lệnh của ta thì không được bước vào ba ngàn…năm ngàn mét sơn mạch!”
Sau khi ông lão Vu tộc Bạch Ngưu bộ lạc rời đi, Tô Minh ở trong động phủ của mình yên tĩnh vài ngày, không có ai quấy rầy. Cả ngày Tô Minh chìm đắm trong tu hành, thời gian rảnh thì đêm ngắm trăng trên trời, tu luyện huyết hỏa trùng trùng.
Ban ngày trừ quan sát dược đỉnh và xem xét trạng thái thân thể ông lão Man tộc ra, Tô Minh còn chuyên môn dùng mấy phòng đá dẫn lực lượng thiên địa đậm đặc đến, lại từ gần đó lấy một ít bùn đất gieo trồng thảo dược. Trừ điều đó ra, thời gian còn lại Tô Minh tập trung vào dò tìm truyền thừa tinh Phong Man và Lôi Man, cảm nhận phong chi sơ và lôi chi nguyên trong người, tìm cách có thể thi triển thuật thần thông của Phong Man và Lôi Man.
Tại nơi hẻo lánh Vu tộc này, Tô Minh chìm đắm trong thế giới của mình, quên mất đại chiến Vu Man còn đang tiến hành, quên đi tai biến Đông Hoang. Trong đầu hắn chỉ tồn tại duy nhất là trong ba năm khiến tu vi tăng mạnh phạm vi lớn.
Chỉ như vậy mới có thể khi gặp gỡ tiên giáng trần tìm ra bí mật hai chữ Túc Mệnh.
Nhưng ngày yên tĩnh ngắn chẳng tày gang. Bảy ngày sau, Tô Minh từ ngồi xếp bằng mở mắt ra, trong tay hắn cầm truyền thừa tinh Phong Man, ngẩng đầu nhìn Hỏa Vượn không xa.
“Đuổi chúng đi đi.”
Hỏa Vượn biểu tình hưng phấn, vỗ ngực, xách cây gậy, hóa thành vệt sáng đỏ biến mất. Không lâu sau Hỏa Vượn vẻ mặt thỏa mãn trở về, vung tay múa chân với Tô Minh nửa ngày.
“Được rồi, nếu gặp kẻ xâm nhập ngươi có thể tự phán định. Ba lần đầu thì đừng hại người, nếu lần thứ tư còn có kẻ bước vào thì ngươi có thể giết.” Tô Minh hơi trầm ngâm sau gật đầu, tiếp tục chìm đắm trong lĩnh ngộ phong và lôi.
Hỏa Vượn càng hưng phấn hơn, nhoáng người lên chạy ra ngoài.
Trong mấy ngày nay luôn có Vu nhân tụm năm tụm ba đến, ở bên ngoài quan sát. Tóc những người này đa số cắm lông chim đen, hoàn toàn khác với Bạch Ngưu bộ lạc. Trong đó có một số kẻ quan sát xong xâm nhập vào ba ngàn mét, bị Hỏa Vượn đột nhiên xuất hiện rít gào múa may cây gậy. Những Vu nhân này đa số là Sơ Vu, dù biết chút thuật pháp thần thông nhưng tốc độ của Hỏa Vượn thường là chớp mắt đã tới gần. Người nào bị nó tới gần đều sẽ trong tiếng nổ người bắn ngược, bị cây gậy đánh bay ra xa xa.
Mấy lần sau, Vu nhân đầu cắm cọng lông ít đi nhiều, đến cuối cùng không còn thấy nữa, dường như biết không thể xâm nhập nên từ bỏ.
Mãi đến khi Tô Minh cư trú trong động phủ nửa tháng, ngày hôm nay vị trí chính đông, có ba vệt sáng xé gió lao đến. Dẫn đầu là một người đàn ông trung niên. Người này thân thể cực kỳ cao to, mắt sáng ngời, hai người sau lưng đều là ông lão. Ba người cách sơn mạch Tô Minh ở một vạn mét, từ trên trời đáp xuống mặt đất, nhìn sơn mạch phía xa nguy nga.
“Tộc trưởng, đằng trước ngoài bảy ngàn mét là giới hạn. Lúc trước vài lần chỉ cần tộc nhân chúng ta vượt qua thì con khỉ sẽ bỗng dưng xuất hiện, tuy không giết người nhưng ra tay ngày càng độc ác, cuối cùng một lần tộc nhân bị trúng đòn đứt hết gân cốt. Xem tình hình dường như nếu xâm nhập thêm thì nó sẽ giết.” Một ông lão sau lưng người đàn ông trầm giọng nói.
“Bạch Ngưu bộ lạc có thể chịu đựng được, do đó thấy được người chiếm cứ nơi đây không phải kẻ tầm thường. Đặc biệt là nửa tháng trước trời đất biến đổi, chúng ta ở trong bộ lạc thấy rõ ràng. Người này, theo lão phu thì nên chờ Vu Công trở về rồi tính đi.” Một ông lão chần chờ một lát, nhỏ giọng nói.
“Không sai, Vu Công đi ra ngoài đã một tháng, lúc trước khi lão nhân gia đi có nói khoảng một tháng sau sẽ trở về. Vu Công đi là mời Cơ phu nhân đến giúp diệt Bạch Ngưu bộ lạc, chúng ta không kém vài ngày này.”
Hai ông lão khuyên nhủ nhưng người đàn ông trung niên chính giữa im lặng một lúc thì lắc đầu.
“Vu Công cầm hết tài sản của Hắc Hạc bộ lạc ta cũng không có nắm chắc mời được Cơ phu nhân ở Dược Mã Phong. May là bây giờ lòng người trong Vu tộc kinh hoảng, bởi vì chiến tranh kéo dài vật tư thiếu hụt, cho nên Vu Công mới có quyết tâm đi mời Cơ phu nhân ra tay. Nhưng chỉ có thể ra tay một lần mà thôi. Một lần này chúng phải dùng ở trên người Bạch Qua Bạch Ngưu bộ lạc. Nếu để Cơ phu nhân ra tay hai lần thì chúng ta trả giá không nổi, dù là lấy ra từ chiến lợi phẩm của Bạch Ngưu bộ lạc, nhưng nếu vậy thì dù không còn Bạch Ngưu bộ lạc thì chúng ta cũng không có lợi. Người này rốt cuộc có tu vi gì, chúng ta còn chưa biết. Nửa tháng trước dù thanh thế lớn, nhưng thế nào cũng phải thử xem, xem coi thực lực chân chính của người này. Nếu không Vu Công trở về chúng ta không thể ăn nói. Huống chi lấy tu vi Chiến Vu Ương Vu của ta, dù không thắng được nhưng muốn trong thời gian ngắn giết ta cũng rất khó. Trừ phi hắn là Hậu Vu hoặc có con rối Nhiếp Hồn cường đại bất tử, nếu không thì ta vẫn có thể thăm dò ra thực lực được. Hai người các ngươi đừng bước vào cấm địa, ở bên ngoài cẩn thận quan sát. Ý ta đã quyết rồi!” Người đàn ông cậm rãi nói, mắt có chiến ý. Trong người truyền ra tiếng bóc bóc, nguyên thân hình gã phình ra, tựa như ngọn đồi. Gã bước đi nhanh, từng bước một tiến tới trước.
Mỗi bước đạp xuống thì mặt đất như run lên, có sát khí từ người khuếch tán ra ngoài, ở dưới chân hình thành trùng kích quét mặt đất, dấy lên tro bụi.
Tốc độ đến cuối cùng thành tiếng xé gió, dung hợp với động đất ngưng tụ ra thanh thế lao tới sơn mạch Tô Minh ở.
Sáu ngàn mét, năm ngàn mét, bốn ngàn mét…ba ngàn mét!
Người đàn ông như gió lốc quét qua. Khi gã tới lằn ranh ba ngàn mét thì không chút ngừng lại, mạnh đạp vào trong. Khi gã đạp chân xuống thì có tiếng thét gào truyền đến. Chỉ thấy có bóng lửa đỏ hiện ra, cùng lúc đó là tiếng rạch phá không khí sắc nhọn hướng tới người đàn ông.
Đó là một cây gậy!
Người đàn ông mắt chợt lóe, hừ lạnh, không trốn tránh, nắm đấm tay phải đánh hướng cây gậy. Khoảnh khắc va chạm, tiếng nổ vang vọng, cây gậy bị bắn ngược, ngay cả Hỏa Vượn cũng bị nắm đấm đánh lui.
Người đàn ông cũng chịu không nổi, người chấn động nhưng ngay sau đó sải bước đi vào ba ngàn mét.
Hỏa Vượn rít gào, nhoáng người lên lại vọt hướng người đàn ông. Tộc trưởng Hắc Hạc bộ lạc mắt lóe sát khí, đôi tay nâng lên mạnh ấn vào mặt đất.
Cái ấn này đất rung động, theo động đất ảnh hưởng bầu trời, khiến bầu trời xuất hiện sóng gợn. Tốc độ của Hỏa Vượn khựng lại.
Giây phút Hỏa Vượn khựng lại thì người đàn ông đạp không mà lên, đùi vù một tiếng quất ra, mang theo lực xung kích cường đại đá hướng Hỏa Vượn.
Lấy sự mạnh mẽ của Hỏa Vượn, một cước này nó không thèm đặt vào mắt, đang định vác gậy lại đấu với người đàn ông thì trước mặt nó không khí bỗng vặn vẹo, thân hình Tô Minh hiện ra. Có gió mạnh quét qua, Tô Minh mặc áo chòang đen, đội mặt nạ đen, tóc tung bay, đánh một đấm vào cái chân người đàn ông đá tới.
Nắm đấm ẩn chứa trong thời gian này Tô Minh lĩnh ngộ phong chi sơ, lôi chi nguyên. Bây giờ đánh ra một đấm, gió sấm sét thanh thế kinh người.
Gió khiến nắm đấm của Tô Minh nhanh mà không phá! Sấm, khiến nắm đấm của Tô Minh ẩn chứa thiên uy! Lực lượng Man Cốt trong người bùng phát. Thậm chí khi nắm đấm Tô Minh đánh xuống, bên trong có ảo ảnh Hàm Sơn Chuông huyễn hóa ra, như nắm tay hắn biến thành Hàm Sơn Chuông!
Khoảnh khắc đụng chạm với chân của người đàn ông thì oành một tiếng vang, đùi phải người đàn ông bị gãy, mặt biến trắng bệch, hộc máu. Thân thể gã như bị gió lốc cuốn ném bay hơn mười mét, rơi ngoài giới hạn, bị hai ông lão đi theo gã đỡ lấy.
“Đừng đến quấy rầy ta, đây là cảnh cáo. Đừng buộc ta giết ngươi. Đừng buộc ta khiến người thân để tang cho ngươi. Đừng buộc bộ lạc ngươi biết mất trên đất Vu tộc!” Tô Minh đứng trước mặt Hỏa Vượn, thu tay phải lại, chậm rãi nói.