“Tử Xa, cái tên khốn kiếp nhà ngươi, uổng công từ nhỏ ngươi bị đánh tỷ tỷ đều ra mặt giúp ngươi. Nếu ngươi là đàn ông thì lập tức tìm ra Tôn Đại Hổ cho ta!” Ngoài Cửu Phong, giọng nói nghiến răng nghiến lợi của cô gái nhanh chóng truyền tới.
Chỉ thấy trên bầu trời có hai cầu vồng xẹt đến, đằng trước nhất là cô gái mặc áo vàng, mặt trái xoan, dù bây giờ vẻ mặt giận dữ nhưng vẫn rất đẹp.
Đằng sau cô đi theo một cô gái, cô gái ấy cũng rất đẹp, chẳng qua biểu tình muốn nói lại thôi, hai mắt lộ tia quái dị, cô ta chính là Hàn Thương Tử.
Tử Xa gãi đầu, vội đứng dậy nhưng không biết nên nói cái gì, lúng túng như gà mắc tóc.
“Tỳ…”
“Đừng kêu ta là tỷ, ta không có đệ đệ như ngươi!” Cô gái trừng mắt hung dữ liếc Tử Xa, sau đó ánh mắt rơi trên người Tô Minh.
“Ồ, đây chẳng phải là Tô sư thúc sao?” Cô gái cười nhạt.
Tô Minh nhức đầu. Cô gái này tên là Tử Yên, tỷ tỷ của Tử Xa, hai tháng nay nhiều lần ghé thăm. Mới đầu chỉ đi tìm Hổ Tử, gã trốn mấy lần sau bị cô bắt được, không biết hai người xảy ra chuyện gì mà từ khi đó Hổ Tử trốn kín vô cùng. Chỉ biết gã ở trong núi nhưng rất khó tìm ra chỗ núp. Chỉ có lúc bị buộc quá đáng mới rống lên, nhưng thanh âm mơ hồ khiến người khó theo tiếng tìm đến.
Thậm chí có lần chắc Hổ Tử cảm thấy tại sao mọi người đều nhìn, nhưng cô gái này cứ túm đầu mình, cho nên mới rống lời giống vừa nãy. Nhiều lần sau, lực chú ý của cô gái dần bị phân tán.
Đối với việc này thì Tô Minh chỉ có nước cười khổ, đau đầu.
Tính tình cô gái khó đoán, sau khi lực chú ý bị phân tán thì đưa ra một yêu cầu cực kỳ hoang đường với Tô Minh, nếu không làm được sẽ bị cô quấn quýt không tha.
May là Tô Minh dù sao không phải chính chủ, tránh né mấy lần sau Tử Yên lại đặt tầm mắt vào thủ phạm chính Tôn Đại Hổ.
“Cái này…Tử Yên sư điệt…” Tô Minh nhìn Tử Yên vẻ mặt tức giận, đương nhiên cũng trông thấy Hàn Thương Tử theo sau lưng, bản năng nháy mắt.
Hàn Thương Tử làm bộ không trông thấy, quay đầu nhìn hướng khác.
“Không biết Tô sư thúc có gì sai bảo tiểu nữ? Có phải chăng lúc trước nhìn chưa đủ?” Tử Yên hừ lạnh một tiếng, thân thể yêu kiều đi đến Cửu Phong. Cô đứng tại bình đài ngoài động phủ Tô Minh, có gió thổi đến phất phơ mái tóc đen, mang theo mùi hương phất vào mặt Tô Minh.
“Cái này…lần trước cô ra yêu cầu không phải ta không làm được, nhưng dù gì Hổ Tử sư thúc mới là chủ mưu nhìn cô. Nếu hắn làm được yêu cầu của cô thì tất nhiên ta cũng sẽ làm theo.” Không phải Tô Minh không giỏi ăn nói, chẳng qua từ khi tới đất Nam Thần thì hắn đã quen im lặng.
Bây giờ trên Cửu Phong, nơi đây ấm áp cho hắn cảm giác như là nhà, lúc trước tại Ô Sơn tài ăn nói lanh lợi chậm rãi tìm về một ít.
“Ngươi…” Tử Yên trừng mắt, định mở miệng thì Hàn Thương Tử ở bên cạnh ho khẽ. Tử Yên nhìn chằm chằm Tô Minh, hừ lạnh nói. “Nể mặt Phương sư muội, việc này có thể chờ sau, đợi ta tìm ra Tôn Đại Hổ!”
Tử Yên nói rồi nhoáng người lên, bắt đầu đi vòng quanh Cửu Phong.
Cửu Phong rất kỳ lạ, không có đại trận hộ sợ, ai đến có thể tùy ý đi, nhưng đó là dưới tình huống được cho phép. Nếu không được người của Cửu Phong cho phép, hậu quả đi lung tung thì giống như Tử Xa.
Chẳng qua bây giờ người cả Cửu Phong ở trước mặt Tử Yên có chút đuối lý, Thiên Tà Tử gian xảo đã sớm bế quan. Việc này không liên quan đến Đại sư huynh nên y cũng thoải mái xem kịch vui.
Còn về Nhị sư huynh hai tháng nay thường đi dạo, gieo trồng hoa cỏ, mỗi lần thấy Tử Yên đều dùng nụ cười ôn hòa như gió xuân, gật đầu với cô.
Sau khi Tử Yên đi tìm Tôn Đại Hổ núp trong Cửu Phong thì Hàn Thương Tử cũng đáp xuống đất, đứng trên bình đài. Lờ mờ thấy ra hai người sớm quen biết, lại thêm đất Thiên Hàn Tông đồn đãi một ít việc liên quan Tô Minh, bây giờ cô vội cúi đầu lùi ra sau mấy bước, rời xa nơi này.
Ngày sáng sủa, mây trắng trời trong xanh, có gió nhẹ lành lạnh thổi qua người hai người, cuốn vài sợi tóc, cũng vì nơi đây vẽ một nét mỹ lệ.
“Dường như cô đang trốn ta.” Tô Minh nhìn Phương Thương Lan, mỉm cười nói.
“Tôi không có.” Phương Thương Lan không nhìn Tô Minh mà đứng đó, ngắm phương xa, nhẹ giọng nói.
“Hai tháng nay cô theo Tử Yên sư tỷ của cô đến đây nhiều lần, đây là lần đầu một mình ở lại đây.” Trong mắt Tô Minh, thân hình Phương Thương Lan ở trong gió như là đóa tuyết liên, ẩn chứa yên tĩnh.
“Lúc trước tôi từng đến.” Phương Thương Lan nhẹ giọng nói.
“Cảm ơn cô.” Tô Minh ngồi một bên, mắt nhìn mây trắng trên trời.
“Cảm ơn tôi về cái gì?” Phương Thương Lan nghiêng đầu nhìn Tô Minh. Động tác nghiêng đầu của cô rất đẹp. Ánh nắng rơi trên khuôn mặt, có thể thấy một ít lông tơ trên mặt.
“Cảm ơn cô đã lo lắng cho ta khi Tử Xa đến, cảm ơn cô nhắc nhở khi ta đấu với Tư Mã Tín.” Tô Minh cầm lấy bàn vẽ bên cạnh, tay phải búng trên nó.
Tiếng *bóc* khe khẽ quanh quẩn, trên bàn vẽ một lớp bụi mỏng tản ra.
“Tôi biết chắc huynh đã đoán được mục đích của Tư Mã Tín, cho nên lúc trước mới không lại nhắc nhở.” Phương Thương Lan mỉm cười, nụ cười kia chứa ý nghĩa Tô Minh hiểu nhưng lại do dự.
“Man Tử sao.” Mắt Tô Minh xẹt qua tia lãnh liệt. Nếu đến tận đây mà hắn còn chưa hiểu ra mục đích của Tư Mã Tín, thì đã không phải là Tô Minh một mình trong đất Nam Thần đi đến tận hôm nay!
“Tôi không biết tiếp theo Tư Mã Tín sẽ dùng cách gì, nhưng theo tôi hiểu biết thì người này khi đã quyết định một việc tuyệt đối sẽ không từ bỏ. Huynh…nên cẩn thận chút.” Phương Thương Lan chần chờ một lúc, nhẹ giọng nói.
Nói xong tay phải nâng lên vén mái tóc bị gió thổi bay vào sau tai. Cô định quay đầu đi không muốn nhìn Tô Minh nữa. Như hắn đã nói, cô thật sự có chút trốn tránh đối phương. Bởi vì mỗi lần chạm vào ánh mắt Tô Minh thì sẽ khiến nhịp tim đập của cô bỗng nhiên tăng tốc.
“Đừng động đậy!” Tô Minh bỗng nói.
Phương Thương Lan khựng lại, nhìn Tô Minh, ánh mắt ý hỏi.
“Giữ nguyên động tác như vậy, ta vẽ một bức tranh cho cô.” Tô Minh cầm bàn vẽ, nhìn Phương Thương Lan, tay phải xẹt qua bàn vẽ.
Khuôn mặt Phương Thương Lan đỏ bừng, cắn môi nhìn Tô Minh, giữ động tác vén tóc. Quần áo trên người cô phất phơ trong gió, sau lưng là trời xanh mây trắng.
Gió thổi qua, chẳng những thổi quần áo cô, càng khiến mái tóc xinh đẹp bay tới một hướng, hình ảnh này rất đẹp.
Thời gian như biến chậm lại. Dưới tay Tô Minh, bàn vẽ dần xuất hiện đường nét một cô gái. Nhịp tim đập nhanh của Phương Thương Lan giờ thì chậm rãi bình tĩnh lại. Cô nhìn Tô Minh, ánh mắt đầu tiên trông thấy là vết sẹo dưới đôi mắt Tô Minh.
Nhìn vết sẹo kia, Phương Thương Lan rất đau lòng.
Hai người không nói lời nào nữa, trong không khí tĩnh lặng, một người vẽ, một người nhìn.
Phía xa, Tử Xa biểu tình lộ ra khâm phục. Dù gã không nghe thấy lời Tô Minh và Phương Thương Lan nói chuyện, nhưng xem hai người vẽ tranh thì gã đã khâm phục Tô Minh lên đến cực độ.
‘Không uổng là Tô sư thúc. Đấu với Tư Mã Tín thì sát khí nhiếp người, hùng dũng uy nghiêm. Bây giờ lại có thể nhu tình vẽ tranh khiến cô gái vẻ mặt xấu hổ. Tử Xa ta khi nào thì có bản lĩnh như vậy…’ Tử Xa rất là cảm thán lắc đầu, nhắm mắt lại, dường như đang suy nghĩ điều gì.
‘Tháng trước còn đấu với Tư Mã, hôm nay ngồi vẽ mỹ nhân, nếu có một ngày ta có thể…một câu sau là cái gì nhỉ…” Tử Xa nhíu mày, hai tháng nay gã không ngừng quan sát sở thích quái lạ của người trong Cửu Phong, điều này khiến gã ngộ đạo. Gã cảm thấy những sở thích quái lạ này có lẽ chính là một trong các nguyên nhân khiến họ khác biệt.
Cho nên gã cũng tìm một sở thích lạ lùng cho mình, trước mắt cũng vậy, cảm thán xong tạo từ làm thơ.
Đang lúc Tử Xa đau đầu nhức óc nghĩ vết sau, đang lúc Tô Minh vẽ tranh cho Phương Thương Lan nhìn mình, cũng trên Cửu Phong, Nhị sư huynh ngồi xổm trên đất sờ hoa trồng cỏ chợt ngẩng đầu, nhìn hướng động phủ của Tô Minh, trong mắt lóe tia sáng.
“Tiểu sư đệ, cảm ơn ngươi.” Nhị sư huynh đột nhiên nói ra một câu lạ lùng xong lập tức đứng dậy, ho khan vài cái, nhoáng người lên chớp mắt đã biến mất.
Một vị trí khác trong Cửu Phong, Nhị sư huynh bỗng nhiên xuất hiện tại đó. Đầu tiên y sửa sang lại quần áo, hít sâu vài lần xong tay chắp sau lưng, ngẩng đầu nhìn trời.
Rất nhanh y nghiêng người, để ánh nắng chiếu rọi một bên mặt, ngẩng đầu nhìn khung trời.
Nhưng lập tức y lại nhíu mày, tay trái vung bên người, lập tức có gió nhẹ thổi đến đem quần áo và tóc dài thổi phất phơ. Giữ tư thế như vậy, Nhị sư huynh nhìn trời, không động đậy.
Thời gian không lâu lắm, không xa trên bậc thang xuất hiện bóng dáng Tử Yên. Cô đã tìm rất nhiều nơi nhưng vẫn không thấy Tôn Đại Hổ đâu, rất là tức giận rồi lại không có chỗ để phát tiết.
Cô đang đi thì bỗng bên tai truyền đến một giọng nói nhu hòa.
“Tử Yên cô nương.”
Tử Yên ngừng bước chân, xoay người, liếc mắt liền thấy Nhị sư huynh đứng tại đó. Khoảnh khắc thấy Nhị sư huynh, biểu tình của Tử Yên ngây ra.
Cô trông thấy tóc của Nhị sư huynh Tô Minh bị gió thổi bay phấp phới.
Cô cũng thấy, Nhị sư huynh Tô Minh, áo dài phần phật trong gió.
Cô còn thấy, Nhị sư huynh Tô Minh đôi tay chắp sau lưng, nghiêng mặt đối diện mình, ngẩng đầu nhìn mây trắng trên trời. Ánh nắng chiếu rọi nửa bên mặt, khiến người này thoạt trông hình như khác xa với trước kia.
“A…Tử Yên xin chào nhị sư thúc Cửu Phong.” Tử Yên nổi da gà, không biết người này rốt cuộc muốn làm gì, vội lùi vài bước, nhẹ giọng nói.