Mục lục
Cầu Ma
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tô Minh cả người chấn động, đầu có tiếng nổ. Thanh âm này vô cùng tang thương, ẩn chứa năm tháng vô cùng tận, tựa như theo thời gian phiêu bạt vô số năm, vang vọng trong linh hồn. Khiến Tô Minh tinh thần run rẩy, đôi mắt thoáng chốc mê mang.

Thanh âm tang thương khàn khàn ở trong đầu hắn hóa thành vô số dư âm lan tràn toàn thân, tựa sóng gợn khuếch tán trong người Tô Minh, làm cơ thể hắn chợt khựng lại.

‘Ngươi…rốt cuộc…đến…’

“Tổ tiên Hàm Sơn!’ Tô Minh lập tức biến sắc mặt.

May là hắn đeo mặt nạ, giờ lại cúi đầu nên không ai phát hiện hắn khác lạ. Thanh âm này không ngừng vang vọng trong đầu Tô Minh, cuối cùng như sấm nổ khiến mặt Tô Minh tái nhợt tựa như tiến vào ác mộng.

“Mặc Tô đại nhân?” Bên cạnh Tô Minh truyền đến thanh âm khẩn trương của Đông Phương Hoa. Ông là người thứ nhất phát hiện Tô Minh khác lạ, thấy Tô Minh vừa đạp trên đất đỏ thì cả người như đông cứng đứng đó không động đậy.

“Không có gì, mặt đất này có chút lạ lùng.” Tô Minh thở ra một hơi dài. Tiến bước đi tới, trước mặt hắn, đám Nam Thiên ngoái đầu nhìn Tô Minh, lộ ra ý hỏi.

Nam Thiên híp mắt lại cẩn thận nhìn Tô Minh, y hơi nghi ngờ lời của đối phương nhưng không tìm ra manh mối.

“Lần đầu tiên Mặc huynh bước vào đây, thấy kỳ lạ là dĩ nhiên. Lối đi này càng vào sâu thì mặt đất càng đỏ rực, như là máu nhuộm vậy. Chắc mộ tổ tiên Hàm Sơn yên nghỉ thì càng như thế.” Nam Thiên nói, xoay người đi tiếp.

Đông Phương Hoa theo sát bên Tô Minh, tim đập thình thịch. Lúc trước ông gần Tô Minh nhất, nên cảm nhận được điểm khác biệt đám Nam Thiên không phát hiện. Mới nãy trong giây lát, ông thấy tóc Tô Minh không gió tự bay, mặt nạ biến đổi quái lạ, nói không rõ là cảm giác gì, giống như mặt nạ sống động vậy. Ông không dám nói nhiều, đi theo bên Tô Minh cẩn thận tiến lên.

Tô Minh im lặng đi, hắn không cần hỏi, thông qua sắc mặt Đông Phương Hoa và Nam Thiên, Huyền Luân là có thể đoán được, mới rồi không ai nghe thấy thanh âm tang thương kia, chỉ có chính mình nghe được.

Mơ hồ Tô Minh cảm nhận có tiếng kêu gọi mỏng manh từ tận cùng lối đi chậm rãi truyền đến. Mình đi càng gần thì cảm giác thúc giục càng mãnh liệt.

‘Tổ tiên Hàm Sơn quả nhiên không chết, giọng đó chắc chắn là y. Nhưng vì sao y phải nói…rốt cuộc…’ Tay phải Tô Minh siết thành nắm đấm, móng tay đâm sâu vào thịt, rất đau.

Nhưng cơn đau này so với bí ẩn to lớn mang đến mê mang ở trong lòng hắn thì ngược lại cho hắn cảm giác mình thật sự tồn tại.

Hắn cần đau để biết còn sống.

Hắn không muốn nhớ lại ánh mắt thương hại và phức tạp của Hàn Thương Tử. Hắn không muốn đào sâu ẩn ý vì sao Nam Thiên không đề cập đến việc lớn là Man Thần dùng thuật ngàn năm một thuở phong ấn Man tộc Hỏa Man.

Hắn không muốn suy ngẫm thanh âm tang thương kia nói rốt cuộc…

‘Trên người mình thật sự đã xảy ra chuyện gì! Trong trí nhớ của mình rốt cuộc đã quên cái gì!!! Mình rõ ràng không quên gì hết, nhưng…’ Tô Minh siết nắm tay càng chặt.

Như Nam Thiên đã nói, theo họ tiến lên thì mặt đất ngày càng đỏ rực, đến cuối cùng khiến người trông thấy ghê người, như đi trên mặt biển máu đóng băng.

Dù Nam Thiên đã tới nhiều lần, nhưng mỗi khi đi trên mặt đất đỏ sẽ khiến y có cảm giác tim đập chân run khó thể kiềm nén. Dù biết lối đi không có nguy hiểm nhưng y vẫn kiềm không được hết sức cảnh giác, cực kỳ cảnh giác.

Sửu Nộ sau lưng y mặt tái nhợt, tim đập thình thịch. Đất đỏ khiến gã cảm giác nóng nảy nhưng có thể kiềm chế.

Huyền Luân và Tô Minh giống nhau, đều là lần đầu tới đây. Y nhìn màu đỏ kia, định không xem nhưng khi cách một khoảng cách thì vẫn không thể bỏ qua sắc đỏ. Nhìn nhìn, biểu tình y biến dữ tợn, như trông thấy vô số oan hồn đời này bị y giết chết, khuôn mặt hiển hiện trên mặt đất đang phát ra thanh âm thê lương oán độc hướng y.

Huyền Luân hừ lạnh, không thèm để ý. Trời sinh y tính cách tàn nhẫn, đời này giết người quá nhiều, thầm quyết định xem coi con đường này sẽ xuất hiện bao nhiêu thứ hư ảo.

“Con đường này các vị phải tập trung tinh thần. Đường này sẽ không thương tổn thực chất, chỗ kỳ lạ là trong mắt mỗi người sẽ phản chiếu ảo ảnh khác nhau, nhưng không mãnh liệt mấy. Ta đã qua vài lần, nhẫn nhịn là được.” Thanh âm của Nam Thiên như cách núi non trập trùng mơ hồ truyền đến.

Trên mặt Đông Phương Hoa lộ nụ cười, nụ cười rất đắc ý và si mê. Ông lướt qua Tô Minh, bước nhanh, nhìn mặt đất đỏ, nụ cười ngày càng rạng rỡ.

Ông ở đất đỏ nhìn thấy mình thành công trùng kích Khai Trần, thấy mình thành công luyện đốt xương sống thứ mười ba, đem nó hóa thành Man Cốt chân chính, một đường vượt ải đạt đến cảnh giới Man Hồn.

Ông thấy sau khi mình thành Man Hồn, đứng ở giữa trời đất nhìn trời lớn nhỏ, nhìn mặt đất vô số tộc nhân Man tộc quỳ lạy. Những người đó cung kính nhìn ông, nhìn Đông Phương Hoa, giây phút đạt cảnh giới Man Hồn, ngưng tụ ra Man tượng thuộc về chính ông!

Tô Minh lặng lẽ bước đi, mắt có mê mang, không ngừng tiến lên, đất đỏ cho hắn thấy bộ lạc quen thuộc, Ô Sơn quen thuộc.

Hắn thấy Lôi Thần chân chất cười, thấy Liễu Địch tựa vào vách nhà nhắm mắt, thổi khúc nhạc nức nở.

Hắn thấy Trần Hân nắm tay Bắc Lăng, khuôn mặt xinh đẹp ngọt ngào. Bắc Lăng đưa lưng hướng hắn, có gió thổi bay sợi tóc.

Hắn thấy Ô Lạp, cô gái không xinh đẹp mấy mặt đầy máu ngã trong ngực mình, thì thào kêu tên Mặc Tô.

Hắn thấy cô bé ôm Bì Bì, chớp chớp mắt, ở bên tai hắn nỉ non giọng con nít thánh thoát.

[Tô Minh ca ca, Đồng Đồng có bí mật nha, chờ ca ca trở về thì mới nói cho biết.]

Hắn trông thấy A Công…

Nhìn thấy trong gió tuyết, Bạch Linh cô độc đứng đó. Hắn thấy tóc Bạch Linh từ từ thành màu trắng, nhìn trong tay cô cầm nanh thú. Bão tuyết rất lớn, che đi tầm mắt nhưng không che được Tô Minh thấy giọt lệ trên mặt Bạch Linh.

Nhìn xem, Tô Minh cắn môi, tất cả tốt đẹp, tất cả bi thương, tại mặt đất đỏ lộ hết ra. Ngay lúc này, cơ thể Tô Minh bỗng run rẩy. Hắn thấy những hình ảnh trên mặt đất bị một bàn tay to màu đen giáng xuống mạnh vung lên, những bóng dáng thân quen, hình ảnh quen thuộc thành mảnh vụn.

Đằng sau mảnh vụn là hư vô tối tăm, trong hư vô có một đôi mắt.

Đôi mắt này lạnh lùng nhìn mình, bên trong lộ vô tình. Dường như bất cứ tình cảm nào trên thế gian đều không có trong đó, tồn tại chỉ là sự lạnh lùng chúa tể tất cả.

‘Ngươi khiến ta…thật thất vọng…’

Tô Minh tinh thần chấn động, cảm giác khẩn trương chưa bao giờ có dâng trào, khiến hắn giật mình tỉnh táo. Đường vẫn như cũ, dưới chân vẫn là màu đỏ kia.

Nam Thiên nhắm mắt lại, đứng đó không động đậy, sắc mặt rất quái lạ. Đôi khi mỉm cười, đôi khi vặn vẹo, đôi khi cực kỳ đắc ý, dường như rất hưởng thụ tâm kế của mình.

Huyền Luân dựa vách tường, sắc mặt dữ tợn có tàn nhẫn và cả bất lực.

Sửu Nộ quỳ trên đất không ngừng thở dốc, mắt lộ hung tàn như giận dữ cực điểm, nhưng thấy sự phẫn nộ trên người gã rồi lại có sự mềm yếu.

Đông Phương Hoa tựa như phát điên, không ngừng đi qua đi lại, tay duỗi ra cười to, trên mặt lộ thỏa mãn và mơ màng, chìm đắm trong thế giới của mình không muốn tỉnh lại.

Nhìn những người đó, Tô Minh có loại xúc động, nếu giờ ra tay thì có thể thuận lợi giết hết mọi người, bao gồm Huyền Luân, Nam Thiên.

‘Nam Thiên sẽ không để mình rơi vào đường cùng. Bây giờ y mất ý thức chìm đắm trong trạng thái này. Y đã tiến vào đây nhiều lần, sẽ không mắc lỗi như thế. Nói vậy thì hoặc là y cố ý, hoặc là…nơi đây xuất hiện thay đổi chính y cũng không biết.’ Tô Minh nhắm mắt lại, hắn nhớ tới lúc vừa tiến vào đất đỏ thì trong đầu vang lên thanh âm tang thương.

Cũng nhớ tới mình ở trong ảo ảnh đất đỏ, nhìn thấy từng hình ảnh, cuối cùng ngừng lại ở không gian tối tăm kia, đôi mắt lạnh lùng và câu nói xa xôi.

‘Nơi này biến đổi là vì ta đến ư…tổ tiên Hàm Sơn, người làm như vậy là vì cái gì…’ Tô Minh mở mắt ra, nhìn đằng trước. Nơi này đã là tận cùng lối đi, trước mặt hắn là tường đá bóng loáng. Trên tường đá có vô số khe nứt vẽ ra đồ án phức tạp.

Từng đợt ánh sáng xanh lóe ra từ tường đá, trong mắt Tô Minh thì hắn cảm nhận trên vách đá có lực cản cường đại.

“Đây chắc là một góc cấm chế tại đó.” Tô Minh lầm bầm, ánh mắt quét qua Sửu Nộ, Đông Phương Hoa, Nam Thiên và Huyền Luân. Hắn cứ cảm giác biểu tình của bốn người này như ẩn chứa điều gì đó.

‘Bọn họ cũng giống mình, ở trên đất đỏ nhìn thấy chút hình ảnh thuộc về mình…’ Tô Minh im lặng, ký ức khắc sâu nhất chính là hình ảnh cuối cùng, đôi mắt lạnh lùng vô tình và câu nói kia.

[Ngươi khiến ta…thật thất vọng…] Những lời này chẳng chất chứa chút tình cảm, lạnh lùng như băng ngàn năm.

‘Câu nói đó còn có ánh mắt đó, vì sao xuất hiện trong hình ảnh cuối cùng của mình. Vì sao khi nghe câu kia, mình sẽ rất khẩn trương…rất khẩn trương và thêm cả cực kỳ sợ hãi…’ Tô Minh không lựa chọn giết người mà đứng đó, ánh mắt đầu tiên nhìn Đông Phương Hoa, thấy ông đi tới đi lui, vẻ đắc ý rất rõ ràng.

‘Chúng tôi nhìn thấy khác nhau nhưng có cùng trải nghiệm. Có lẽ mình có thể tìm ra đáp án từ người họ…’

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK